Dùng hũ uống rượu, ắt hẳn là say không lối về, huống hồ đây lại là rượu mạnh.
Rượu uống nhiều, lời cũng theo đó mà nhiều.
Chủ yếu là ta lải nhải, hắn thì lặng lẽ lắng nghe.
Hậu lực của rượu mạnh kéo đến, đầu ta đã bắt đầu choáng váng hoa mắt, nhưng trong lòng vẫn cất giấu một chuyện.
“Thanh Sơn này, mấy đứa em họ bên nhị phòng của ngươi từng tới tìm ta, nói là muốn làm chút chuyện cho triều đình, muốn ta đứng ra làm trung gian liên hệ.”
“Ngươi trả lời sao?” Giọng Từ Thanh Sơn bỗng chốc lạnh đi.
“Ta đã từ chối rồi!” Ta mắt lờ đờ vì men rượu, nhìn về phía Từ Thanh Sơn: “Nhưng chỉ cần một câu của ngươi, có vài chuyện không phải là không làm được, luôn có cách cả.”
“Không cần!” Từ Thanh Sơn dứt khoát từ chối: “Lần sau bọn họ lại đến tìm ngươi, cứ thay ta nói một câu: Muốn sống lâu thì ngoan ngoãn mà sống cho yên ổn.”
“Được!”
Dù đã ngà ngà say, ta vẫn nghe ra được sự khó chịu trong giọng hắn.
“Hình như ta… không được rồi… ngươi nhớ dìu ta về phòng nhé, Thanh Sơn. Chờ hai con cáo kia sinh ra mấy con cáo nhỏ, ngươi dạy một con, ta dạy một con, chúng ta…”
Lưỡi ta cứng lại: “Chúng ta dạy dỗ giúp chúng trở thành… văn võ… văn võ song toàn!”
Đầu nghiêng sang một bên, ta gục xuống bàn.
Rất lâu sau đó, có một đôi tay ôm lấy ta, bước lên bậc thềm, đẩy cửa, nhẹ nhàng đặt ta lên chiếu cỏ.
Nửa đêm, ta bị cơn mắc tiểu đánh thức, loạng choạng bò dậy, đẩy cửa bước ra ngoài.
Không quen xuống cầu thang, ta gắng mở mắt, lại thấy trước bàn dài trước nhà, Từ Thanh Sơn đã ngã gục, bên cạnh là Chữ Dung đang phe phẩy quạt, đuổi muỗi cho hắn.
Thấy ta xuống lầu, bà đặt quạt xuống, làm động tác ra hiệu im lặng, rồi chỉ tay về phía sau nhà.
Ta gật đầu, ra hiệu đã hiểu.
Giải quyết xong, vừa đi vòng ra trước nhà thì thấy Chữ Dung đang đứng chờ nơi bậc thang.
“Thẩm ơi?” Ta gọi.
“Tắc Thành, thẩm có mấy lời muốn nói với ngươi.”
Vừa nói, Chữ Dung vừa lấy khăn ướt giúp ta lau tay, nhẹ giọng bảo: “Về sau, đừng nhắc đến nhà họ Từ trước mặt Thanh Sơn nữa. Trong lòng nó có ba khúc mắc, một là Thất gia, hai là Từ gia quân, sâu nhất là nhà họ Từ.”
Thay vì nói là chấn động, chi bằng nói là tỉnh rượu quá nửa.
Ta mới chợt nhớ ra, vừa nãy lúc uống rượu, Thanh Sơn có nhắc đến Thất gia, nhắc đến những binh sĩ đã khuất, duy chỉ không nhắc đến nhà họ Từ.
“Hắn là cảm thấy có lỗi với nhà họ Từ sao?”
Chữ Dung bất chợt cười: “Trên người nó, vĩnh viễn chảy dòng máu của nhà họ Từ. Vào ngủ đi!”
“Vâng ạ.”
Ta ngoan ngoãn gật đầu, vịn cầu thang trở về phòng. Đẩy cửa bước vào, ta bỗng quay đầu nhìn lại, thấy Chữ Dung đã ngồi xuống cạnh Thanh Sơn, cầm lấy chiếc quạt kia.
Nhìn cảnh ấy, ta bất giác ngẩn người.
Ta cảm thấy việc Cố Trường Bình xử lý chuyện của Thanh Sơn tốt nhất, là để Chữ Dung “giả chết”.
…
Sáng hôm sau.
Ta tỉnh dậy, mở mắt ra là thấy ngay gương mặt Lục Hoài Kỳ.
Nhìn xuống phía dưới…
Chân ta đang gác trên eo hắn.
“Vãi cả linh hồn!”
Ta bật ngồi dậy, tim đập như trống.
“Ngươi còn dám ‘vãi cả linh hồn’!”
Lục Hoài Kỳ giọng không mấy thân thiện: “Cả đêm qua eo ta bị ngươi gác, sắp gãy đến nơi, sợ làm ồn ngươi nên ta không dám xoay người!”
“Lỗi tại ta sao?”
Ta chột dạ quay lưng lại, giả vờ chỉnh áo: “Đã ngủ cùng giường với ta thì phải có giác ngộ là bị gác đến gãy lưng!”
“Nghe xem, tiếng người đấy à!”
Lục Hoài Kỳ vừa tức vừa buồn cười: “Không biết còn tưởng ngươi làm gì ta rồi ấy chứ?”
“Ta làm gì ngươi?”
“Mỹ nhân, ngươi là không hiểu thật hay giả vờ không hiểu đây?”
Lục Hoài Kỳ giễu cợt: “Đàn ông với đàn ông, đàn ông với đàn bà làm chuyện đó, luôn sẽ có một người mỏi lưng.”
Ta: “…”
Thấy ta im lặng, hắn cũng ngồi dậy ngay, ghé đầu lại gần: “Ngươi chẳng lẽ là…”
“Biến sang bên kia mau!”
Ta đẩy hắn ra, liếc xuống, thấy chỗ đó của hắn phồng lên một cục.
Hắn thấy ánh mắt ta liếc tới, không hề xấu hổ: “Do uống rượu đấy, nếu không say, ngươi chắc chắn bị dọa chết luôn!”
“Lục Hoài Kỳ, trong miệng ngươi có nói ra được câu nào tốt lành không hả?” Ta nghiến răng.
“Có gì mà không tốt? Đàn ông ai chẳng giống nhau.”
Lục Hoài Kỳ liếc ta một cái: “Mới nãy còn cứng hơn ta nữa kìa!”
Má nó, tên này đúng là lưu manh!
Ta tức điên bò dậy, mở toang cửa.
Ngoài cửa, Từ Thanh Sơn đang đấu chiêu với Tiểu Thất và Tiểu Cửu. Thấy ta bước ra, hắn thu thế, nói: “Dậy rồi à, dẫn các ngươi đi tắm suối nước nóng, rửa sạch mùi rượu.”
“Không đi!”
“Ta đi!”
Lục Hoài Kỳ thò đầu ra sau lưng ta: “Tối qua bị hắn đè cả đêm, đầy mồ hôi.”
Vừa dứt lời, ba cái đầu, sáu con mắt đồng loạt nhìn ta.
Ngoài ánh mắt của Từ Thanh Sơn còn có chút bình thường thì ánh mắt của Tiểu Thất và Tiểu Cửu rõ ràng mang theo ý vị khó nói thành lời.
Xong rồi!
Dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
…
Quả nhiên, lưng chừng núi có một suối nước nóng hoang, người vừa ngâm vào, ta lập tức thở ra một hơi, lim dim nhắm mắt lại.
Những chuyện không thể giải thích, ta lười giải thích.
Tương tự, chuyện không nghĩ ra ta cũng chẳng buồn nghĩ.
Ta vốn không điềm tĩnh như người ta tưởng.
Ta sợ chính mình không kiềm được, đem mọi chuyện với Lục Hoài Kỳ nói trắng ra.
Nhưng ta rõ ràng biết, người này đối với ta không có ý gì khác, chỉ đơn thuần là huynh đệ. Cũng chính vì thế, hắn mới có thể làm lưu manh một cách thản nhiên như vậy.
Nói thẳng ra…
Cho dù hắn có ý với ta, nhà họ Lục cũng tuyệt đối không chấp nhận.
Ta không còn là Cao mỹ nhân tuổi trẻ bốc đồng năm nào, vì một Cố Trường Bình mà muốn lật cả bầu trời nữa.
Vậy nên, cứ sống hồ đồ thế này, tùy duyên thế này, cũng tốt!
Tắm xong trở về, Chữ Dung đã chuẩn bị sẵn một bàn thức ăn, còn giết con gà mái nuôi ba tháng, hầm một nồi canh gà thơm nức.
Không giống cảnh náo nhiệt uống rượu hôm qua, bữa cơm hôm nay ăn rất yên tĩnh.
Trên đảo hoang giữa biển, từng món ăn từng bát cơm đều quý giá, ăn xong bữa này, cũng là lúc khách đi chủ ở.
Ta vốn không thích chia ly nên sắc mặt ủ rũ, chỉ ăn được mấy miếng. Cái tên Lục Hoài Kỳ kia miệng ngọt, cứ hết lời khen tay nghề nấu nướng của Chữ Dung.
Cũng may có hắn pha trò, bữa ăn mới không đến nỗi lạnh nhạt.
Sau bữa cơm, Chữ Dung lấy ra một hộp gấm, mở ra, bên trong toàn là ngân phiếu.
“Thanh Sơn nói, các ngươi vì hắn mà nợ tiền của Kỳ Thần y.”
Chữ Dung rút ra một xấp: “Tắc Thành, ở đây có hai mươi vạn, các ngươi bốn người chia nhau, Thất gia lấy phần nhiều hơn.”
Ta không ngại nhận tiền của ai, nhưng riêng bạc mà Từ Thanh Sơn dùng mạng sống để đánh cược, ta không thể nhận nổi.
“Thẩm không tin ta cũng nên tin Thất gia. Nàng ấy đọc sách giỏi, làm ăn càng giỏi, huống chi sau lưng còn có Cố Trường Bình.”
Ta đóng hộp gấm lại: “Vả lại số bạc này cũng không phải do chúng ta nợ vì Thanh Sơn. Dọc đường gian nan, mọi người cứ mang theo mà tiêu, sau này còn phải cưới vợ cho Thanh Sơn nữa!”
Chữ Dung không nói thêm gì, tiễn chúng ta ra thuyền, vẫy tay đưa tiễn.
Ta nhìn hòn đảo nhỏ dần khuất xa, cười nói với Thanh Sơn: “Nhận được thư người ta rồi, mà không hồi âm gì à?”
“Sao ngươi biết là không có?”
Từ Thanh Sơn buông mái chèo, lấy từ trong ngực ra một phong thư: “Giúp ta mang cho Thất gia.”
“Ta xem được không?”
“Không muốn chết thì cứ thử xem!”
“Ngươi liệu hồn ta méc với Tĩnh Thất đấy nhé?”
“Nàng sẽ giúp ngươi sao?”
“…”
Lục Hoài Kỳ thấy ta bị chặn họng thì khoái chí, chẳng ngờ Từ Thanh Sơn đột nhiên đổi chủ đề: “Lục công tử cũng không còn nhỏ nữa, cha mẹ trong nhà chắc đã sốt ruột, tính bao giờ thành thân?”
Mặt Lục Hoài Kỳ dần đỏ lên: “Tìm được người hợp thì thành thân thôi.”
“Thế nào là hợp?”
Từ Thanh Sơn truy hỏi, khiến ta có chút bất ngờ, hắn xưa nay vốn chẳng quan tâm chuyện người khác.
Lục Hoài Kỳ bất đắc dĩ cười cười: “Là không chỉ có thể sinh con nối dõi, mà còn có thể gối đầu nói chuyện.”
Từ Thanh Sơn gật đầu, ánh mắt nghiêng nghiêng, dừng lại trên người ta, mang theo hàm ý sâu xa.
Tim ta, bất giác đập mạnh một cái.
Trực giác chính xác mách bảo ta rằng, hắn hẳn đã nhìn ra điều gì đó rồi.
…
Sau ánh nhìn ấy, Từ Thanh Sơn không nói thêm gì nữa.
Cho đến khi rời thuyền…