Về đến nha môn, ta nhảy xuống xe ngựa, sải bước như chẳng còn coi ai ra gì, ống tay áo vung lên phấp phới, khí thế hừng hực.
Tên ngốc kia lại lẽo đẽo theo sau, cúi đầu khép nép, không ngừng nhận sai.
“Lục Hoài Kỳ, ngươi theo ta làm gì?”
“Có theo đâu, ta cũng ở nha môn mà.”
Ta khựng lại, quay đầu nhìn hắn.
Hắn nhún vai, mặt đầy vô tội: “Xem đi, huynh đệ ta với ngươi quả thật có duyên.”
Ta: “…”
Thấy ta ngẩn người, hắn càng thêm to gan, bèn choàng tay qua vai ta: “Bớt giận đi, bớt giận đi, đi, lên phòng ngươi một lát.”
Ta: “…”
“À đúng rồi, ngươi ra ngoài làm nhiệm vụ, sao không nói ta biết một tiếng.”
Lục Hoài Kỳ không nhận ra vẻ mặt ta hơi cứng lại, vẫn thao thao bất tuyệt: “Ngươi đi không lời từ biệt, hại ta đêm đó đợi mãi!”
Ta: “…”
Một lúc sau, ta mới đẩy hắn ra: “Mùi mồ hôi người ngợm ngươi nồng quá, tránh xa ta một chút.”
“Ôi chao!” Lục Hoài Kỳ vỗ trán: “Chết rồi, ta chưa mang theo quần áo, còn một trăm lượng bạc vẫn để trong đó!”
Đến đoạn cuối, hắn lại bổ sung: “Vì đuổi theo ngươi đó!”
Đáng đời tên khốn nhà ngươi!
Tuy trong lòng thầm mắng dữ dội, nhưng cơn giận trong ta đã tiêu tan quá nửa: “Được rồi, chẳng phải chỉ là một trăm lượng thôi sao, ta đưa ngươi!”
“Thế còn quần áo?”
Thấy ta nhướng mày, hắn lập tức cười gượng: “Ta sao có thể mặc đồ của ngươi được, trong phòng ta có mà.”
Ta: “…”
“Cây quạt ấy thật đẹp, xương quạt làm từ bạch ngọc, trên còn có chữ của danh gia đề tặng… Nghe nói sinh nhật ngươi sắp tới… Món ấy mang đi tặng cũng đáng giá lắm…”
Hắn lải nhải, lầm rầm không dứt, khóe miệng cong lên, mãi không thôi cười.
Cuối cùng…
Ta thầm nhủ với chính mình: Thôi tạm tha cho hắn cũng được.
…
Ta vốn sợ nóng, trong sòng bạc mồ hôi túa ra đầy người, ngột ngạt khó chịu, vừa về phòng đã sai người: “Mau chuẩn bị nước nóng!”
“Lấy thêm chút nữa, ta cũng tắm ở đây.”
“Lục Hoài Kỳ, ngươi…”
“Có gì đâu? Chúng ta còn từng tắm chung trong nhà tắm công cộng mà.”
Nhắc đến chuyện cũ, ta nghiến răng: “Ờ, ta suýt quên, chúng ta còn từng ‘tr*n tr**’ đối mặt!”
Lục Hoài Kỳ cười ha ha: “Về kinh rồi, ta mời ngươi đi tắm lần nữa, tiện thể bảo người kỳ lưng, bẻ khớp gì đó.”
Dứt lời, hắn còn vỗ nhẹ mông ta một cái: “Mỹ nhân à, không phải ta nịnh đâu, da ngươi còn trắng hơn cả Tĩnh Thất.”
Ta lập tức hóa đá.
Cái thế gian này, chưa từng có ai dám cả gan vỗ mông Cao mỹ nhân ta.
Ngay sau đó, ta lao tới bóp chặt cổ hắn.
Lục thiếu gia tưởng ta đùa, cố ý lè lưỡi ra làm mặt xấu, rồi giở trò, đưa chân quét ngang, tay đẩy nhẹ…
“Rầm!”
“Ầm!”
Cả hai ngã nhào xuống giường trúc.
Đúng lúc này, Tiểu Thất và Tiểu Cửu xách nước nóng bước vào.
“…”
Thế giới như ngưng đọng.
Tiểu Thất đỏ mặt tía tai, cố gắng nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Cho tiểu nhân nhắc nhở hai vị gia một câu?”
“Nhắc gì?” Lục Hoài Kỳ hỏi.
“Giường trúc không chịu nổi sức nặng!”
Hắn nghiêm túc trả lời: “Giường thì nên làm bằng gỗ, chắc chắc!”
Ta không biết nên đáp lại thế nào, bèn dồn khí đan điền, quát: “Cút!”
Lục Hoài Kỳ bò dậy khỏi người ta, cười như chẳng có gì: “Để nước xuống đi, ta hầu gia nhà các ngươi tắm rửa, tiện thể đi báo với Tuyết Thanh, bảo mang áo quần sạch tới phòng ta.”
“…”
Tiểu Thất và Tiểu Cửu lập tức quay đầu bỏ chạy;
Ta vỗ trán.
Chuyện này… còn giải thích nổi nữa không?
…
Hai người thay phiên nhau tắm rửa thay đồ.
Tắm xong, chúng ta bày bàn ghế ra sân hóng mát.
Lục Hoài Kỳ hỏi ta chuyến này làm nhiệm vụ gì, ta bèn kể hết cho hắn nghe.
Hắn ngẫm nghĩ một lát, nói: “Mười phần thì có đến tám chín là ả ta đã ẩn danh gả vào nhà quyền quý nào đó làm thiếp.”
Mắt ta sáng lên: “Có lý.”
“Nhưng chắc chắn không phải ở huyện Vĩnh Ninh này.”
Lục Hoài Kỳ uống một ngụm trà: “Muốn tra thì phạm vi rộng lắm, chưa chắc tìm ra được đâu, mỹ nhân à, thôi cứ ghi là nhảy sông tự vẫn đi.”
“Tuy nói giết người đền mạng là đạo lý, nhưng tên đồ tể kia thật đáng thương, ta chỉ muốn tìm được ả kia để định tội ả, xem có cách nào giữ được mạng sống cho hắn không.”
Nghe xong, Lục Hoài Kỳ nhìn ta đầy kinh ngạc, hồi lâu sau mới cười: “Không ngờ một Cao công tử cao cao tại thượng như ngươi cũng có lòng như vậy.”
“Là do ngươi chưa thấy hết thôi!”
Ta trừng mắt liếc hắn, thuận miệng ngáp dài một cái.
“Ngủ thôi!”
Hắn đứng dậy: “Ta việc nhẹ lương cao, mai sẽ cùng ngươi đi tìm người.”
“Khoan đã!”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, khuôn mặt người kia nằm trong ánh sáng lay động: “Lần này người nhà ngươi lại định gả ngươi cho cô nương nhà nào nữa à?”
“Bát cô nương nhà họ Khâu, nghe nói dịu dàng, đoan trang, biết quán xuyến việc nhà.” Lục Hoài Kỳ hừ một tiếng: “Ta không tin, bèn bảo Tuyết Thanh trèo lên mái nhà nàng ấy nằm nghe hai ngày, ngươi đoán xem?”
“Đoán sao?”
“Chửi người mười hai lần, tát người hai cái.”
Lục Hoài Kỳ phì một tiếng: “Đoan trang dịu dàng cái quỷ ấy!”
Ta cười như không cười: “Cho nên, ngươi lại từ viện ta bên Cố phủ chạy qua đây, còn lấy cớ là tìm ta?”
Lục Hoài Kỳ cười hề hề, chẳng thấy bị vạch trần là ngượng, còn mặt dày nói một câu: “Kẻ hiểu ta chỉ có mỹ nhân!”
“Hiểu cái đầu ngươi! Cút đi cho ta!”
Ta bật dậy, làm bộ muốn đánh hắn.
Hắn cười ha ha: “Đánh đi, ta nhất định không đánh trả!”
Ngươi kêu ta đánh, ta lại cố tình không đánh.
Ta quay đầu bỏ vào trong phòng.
Hắn lại lẽo đẽo theo sau, cười càng to hơn: “Mỹ nhân à, miệng ngươi thì độc, nhưng bụng ngươi lại mềm!”
“Phải không? Nếu ta kể chuyện ngươi nói da Tĩnh Thất trắng mịn với Cố Trường Bình, ngươi đoán xem hắn có mềm lòng như ta không?”
“Da tay Tĩnh Thất chẳng phải trắng thật à?”
“…”
Ta bất lực nghiến răng.
Tên ngốc này, còn biết bày bẫy nữa!
…
Sợ lại khiến Tiểu Thất và Tiểu Cửu hiểu lầm, lần này ta nhất quyết không cho Lục Hoài Kỳ ngủ lại phòng mình.
Đêm đó yên ổn vô sự.
Hôm sau, ta bảo huyện lệnh mời họa sư đến, vẽ mười mấy bức họa chân dung người phụ nữ kia, thu xếp hành lý lên đường sang huyện khác.
Tìm suốt ba huyện mà chẳng được gì, đến huyện thứ tư, ông trời cũng chịu giúp ta.
Đúng lúc có tiểu nha hoàn nhà một phú hộ ra ngoài mua kim chỉ, trông thấy bức họa dán trên bảng lập tức nhận ra đó là Bát di nương của Lục gia nhà họ, sợ quá lập tức báo quan.
Ta dẫn nha dịch đến bắt người thì đúng lúc Bát di nương kia đang cùng Lục lão gia trong phòng triền miên ân ái.
Ban ngày hoan lạc, ả đàn bà này quả thật giỏi thủ đoạn.
Lục lão gia họ Trương, vừa nghe người mình sủng ái là tội phạm bỏ trốn, sợ đến xanh mặt, không nói hai lời giao người ra ngay.
Người phụ nữ kia chẳng chút sợ hãi, liếc ta một cái, nheo mắt cười mê hoặc: “Đại nhân, có muốn cùng ta đại chiến tám trăm hiệp, thưởng thức đủ mười tám ngón nghề của Mị nương này không?”
“Vào ngục rồi có chỗ cho ngươi thi triển. Giải đi!”
Lục Hoài Kỳ cười nhạt: “Giải đi!”
Ta liếc hắn một cái, trách hắn cướp lời ta.
Hắn vội ghé sát lại, hạ giọng: “Ngươi là ai, ả là ai, cũng xứng nói chuyện với ngươi sao? Nhìn ngươi một cái thôi ta còn thấy là xúc phạm!”
Ta: “…”