Đời người, luôn có khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, nhưng chẳng thể mở lời.
Mắt ta đỏ hoe.
Còn hắn thở dài, vành mắt dần ửng đỏ.
Ánh lửa hừng hực chiếu qua đường nét lạnh lùng nơi cằm hắn, lướt qua đôi môi mỏng, cuối cùng dừng lại ở những sợi râu dưới cằm.
Một vẻ tang thương như gió sương dãi dầu.
Cơn giận vừa rồi trong ta đã dần tan đi, ta nghiến răng nói ra từng chữ: “Họ Từ kia, ngươi còn mẹ nó sống à?”
“Ừ, sống rất khỏe!”
Từ Thanh Sơn vừa cười vừa dang tay ra ôm chặt lấy ta: “Mỹ nhân!”
Ta chết sững tại chỗ, nắm tay buông rồi lại siết, siết rồi lại buông, mọi nỗi lo và nhớ nhung cuối cùng chỉ đọng lại thành một câu: “Ngươi là đồ súc sinh!”
Bên cạnh, huyện lệnh nhìn ta bằng ánh mắt vô cùng chấn động. Ta biết trong lòng hắn đang ngầm thốt lên điều gì: “Trời ơi, vị Cao đại nhân này rốt cuộc có bao nhiêu người tình thế!”
Từ Thanh Sơn buông ta ra, ánh mắt quét về phía Lục Hoài Kỳ: “Lục gia, lâu rồi không gặp!”
“Ngươi…”
“Đi!” Từ Thanh Sơn không cho Lục Hoài Kỳ nói tiếp: “Tìm chỗ uống rượu!”
“Hai vị đại nhân, vị hảo hán này là…” Huyện lệnh không nhịn nổi tò mò.
“Người quen cũ của bản đại nhân.”
Huyện lệnh: “…”
Quả nhiên không ngoài dự đoán!
Ta túm lấy cổ tay Từ Thanh Sơn, ánh mắt lộ vẻ uy h**p: “Kiếm được nhiều bạc thế, về nhà ngươi uống!”
Ta phải biết ngươi ở đâu.
Sống thế nào.
Dám nói một chữ ‘không’, ta cho ngươi biết tay!
Trước sự uy h**p của ta, ánh mắt Từ Thanh Sơn liếc về phía Lục Hoài Kỳ.
Ta biết hắn đang lo lắng điều gì.
Từ lúc ngắt lời Lục Hoài Kỳ, đã thấy rõ hắn không muốn để ai biết thân phận ngày xưa của mình.
“Tên này không dám khó chịu đâu, dám khó chịu là ta cho chết không kịp ngáp.”
Ngụ ý: đây là người của ta, không nói lung tung, yên tâm một trăm phần trăm!
Từ Thanh Sơn vỗ vai Lục Hoài Kỳ: “Huynh đệ, đi!”
Lục Hoài Kỳ nào phải kẻ ngốc, lập tức bật cười: “Sơn gia, hôm nay không say không về!”
“Tiểu Thất, Tiểu Cửu theo sau!”
Ta ra lệnh: “Tuyết Thanh, ngươi về nha môn trước!”
Ba người đồng thanh trả lời: “Rõ!”
Ta nghĩ bụng, huyện lệnh thấy cảnh tượng quái dị này, trong lòng hẳn đang chửi thầm một câu “mẹ nó”, rồi lại phải khen một câu: “Người mới kẻ cũ sống hòa thuận thế này, vị Cao đại nhân này quả thật bản lĩnh!”
Mà đúng là Cao đại nhân có bản lĩnh thật.
Ra ngoài làm việc cũng có thể tình cờ gặp lại người khiến tất cả mọi người trong lòng nhớ mãi không quên.
Ta nằm mơ cũng không ngờ, nhà của Từ Thanh Sơn lại nằm trên một hòn đảo nhỏ giữa biển; càng không ngờ hơn, thằng nhãi này lại chèo thuyền giỏi đến thế.
Nửa canh giờ sau, thuyền cập bờ.
Từ Thanh Sơn kéo thuyền lên bờ, buộc vào gốc cây lớn, rồi không biết từ đâu lấy ra một cây đuốc, châm lửa, hất cằm bảo ta: “Đi theo.”
Rẽ trái rẽ phải trong rừng, lại leo thêm một đoạn dốc, cuối cùng đến được một dãy nhà gỗ dựng trên sườn núi.
“Mẹ ơi, có khách đến, ra xem là ai nè!”
Cánh cửa gỗ kêu ‘kẹt’ một tiếng rồi mở ra, một người phụ nữ bước ra.
Ta quỳ sụp xuống: “Bái kiến phu nhân!”
“Ở đây lấy đâu ra phu nhân gì chứ!”
Chữ Dung đi xuống bậc thang, đưa tay đỡ ta dậy: “Ta nhỏ hơn mẹ ngươi vài tuổi, cứ gọi là thẩm thẩm là được rồi.”
Ta nghẹn ngào, không gọi nổi một tiếng.
Chữ Dung trước mắt mặc áo vải thô, da ngăm đen, nếp nhăn dường như còn nhiều hơn trước kia.
“Vị này là Lục gia của phủ Tuyên Bình hầu nhỉ?”
Chữ Dung cười tít mắt: “Trông chẳng khác gì hồi bé.”
Chân Lục Hoài Kỳ mềm nhũn, cũng quỳ xuống, môi mấp máy hồi lâu vẫn chẳng nói nổi câu nào.
Là vì kinh ngạc quá.
Chữ Dung không giải thích nhiều, chỉ nói: “Ta đi làm chút món nhắm rượu, Mạch Tử, tới giúp ta một tay!”
“Dạ tới đây!”
Ta nhìn về phía có tiếng gọi, mới thấy dưới bóng cây, có một thiếu niên nước mắt lưng tròng đang nhìn Tiểu Thất và Tiểu Cửu.
“Tiểu Thất, Tiểu Cửu, hai đứa cũng qua giúp.”
“Rõ, gia!”
“Mẹ!”
Từ Thanh Sơn lấy mấy tờ ngân phiếu nhét trong đai lưng ra, dúi vào tay Chữ Dung: “Tiền kiếm hôm nay đó.”
Chữ Dung chẳng hỏi bạc từ đâu mà có, cũng chẳng kinh ngạc vì sao có nhiều đến vậy, chỉ mỉm cười nhận lấy rồi rảo bước đi vào.
Ta thầm nghĩ, chẳng lẽ chuyện đánh quyền kiếm tiền, bà ấy biết từ đầu rồi?
Từ Thanh Sơn kéo Lục Hoài Kỳ đứng dậy, nhỏ giọng bảo: “Chuyện của mẹ ta lát nữa để Mỹ nhân kể cho ngươi nghe.”
Tên Lục Hoài Kỳ ngốc kia rõ ràng còn chưa hoàn hồn, ngây ngốc trả lời: “Biết nhiều chết sớm, ta coi như chưa thấy gì.”
Từ Thanh Sơn cười toe toét: “Hai người ngồi chơi, ta xuống biển bắt ít cua mang về làm món nhắm.”
Dứt lời, hắn cầm lấy giỏ tre và cây xiên, loáng cái đã men theo đường nhỏ xuống núi.
Chờ hắn đi khuất, ta mới quay sang nói: “Ta lên lầu ngó một chút.”
Lục Hoài Kỳ kéo ta lại: “Mau kể chi tiết cho ta nghe!”
“Không sợ biết nhiều chết sớm à?”
“Chết thì chết!”
Ta: “…”
Cân nhắc một hồi, ta mở lời: “Chuyện này là do Cố Trường Bình sắp xếp. Còn vì sao làm vậy, ngươi không cần hỏi.”
“Vị trên long ỷ kia không biết?”
“Ngươi nghĩ sao?”
Lục Hoài Kỳ liếc về phía ngọn đèn sáng trên lầu, mím môi nói nhỏ: “Yên tâm, chuyện này ta chôn chặt trong bụng.”
Ta: “Ngươi nói ra cũng không sao, dù gì giờ ngươi cũng là đồng phạm rồi, chém đầu thì tính ngươi một phần.”
Lục Hoài Kỳ: “…”
Ta không nhìn vẻ mặt tái mét của hắn, thong thả leo lên lầu hai.
Mở cửa gỗ ra, ta suýt nữa đã rơi lệ.
Trong phòng không có lấy một chiếc giường, chỉ có một tấm chiếu trải dưới đất, bên trên là một chiếc gối cũ kỹ.
Bên cạnh gối là một chồng sách.
Ta bước tới mở ra một cuốn, lặng lẽ nhìn hồi lâu, nước mắt lại rơi xuống.
Toàn là binh thư.
Từ Thanh Sơn quay về rất nhanh.
Chưa uống hết một chén trà, mười mấy con cua biển đã được luộc đỏ au, bày lên mâm.
“Nơi đây chẳng có gì ngon, chỉ có hải sản thôi, mọi người dùng tạm.”
Hắn liếc nhìn Chữ Dung: “Mẹ, mẹ cũng ngồi xuống uống với bọn con một chút đi?”
Chữ Dung ngồi xuống cạnh ta, cười tít mắt: “Gặp người cũ, tất nhiên phải uống rồi. Nghe nói tửu lượng của Mỹ nhân rất tốt.”
Ta lập tức đỏ mặt, lườm Từ Thanh Sơn một cái.
“Đừng trừng nó, suốt ngày bên tai ta cứ ‘Mỹ nhân thế này’, ‘Mỹ nhân thế kia’, lỗ tai ta mọc kén rồi!”
“Mẹ!”
Lần này đến lượt Từ Thanh Sơn đỏ mặt: “Uống rượu đi!”
Nể tình ngươi còn nhớ ta, chuyện cái tên này… ta nhịn!
Ta nâng chén lên cụng với Chữ Dung: “Thẩm à, ‘Mỹ nhân’ là họ gọi bậy thôi, cứ gọi con là Tắc Thành.”
“Tắc Thành, cạn chén!”
Chữ Dung cụng chén với ta, sảng khoái uống cạn.
Ta và Lục Hoài Kỳ há hốc mồm.
“Mẹ ta uống còn giỏi hơn ta!” Từ Thanh Sơn cười: “Ta thường xuyên bị bà ấy chuốc say. Lục gia, chúng ta uống nào!”
Lục Hoài Kỳ: “Thanh Sơn huynh, cạn!”
Gió biển, rừng cây, rượu mạnh, những huynh đệ từng sống chết có nhau…
Vài chén vào bụng, ta đã thấy ngà ngà.
Người mà đã say thì gan cũng lớn.
“Thanh Sơn, ta là người không giấu được lời, trước mặt thẩm hỏi một câu: Vì sao lại đi đánh quyền sinh tử?”