Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 842

Phạm nhân đã bắt, việc cũng đã xong, tiếp theo là hồi kinh.

Lục Hoài Kỳ nhất quyết đòi cùng ta trở về, nghĩ đến việc hắn cùng ta bôn ba vất vả những ngày qua, ta quyết định nấn ná lại huyện Vĩnh Ninh, chờ hắn làm xong việc.

Công vụ của Công Bộ liên quan đến khai khẩn ruộng biển, Lục Hoài Kỳ xử lý vô cùng trôi chảy.

Vài ngày sau, tri huyện cùng mấy vị quan viên tới tiễn chúng ta, ăn uống no say rồi, tri huyện thần bí bảo: “Nhị vị đại nhân có muốn đi xem đài đấu quyền không?”

Đài đấu quyền?

Lạ ghê!

Ta hỏi: “Đánh kiểu gì vậy?”

“Là sòng bạc do bọn giang hồ liều mạng mở.”

Tri huyện giơ tay: “Một trận thắng thua, ít nhất cũng cỡ này.”

Lục Hoài Kỳ: “Năm nghìn lượng?”

Tri huyện ngẩng đầu đầy kiêu hãnh: “Năm vạn lượng.”

Ta và Lục Hoài Kỳ đồng loạt hít sâu một hơi.

“Kẻ thắng lấy năm vạn lượng, kẻ thua nhẹ thì gãy tay gãy chân, nặng thì mất mạng, tuyệt đối k*ch th*ch, trong kinh khó có dịp nhìn thấy.”

Tri huyện cười cười: “Nghe nói dạo gần đây có một cao thủ, liên tiếp thắng năm trận, một hơi gom được hai mươi lăm vạn lượng bạc.”

Ta liếc ra ngoài cửa.

Tiểu Thất, Tiểu Cửu thân thủ đều thuộc hàng nhất đẳng, không cần nhiều, mỗi đứa đánh một trận là ta đã có mười vạn lượng bạc nhập sổ.

Nợ nần với lão Kỳ xem như được giải quyết một nửa.

Tuyệt!

“Người lên đài đánh quyền, có yêu cầu gì không?” ta hỏi.

“Chỉ cần dám ký sinh tử trạng là được.”

Ta lập tức quyết định: “Lục thiếu gia, đi, chúng ta tới xem thử!”

“Xem thì xem!”

Lục Hoài Kỳ từ trước đến nay vốn ham náo nhiệt, không sợ chuyện lớn.

Ta nằm mơ cũng không ngờ, cái gọi là đài đấu quyền lại được dựng ngay bên bờ biển.

Mấy chục đại hán thân hình vạm vỡ giơ cao đuốc lửa, trên bãi cát chen chúc toàn là các loại con bạc, đến mức gần như không có chỗ đặt chân.

Mọi người đang đặt cược.

Ít thì vài lượng, nhiều thì cả ngàn lượng.

“Chúng ta đặt bao nhiêu?” Lục Hoài Kỳ ghé sát tai ta hỏi.

Gấp gì chứ?

Ta vỗ vai tri huyện: “Một ngày có mấy trận?”

Tri huyện trả lời: “Cao đại nhân, chỉ cần có người muốn lên đài, muốn đánh bao nhiêu trận cũng được.”

Ta trong lòng đã có tính toán, bèn bảo: “Mới đến, Lục thiếu gia, chúng ta quan sát trước đã!”

“Nghe ngươi!”

Lời vừa dứt, trống chiêng vang lên, cả bãi biển mấy ngàn người lập tức im phăng phắc.

Ta dùng quạt che mặt, định cúi đầu nhìn xem, chợt mũi ngửi thấy mùi trầm hương thoang thoảng, quay đầu lại, đầu tiên thấy một chiếc khăn tay, phía sau khăn là gương mặt vô cùng đắc ý của Lục Hoài Kỳ.

“Cố tình xông một chút trầm hương vào, dùng cái này che mũi, còn hơn quạt.”

Ta đột nhiên cảm thấy không được tự nhiên.

Cái tên rùa đen này tuy là con cháu thế gia, nhưng sống cũng chẳng tinh tế gì, có khăn tay đã là tốt rồi, vậy mà còn xông hương…

“Lấy không? Không thì ta cất đi.”

“Cất cái gì mà cất, đưa đây!”

Khóe miệng Lục Hoài Kỳ nhếch lên thành nụ cười đắc ý, lại ghé môi sát bên tai ta: “Ngươi thấy Huynh đệ như ta thế nào?”

Trên bàn rượu, hắn đã uống nửa bình, hơi thở mang theo mùi ngọt ngào của rượu.

Bị hơi thở ấy bao lấy, lời ta nói cũng chậm nửa nhịp: “Cũng… được!”

“Cái gì mà cũng được!”

Tên khốn này còn vươn tay véo eo ta một cái, nhẹ nhàng xoắn một vòng: “Không thể khen một tiếng tốt sao?”

Ta nghiến răng nhịn, chỉ hận không thể cắn nát hàm răng của chính mình.

Đồ rùa đen!

Eo mỹ nhân mà cũng dám véo lung tung!

“Các huynh đệ, tiếp theo mời hai vị quyền thủ ngày hôm nay bước lên đài, một vị là người mới ra trận lần đầu Mao gia, một vị là ngũ liên thắng Sơn gia!”

Tiếng trống rền vang, tiếng reo hò như sấm dậy, hai gã đàn ông m*nh tr*n bước lên đài.

Ta ngẩng đầu nhìn, cảm giác cả người như từ chín tầng trời rơi thẳng xuống vực thẳm.

Bên cạnh, Lục Hoài Kỳ dụi mắt, dường như không tin nổi: “Mỹ nhân, người kia hình như là…”

Ta chẳng nghe được một chữ, ánh mắt chết lặng dán chặt vào người kia.

Đen hơn, vạm vỡ hơn, râu quai nón phủ kín mặt, chỉ còn lại đôi mắt kia, vẫn đen, vẫn sâu, như hai vực sâu không đáy.

Tim như bị dao đâm, máu trào ra vừa chua, vừa đắng lại vừa mặn.

“Mỹ nhân?”

Một bàn tay lớn vỗ lên vai, ta sực tỉnh, đối diện gương mặt lo lắng của Lục Hoài Kỳ: “Ngươi không sao chứ?”

Ta cố gắng nặn ra vẻ hung dữ: “Ta có thể có chuyện gì chứ?”

“Hắn…” Lục Hoài Kỳ còn muốn nói gì đó, liếc thấy trên đài đã động thủ, vội bảo: “Không ổn, đánh rồi!”

Ta lập tức dồn sự chú ý lên đài, lòng bàn tay toàn là mồ hôi dính nhớp.

Vì ta lo lắng.

Vài chiêu qua lại, “bụp” một tiếng, người nọ bị đánh trúng bất ngờ, ngã mạnh xuống đất.

Đối thủ lao đến, quyền như mưa, dồn dập giáng xuống đầu hắn.

Máu văng tung tóe, cùng lúc đó, hai hàng nước mắt không kìm nổi trượt khỏi mắt ta, ta gần như nghẹn ngào mắng: “Từ Thanh Sơn, tên súc sinh nhà ngươi, ngươi sao lại…”

Sao ngươi lại ở đây?

Sao lại ra nông nỗi này?

Sao lại tới đánh quyền sinh tử?

Chiếc khăn tay che mũi che miệng cũng vừa hay che khuất nước mắt, cả đời này nước mắt Cao mỹ nhân ta đều phải rơi hết vì tên súc sinh ngươi!

Từ Thanh Sơn vừa bước lên đài đã theo bản năng cảm giác rằng đối thủ lần này là cao thủ, thậm chí còn mang theo nội lực.

Trình độ cao hơn mấy trận trước một bậc.

Quả nhiên.

Quyền phong lại ập tới, vừa nhanh vừa hiểm, trong chớp mắt, Từ Thanh Sơn lật người tránh được một đòn.

Khán giả thấy võ sĩ ngũ liên thắng bị đuổi đánh, lập tức hưng phấn hò hét: “Đánh chết hắn!”

“Đạp hắn nằm xuống!”

Trận đấu ngang sức ngang tài luôn khiến người xem hứng thú cực độ.

Chớp mắt sau, quyền phong lại ập đến, Từ Thanh Sơn né không kịp, thân thể vẽ một đường cong trên không, nặng nề rơi xuống đất.

Người đặt cược Mao gia thắng hét lớn: “Đánh mạnh vào!”

“Đập hắn, đập chết hắn đi!”

“Ra tay mau! Vặn gãy tay hắn!”

“Giết hắn!”

“Thằng họ Từ kia, đồ rùa đen, nếu ngươi đánh không lại cái tên khốn kia, ta khinh bỉ ngươi thay Thất gia!”

Giữa tiếng la hét rung trời, Từ Thanh Sơn lại nghe rõ mồn một câu đó.

Hắn nhọc nhằn mở mắt.

Chỉ một cái nhìn, tim đập rộn ràng.

Mỹ nhân?

Sao y lại ở đây?

Với lại… nhắc tới Thất gia làm gì chứ!

Khóe môi Từ Thanh Sơn nhếch lên, để lộ hàm răng sắc như dã thú, giống như con sói hoang vừa tỉnh giấc khỏi cơn mê dài.

Không còn đường lui.

Hắn không thể bị đánh ngã trước mặt huynh đệ mình được.

Sói một khi cắn trúng chỗ yêu của con mồi, dù chết cũng không buông.

Từ Thanh Sơn gượng đứng dậy, linh hoạt né tránh, tìm cơ hội… Khi thấy đối thủ sơ hở, bèn tung quyền như sét giáng, thu quyền, rồi lại đánh tiếp.

Cú đấm ấy nặng như núi đổ.

“Rầm!”

Con mồi ngã sầm xuống, cố vùng dậy.

Từ Thanh Sơn không để cho đối phương bất kỳ cơ hội nào, một quyền nhẹ nhàng rơi xuống, chỉ nghe tiếng “rắc”, xương tay của người kia gãy lìa.

Trong tiếng hoan hô cuồng nhiệt, Từ Thanh Sơn đi đến mép đài, vơ cả xấp ngân phiếu nhét vào ngực.

Rồi, hắn nhảy khỏi đài, từng bước từng bước đi về phía người kia.

Bình Luận (0)
Comment