Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 845

Ta chợt nhớ tới một câu mà Diệp Quân Chỉ từng nói…

“Núi là núi, gió thổi qua, sương tuyết giáng xuống vẫn là núi. Hắn là hắn, dẫu sa cơ lỡ vận, cũng không bao giờ chấp nhận sống tạm bợ cùng ta.”

Phải nói rằng, con nha đầu ấy lựa chọn rất sáng suốt.

“Ta nói ‘tùy tình hình’ không phải vì nàng.” Giọng Từ Thanh Sơn vang lên trầm thấp: “Mà là vì thân phận của ta.”

“Thân phận ngươi thì đã sao?” Ta bật cười nhạt: “Ngươi có lỗi với ai đâu chứ.”

Từ Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn trời đêm, đoạn quay sang cười với ta: “Mỹ nhân à, đừng nói mấy chuyện đó nữa, uống rượu thôi.”

Sự trầm mặc của đàn ông, đại khái chia làm hai loại: một là thấu suốt mọi điều, hai là chẳng còn gì để hy vọng.

Cố Trường Bình là loại thứ nhất.

Từ Thanh Sơn lại là loại thứ hai.

Nhà họ Từ.

Từ gia quân.

Cú ngã chấn động thiên hạ ấy.

Những người đã chết, những người còn sống… đều là những mảnh vụn trong nỗi tuyệt vọng thinh lặng của hắn.

Ta nghĩ đến những quyển binh thư đó, lòng cũng nhói đau từng hồi.

“Thanh Sơn… ngươi không thẹn với bất kỳ ai!” Ta lặp lại một lần nữa.

“Đưa ngươi xem cái này.” Hắn không trả lời, chỉ rút một phong thư từ trong ngực ra.

Vừa nhìn nét bút, ta đã thoáng sửng sốt.

“Xem được không?”

“Ta đưa ra rồi, tất nhiên là để ngươi xem.”

Ta mở thư ra.

Thanh Sơn,

Thấy chữ như thấy người.

Hôm qua ra phố, có nhóm giám sinh đi ngang trước mặt ta. Trông họ hào sảng đầy chí khí, trò chuyện vui vẻ, bất giác ta lại nghĩ đến ngươi.

Lúc này ngươi đang ở đâu?

Thân thể bà ấy thế nào rồi?

Hai người đã cùng nhau đi qua bao nhiêu núi sông biển cả?

Cảnh đẹp có xoa dịu phần nào nỗi lòng ngươi không?

Hôm ấy xuống núi Trường Bạch, thấy ngươi cưỡi ngựa phi qua tuyết, bóng dáng dần khuất xa, khiến ta đỏ mắt.

Không phải vì ngươi cô đơn một mình, mà vì dáng vẻ ngươi phi ngựa ấy giống hệt như lần ta từng thấy ngươi giữa sa trường.

Vẫn mạnh mẽ, vẫn kiên cường như xưa.

Dù không khoác khôi giáp, ngươi vẫn là một vị tướng.

Cố nhân biệt ly nơi sông biển, mấy lượt chia xa qua núi sông.

Trên đời này, mỗi người đều có duyên phận của riêng mình, cũng có nghiệt duyên của riêng mình. Không ai có thể thay ai, cũng không ai đại diện cho ai được.

Nửa năm trước, ta từng nghĩ: Nếu Cố Trường Bình chết trận, ta sẽ ra sao?

Sau nỗi đau, câu chuyện của ta vẫn sẽ tiếp tục.

Nếu ta đi trước hắn, câu chuyện của hắn cũng vẫn sẽ tiếp tục.

Ngươi thấy đấy, chỉ cần có dũng khí, cho dù mất đi nhiều đến đâu, ta vẫn là ta, hắn vẫn là hắn.

Còn ngươi…

Vẫn luôn là ngươi!

Cho nên, hãy sống cho thật tốt, sống để thay các huynh đệ đã ngã xuống trong cuộc chiến kia mà nhìn núi non sông biển, nếm mỹ vị nhân gian, sống một đời rực rỡ như con người thật sự.

Nếu mệt rồi thì hãy trở về nhà.

Nhà của ta, của mỹ nhân, của Tam Nhất, của Uông Tần Sinh đều là nhà của ngươi.

Nếu khi về, ngươi có thể mỉm cười thì là phong cảnh đẹp nhất nhân gian.

Mãi mãi là Huynh đệ của ngươi: Ẻo lả kính bút.

Xem xong thư, mắt ta cũng đỏ hoe.

Cái tên Tĩnh Bảo đáng chết kia, ta còn tưởng nàng ta bận rộn chuẩn bị hôn lễ, đã chẳng còn rảnh rỗi để nghĩ đến bọn ta, không ngờ lại…

“Thư này đến tay ngươi thế nào?”

“Ngươi chắc chắn không đoán ra đâu.” Từ Thanh Sơn trả lời: “Nàng đoán ta sẽ không đi về phía bắc hay phía tây, bèn phái hai huynh đệ Sử Minh, Sử Lượng một người về hướng đông, một người về hướng nam. Hai người họ đến đâu, là lại treo bảng ‘nữ Thám hoa lang’.”

Ta lập tức hiểu ra.

Đại Tần triều chỉ có một nữ cải trang thành nam đỗ Thám hoa, thiên hạ ai chẳng tò mò, tin tức này vừa truyền ra, đã lan khắp mười truyền trăm, trăm truyền nghìn.

Từ Thanh Sơn mà nghe thấy ba chữ “Thám hoa lang”, khẳng định sẽ không kìm được mà tìm đến.

Ta cẩn thận gấp lá thư lại, đưa trả hắn: “Đây là lý do vì sao ta không thể nào ghét nổi nàng ấy.”

Tất cả sự quan tâm đều bày ra rõ ràng nơi đầu bút, không chút mập mờ, không chút trêu đùa phong tình như con người nàng, sáng sủa, chân thành, thẳng thắn.

“Nàng đã gửi cho ta hai phong thư như vậy.” Từ Thanh Sơn nói: “Không biết vì sao, mỗi lần đọc thư nàng, bao nhiêu oán hận, ấm ức trong lòng ta lại dịu đi phần nào. Cộng thêm có mẹ ta nữa…”

Hắn ngừng lại một chốc, rồi lại nói: “Cho nên ông trời vẫn là công bằng. Lấy đi của ngươi một chút, rồi lại đền bù cho ngươi một chút. Chỉ là đêm về, ta vẫn thường mơ thấy các huynh đệ từng cùng ta vào sinh ra tử.”

Ta nhìn hắn, trong lòng siết lại.

“Họ đều chết dưới tay quân Bắc Phủ. Ta là tướng quân của họ, lẽ ra phải báo thù cho họ, nhưng ta…”

Từ Thanh Sơn ngửa cổ nốc cạn một ngụm rượu: “Mỹ nhân, tình yêu thì dễ buông, huynh đệ sinh tử mới khó quên. Ta mở cổng đầu hàng, điều ta thẹn nhất là với họ.”

Tim ta như bị bóp chặt, cắn môi nói: “Thanh Sơn, ngươi đừng quên, ngươi cũng đã cứu được rất nhiều người.”

“Lý thì ta hiểu cả.” Từ Thanh Sơn đấm một quyền vào ngực: “Nhưng vượt qua cửa ải này thật khó… chắc là chưa đến lúc.”

Ta rót đầy chén rượu cho hắn: “Vậy thì đi tiếp, cứ nhìn thêm nữa, không vội, ta và ngươi còn cả đời mà.”

“Ta cũng nghĩ vậy.” Từ Thanh Sơn cười rạng rỡ, hàm răng trắng như ánh trăng trên biển: “Cho nên ngươi không cần an ủi ta, cũng đừng thấy buồn vì ta, đừng cứ nhớ mãi ta từng là tướng quân.”

Ta nghẹn lời.

“Tướng quân thì có thể giết địch, cũng có thể đánh quyền sinh tử, lại càng có thể xuống biển bắt cá mò cua.” Từ Thanh Sơn nâng chén lên: “Ta không muốn sống cả đời với cái danh tướng quân hư danh kia đâu, như vậy mới là chuyện khiến ngươi phải lo lắng thật sự đấy.”

Ta: “…”

“Ẻo lả nói rồi, đợi xử lý xong hết mọi chuyện trong tay, đợi Cố Trường Bình dưỡng sức khỏe khá hơn, nàng cũng sẽ ra ngoài đi khắp đó đây.”

Ánh mắt Từ Thanh Sơn dịu lại, cũng bừng lên ánh sáng.

“Nàng nói, nếu có một ngày chúng ta gặp lại giữa núi sông nào đó thì hãy uống say tám trăm chén, say một trận thật đã.”

Ta nghe mà máu nóng sôi trào, suýt nữa cầm không nổi chén rượu.

“Ngươi thấy nha đầu kia đúng là biết mê hoặc lòng người phải không?”

Từ Thanh Sơn lắc đầu cười bất đắc dĩ: “Ngươi còn chưa nghe câu mê hoặc hơn đâu. Nàng bảo: Có những người, chỉ cần đời này được gặp, đã là rút được quẻ thượng thượng rồi. Ngươi nói xem, ta có mấy cái quẻ thượng thượng đây?”

“Nếu tính thế…” Ta cắn răng nhịn nước mắt: “Ngươi đúng là rút được hơn ta quá nhiều!”

“Chứ còn gì nữa!” Từ Thanh Sơn đắc ý bật cười, cúi người mở cả hai vò rượu ra: “Một chén một chén uống không đã, dùng vò luôn!”

“Từ Thanh Sơn, ngươi định chuốc cho ta chết ngất ở đây đấy à!”

“Mẹ ta nói rồi, không say không phải đàn ông!”

“Mẹ nó, uống thì uống, ai sợ ai!”

“Khoan đã!” Hắn đứng bật dậy: “Ta phải làm chuyện chính đã.”

“Chuyện gì?”

“Đi đái!”

“Cùng đi!”

Hắn nhìn ta, khóe môi cong lên: “Đi, ta đưa ngươi đến chỗ đái lý tưởng nhất!”

Cái gọi là chỗ lý tưởng, là một khối đá lớn nhô ra.

Bên dưới là biển cả mênh mông.

Từ Thanh Sơn vén áo, lôi ‘đồ nghề’ ra, cười ha hả: “Chỗ này đái xuống, cảm giác như thiên hạ đều nằm dưới chân ngươi!”

Ta thử một lần, đúng là có cảm giác đó thật.

Ngay lúc ấy, tên kia bỗng nhiên ưỡn eo ra, tia nước bắn xa tít.

Ta thấy đây không phải khiêu khích sao? Cũng ưỡn eo ra, cố ý chọc hắn: “Ngươi nói xem, nếu Tĩnh Bảo thấy cảnh này, sẽ nói gì?”

Từ Thanh Sơn nghiêm túc suy nghĩ một lát, rồi nói: “Nàng ấy chắc sẽ bảo: Mấy cái tên đàn ông nhàm chán không thể chịu nổi!”

Ta cười nghiêng ngả.

Bình Luận (0)
Comment