Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 844

“Thứ nhất là để kiếm tiền, thứ hai… mẹ ta nói, đàn ông ném vào bầy sói, là cách rèn luyện tốt nhất.”

“Thẩm thẩm?” Ta kinh ngạc đến mức suýt rớt cả cằm: “Người…” tâm thật rộng rãi.

Chử Dung cười nói: “Chủ yếu vẫn là kiếm tiền, bảy việc khi mở cửa: củi, gạo, dầu, muối, tương, dấm, trà, thứ nào chẳng cần bạc.”

Ta chỉ tin một nửa.

Từ phủ chia nhà, mỗi nhà đều chia được bạc và điền trang, chỉ riêng đại phòng là tay trắng ra đi. Từ Thanh Sơn ngoài việc mang theo Mạch Tử đã theo hắn bao năm, đến một cây kim của nhà họ Từ cũng không mang.

Bởi vì thấy hổ thẹn.

Ta hỏi: “Thẩm thẩm, sao các ngươi tìm được nơi này?”

“Ta ở Biên Sa hai mươi năm, từng thấy núi, thấy thảo nguyên, thấy sa mạc, chỉ chưa từng thấy biển.”

Chử Dung cười nói: “Thấy biển thì thích lắm, bèn tìm một hòn đảo mà an cư.”

Ta hỏi: “Định cư luôn ở đây ư?”

“Sao có thể!” Chử Dung lắc đầu: “Chờ ta ngắm chán rồi sẽ đi, sông nước Giang Nam, núi Thanh Thành ở Tứ Xuyên, phủ Đại Lý của Vân Nam, đều phải đi xem. Ngươi nói thằng nhãi này mà không chịu kiếm tiền thì sao được?”

Từ Thanh Sơn nói: “Mẹ, trước mặt mỹ nhân và Lục thiếu gia, cho con chút thể diện, đừng gọi là thằng nhãi nữa được không?”

“Trước mặt bọn họ cũng đâu phải trước mặt Thất gia, ngươi căng thẳng cái gì?”

Ta: “…”

Lục Hoài Kỳ: “…”

Từ Thanh Sơn che mặt, thở dài.

Chử Dung cười: “Thanh Sơn à, con đừng chê, mẹ uống xong chén này sẽ đi ngủ. Nào Lục thiếu gia, chúng ta cạn một chén.”

Lục Hoài Kỳ nào dám từ chối.

Chử Dung đặt chén rượu xuống, đứng dậy chỉ vào mấy chục vò rượu dưới lầu treo: “Uống không hết mấy vò đó thì chưa gọi là đàn ông đâu.”

Lục thiếu gia: “…”

Ta: “…”

Từ Thanh Sơn vẫn che mặt thở dài.

Mãi đến khi trên lầu vang lên tiếng đóng cửa, Từ Thanh Sơn mới khổ sở cười: “Xin lỗi, gần đây mẹ ta có chút bướng bỉnh, nhiều khi ta cũng không trị nổi bà.”

Lục Hoài Kỳ cười nói: “Ta lại thấy bà ấy chẳng có chút kiểu cách nào cả, dễ gần. Mỹ nhân, ngươi thấy sao?”

Ta chỉ cười không đáp.

Ta chưa từng quên dáng vẻ Chử phu nhân mặc áo tang, hình dung tiều tụy.

Chỉ mấy tháng ngắn ngủi, nét tang thương trên mặt bà tuy không ít hơn Thanh Sơn là bao, nhưng trong mắt có ánh sáng, trên môi có nụ cười, còn biết nói đùa.

Đó hoàn toàn là một người phụ nữ như được sống lại, buông bỏ mọi gánh nặng, dẫu lưu lạc nơi chân trời góc biển, mai danh ẩn tích, vẫn như làn gió mát lành, thong dong và yên ổn.

“Kinh thành giờ thế nào?” Lúc này, Từ Thanh Sơn cuối cùng cũng lên tiếng hỏi.

Ta nhìn bộ râu quai nón đầy mặt hắn, biểu cảm có phần chán ghét: “Ngươi hỏi ai?”

“Tất cả.”

“Uông Tần Sinh từ khi xuống núi Trường Bạch thì lập tức trở về phủ Kim Lăng, vợ hắn sinh cho hắn một đứa con trai. Hắn làm quan, ôm vợ, bế con, sung sướng lắm!”

Từ Thanh Sơn mỉm cười, uống cạn một chén.

Ta nói: “Tam Nhất thì hơi phức tạp, một hai câu không nói rõ được. Nhị gia đã hẹn với hắn, sau khi xử lý xong chuyện Sào Diệp Chu sẽ về tìm. Giờ hắn đang làm quan ở phủ Bảo Định.”

Từ Thanh Sơn mỉm cười: “Cũng xem như có chút hy vọng.”

“Còn hai con cáo kia…”

Ta nhìn sắc mặt Từ Thanh Sơn, nói: “Ngày tám tháng mười một đại hôn, cáo giả gả vào nhà cáo trẻ.”

Nụ cười trên mặt Từ Thanh Sơn nhạt đi vài phần, cụp mắt uống rượu, hồi lâu không nói gì.

Ta vội dùng mũi chân đá nhẹ Lục Hoài Kỳ, Lục Hoài Kỳ nhanh miệng: “Thanh Sơn huynh, hôm đó huynh nhất định phải về uống rượu mừng nha!”

Từ Thanh Sơn vẫn im lặng.

Ta đành nói tiếp: “Ngươi mà không đến thì thật không phải, chúng ta đã nói rồi, ai thành thân, dù chân trời góc bể cũng phải trở về.”

“Ta xem tình hình rồi tính.” Từ Thanh Sơn đáp cho có lệ, rồi đột nhiên hỏi ta: “Mỹ nhân, còn ngươi thì sao, có thích ai chưa?”

Ta hừ một tiếng, ánh mắt còn nhuốm một tầng lửa: “Nhất định phải đâm trúng tim ta sao? Không biết ta với ngươi là đồng bệnh tương liên à?”

“Ê, đừng như thế, cho ta vào hội nữa!” Cái tên Lục Hoài Kỳ đầu óc đơn giản lại chen vào: “Dù sao ta cũng là một nạn nhân.”

Ta phì cười vì bị hắn chọc: “Hay là ba nạn nhân chúng ta cùng kể khổ đi?”

“Ngươi muốn kể, ta sẵn sàng nghe.” Lục Hoài Kỳ nghiêm mặt: “Ai bảo chúng ta là huynh đệ.”

Từ Thanh Sơn nhướng mắt liếc ta một cái.

Ta hiểu ánh mắt đó có ý gì: Ngươi thân thiết với tên nhóc này khi nào thế?

Ta đáp lại bằng một cái lườm: Còn không phải vì các ngươi chẳng ai ở kinh thành sao?

Chúng ta mải uống rượu, cua biển để đó chẳng ai ăn. Từ Thanh Sơn gắp cho mỗi đứa một con: “Nếm thử đi, tươi lắm.”

Lục Hoài Kỳ gặm một cái chân, thấy ta không động đũa, hỏi: “Sao ngươi không ăn?”

Ta thuận miệng đùa: “Không muốn bẩn tay, ngươi bóc giúp ta đi?”

“Sao ngươi lười thế?” Lục Hoài Kỳ cầm con cua trong bát ta, thật sự bắt đầu bóc, vừa bóc vừa lẩm bẩm: “Đừng chê tay ta bẩn nhé, ta vừa rửa rồi.”

Ta thấy rõ ánh mắt Từ Thanh Sơn tối đi một thoáng.

“Khụ khụ khụ!”

Ta ho nhẹ vài tiếng.

Đợi khi Từ Thanh Sơn nhìn sang, ta liếc mắt về phía Lục Hoài Kỳ bên cạnh.

Từ Thanh Sơn hiểu ý, gật đầu.

Huynh đệ với nhau, chỉ cần một ánh mắt là hiểu.

Cua còn bóc được nửa chừng, Lục Hoài Kỳ đã bị chúng ta chuốc say, gục đầu lên bàn ngủ luôn.

Ta liếc nhìn phía sau, Tiểu Thất lập tức lặng lẽ tiến tới.

“Đưa hắn về phòng.”

“Vâng!”

“Tiểu Cửu, Mạch Tử, các ngươi cũng lui xuống, để chúng ta nói chuyện riêng.”

“Dạ!”

Trong tiếng sóng vỗ bờ, vầng trăng sáng treo giữa biển khơi.

Ánh trăng nơi đây, so với quê nhà chẳng khỏi thêm phần hiu quạnh.

Ta chống cằm, nhớ lại: “Thanh Sơn, ngươi còn nhớ năm đó chúng ta ở đảo Mỹ Nhân, hai con cáo kia đến cứu, cáo già vì trừng phạt bọn ta, bắt hai đứa ta bóc cua không?”

“Sao lại không nhớ!” Từ Thanh Sơn nuốt nước bọt: “Con cáo trẻ còn nói chỉ ăn thịt chân cua, làm ta tức chết!”

“Thế mà ngươi vẫn bóc rất hăng.”

“Ta từng nói chưa? Lúc bóc, ta mắng nó trong lòng đấy.”

“Mắng gì?”

“Mắng nó ẻo lả.”

“Thanh Sơn à, đừng nói chứ, mấy kẻ ẻo lả ngoài mặt thì không ra gì, nhưng thủ đoạn xếp hạng nhất, ngấm ngầm mà hiểm!”

“Nhưng vẫn không bằng cáo già kia.”

“Thôi thôi, đều không phải là đèn cạn dầu.”

Chúng ta nhìn nhau cười, cùng nâng chén.

Uống xong, ta thấy nụ cười trên mặt hắn dần dần tắt lịm.

Ta nhìn hắn, thăm dò: “Trên đường đi, chẳng gặp được một cô nương tốt nào biết bóc cua cho ngươi sao?”

Từ Thanh Sơn khựng lại, giọng không còn cố ý cất cao, trầm xuống: “Mỹ nhân, e là sau này cũng chẳng gặp được nữa.”

Câu nói ấy không mang theo bất kỳ cảm xúc nào, vậy mà trong lòng ta như bị rót vào một bát hoàng liên đắng chát.

“Giống như đã từng nhìn thấy một màn pháo hoa đẹp nhất đời, từ đó chẳng còn hứng thú gì nữa, luôn cảm thấy người này không bằng nàng, kẻ kia cũng không bằng nàng, chẳng ai bằng nàng cả.”

Từ Thanh Sơn cười khổ: “Đã không bằng thì đừng làm uổng phí tấm chân tình của những cô nương nhà người ta nữa.”

Ta: “…”

Bình Luận (0)
Comment