Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 847

Vừa trở về kinh, kinh thành đã vào đầu thu.

Sau khi đến Hình bộ báo cáo xong công việc, ta lập tức tới phủ Thuận Thiên.

Đám sai dịch ở phủ Thuận Thiên ai nấy đều quen biết ta, khách khí nói rằng Tĩnh đại nhân đang thẩm vấn một vụ án, mời ta vào nội đường uống trà đợi một lát.

Uống chưa hết một chén trà, Tĩnh Bảo đại nhân đã vội vội vàng vàng chạy tới, vừa thấy ta, trước là nở nụ cười, rồi trừng mắt hờn dỗi, cuối cùng đưa tay ra: “Đi công tác xa một chuyến, quà đâu?”

“Đồ khốn!”

Ta vỗ tay lên trán nàng, bật cười mắng: “Coi xem ngươi còn ra thể thống làm quan gì không hả?”

“Cao mỹ nhân, ngươi ép bản đại nhân phải ra oai với ngươi sao?”

“Nào, bày ra oai cho ta xem thử!”

Ta liếc nàng bằng một ánh mắt uy h**p.

Chỉ cần con rùa này dám, ta lập tức nuốt luôn thư của Từ Thanh Sơn vào bụng cho nàng sốt ruột chơi!

Tĩnh Bảo lanh lợi cỡ nào, biết ta vừa hồi kinh đã tới tìm, tất nhiên có chuyện quan trọng, bèn cười nịnh: “Ta dám ra oai với mỹ nhân sao? Dù Cố Trường Bình có cho ta mượn vài lá gan, ta cũng không nỡ!”

Đúng là…

Cái miệng nhóc con này ngọt số một!

Ta được nịnh đến toàn thân khoan khoái, bèn lấy lá thư trong ngực ra: “Cầm đi!”

Tĩnh Bảo giật mình: “Của ai vậy?”

“Tự xem đi!”

Nàng nhận phong thư, cẩn thận bóc ra, vừa rút thư ra xem, bèn thất thanh hỏi dồn: “Ngươi gặp hắn rồi? Gặp ở đâu? Hắn thế nào?”

Ta móc móc lỗ tai, mặt dày trả lời: “Ngươi cho ta xem nội dung bức thư, ta mới kể cho nghe ngọn ngành!”

“Họ Cao kia, quá đáng vừa thôi, đây là chuyện riêng tư đó!”

“Vậy sao?” Ta cố tình chọc nàng: “Lén lút sau lưng Cố Trường Bình viết liền hai bức thư cho Từ Thanh Sơn, cũng gọi là riêng tư à?”

Nàng trừng mắt nhìn ta, một lúc sau mới nghiến răng đặt bức thư lên bàn.

Ta vui trong bụng, bèn lập tức ghé đầu lại xem.

Ẻo lả à,

Thấy chữ như gặp mặt.

Hôm qua xuống biển, thu hoạch không ít: tám con cua biển, hai cân sò, còn may mắn bắt được một con cá biển.

Mang về nhà, cua đem hấp, sò xào lửa lớn, cá thì kho đỏ, uống thêm nửa cân hoàng tửu, ngon đến mức mày cũng muốn rớt xuống.

Ăn xong luyện một bộ quyền, mồ hôi đầm đìa, sau đó đi tắm suối nước nóng, tắm xong sạch sẽ quay về thì trăng đã sáng.

Nơi ta đang ở có hai chỗ ngắm trăng rất đẹp: một là trên cây, hai là ngoài biển.

Trăng trên cây thì yên tĩnh, lúc tâm loạn có thể ra đó ngắm trăng;

Trăng trên biển thì hơi hoang dại, lúc lòng bình lặng, ta thường để mặc thuyền trôi dạt ngoài khơi.

Đêm nay tâm tĩnh, hợp để thả mình trôi, cũng hợp để nhớ tới các ngươi nơi kinh thành.

Ta biết các ngươi đều lo cho ta. Đời người có vạn ngàn con đường, nhưng với ta lại không có một con đường thực sự thuộc về mình.

Đi đâu?

Về đâu?

Cả đời này ta khó quên nhất có hai cảnh: một là tại Biên Sa, ngươi và ta ngồi giữa tuyết ngắm sao, là vì tình; một là trước cổng thành đối mặt với thiên quân vạn mã, ta quăng đao quỳ gối, là vì nghĩa.

Chữ tình, ta đã tận tâm tận lực, không oán;

Chữ nghĩa, ta đã tìm được sự sống trong cái chết, không hối.

Đã không oán không hối, các ngươi còn lo lắng gì nữa?

Không cần lo.

Trái lại là các ngươi, thân ở chốn quan trường, dưới chân thiên tử, càng phải cẩn thận từng li từng tí.

Tiên sinh là người có đại trí tuệ, nhưng chung quy vẫn không thoát khỏi chữ “tình”, người nặng tình thường sống khổ.

Ngươi nên thường xuyên khuyên nhủ hắn, cứ sống tốt đời mình, bớt xen chuyện thiên hạ. Hắn không phải thần, không thể chăm lo cho mọi người được.

Tam Nhất vướng bận vì cha mẹ, ngoài mặt chẳng nghiêm túc, bên trong lại rất mực quy củ;

Còn Mỹ Nhân, lại vì thân phận mà khổ sở, bên ngoài đoan chính, bên trong thì… chẳng mấy đoan chính.

Hai người này, một kẻ tham tiền, một kẻ ham sắc, nếu muốn thăng tiến, cả hai đều là điểm yếu.

Uông Tần Sinh biết chừng mực, biết tiến biết lùi, làm người tốt, chỉ sợ cũng chịu không ít ấm ức.

Còn nàng…

Ta lo nhất là nàng.

Nữ tử đọc sách đã khó, làm quan lại càng không dễ.

Dù có Cố Trường Bình đứng sau lưng, nhưng nàng lại là người hiếu thắng, tất nhiên sẽ chịu nhiều thiệt thòi hơn người khác. Đó không phải lỗi của nàng, mà là lỗi vì nàng là nữ nhân.

Không bằng lui về sau một bước. Khi ở trong cục diện, mọi chuyện nhìn chẳng rõ; nếu thoát khỏi cuộc cờ, sẽ thấy biển rộng trời cao.

Ẻo lả à, đời này ta e là chẳng gặp được ai tốt hơn ngươi nữa. Nếu ông trời thật sự sắp xếp như thế, vậy thì nàng cứ mặc ta, không cần áy náy.

Nếu trời thương ta, cho ta gặp một cô gái khiến lòng ta rung động, ta cũng sẽ chủ động cưới nàng, sinh con đẻ cái cùng nàng.

Mọi chuyện cứ tùy duyên.

Nghe nói mùng tám tháng mười một nàng và tiên sinh thành thân. Đến lúc đó ta chẳng biết mình ở đâu, chẳng biết có thể kịp về kinh hay không.

Ngày đó, từ núi Trường Bạch đi xuống, ta đã cõng nàng một đoạn, cũng coi như đưa nàng về nhà chồng. Thế nên, không cần mong chờ.

Dù ở nơi đâu, trong lòng ta vẫn luôn chúc phúc cho nàng và hắn: đầu bạc răng long, sống lâu trăm tuổi.

Người huynh đệ tốt nhất của ngươi:

Thanh Sơn kính bút.

Đọc xong thư, ta không nói gì, Tĩnh Bảo cũng im lặng.

Căn phòng chợt yên ắng.

Một lúc sau, ta mới cười nói: “Nhóc con này dường như đã ngộ ra được nhiều điều rồi?”

Tĩnh Bảo gấp lại thư, hỏi: “Giờ thì ngươi chịu nói, đã gặp hắn ở đâu chưa?”

Ngoài chuyện đánh quyền sinh tử ra, ta kể hết không giấu giếm điều gì.

Nàng nghe xong, gương mặt mới hiện chút an lòng, nói: “Ra ngoài làm việc cũng gặp được hắn, quả nhiên người có duyên vẫn là ngươi.”

Ta cố tình bóp méo lời nàng: “Câu này nghe sao giống như ngươi nói ta với hắn có gì đó ấy?”

Nàng nhướng mày: “Ngươi với Thanh Sơn thì không có gì, nhưng ngươi với Lục thiếu gia thì khó nói lắm!”

Ta: “…”

Từng người từng người một, đều là hỏa nhãn kim tinh chắc?

“Đừng làm ra cái vẻ mặt đó, tưởng ta không biết chuyến công tác lần này vốn không sắp xếp cho hắn đi cùng ngươi à?”

“Vậy sao, Tĩnh Văn Nhược?” Giọng ta khẽ khàng, có chút khiêu khích.

Tĩnh Bảo nghiêm túc vỗ vai ta, nói một câu khiến ta trợn mắt há mồm: “Mỹ nhân, hắn không xứng với ngươi đâu. Đợi sau này ta sắp xếp cho ngươi một viện riêng trong Tĩnh phủ, có bọn ta bên cạnh, ngươi sẽ không cô đơn nữa!”

Ta nghe thấy trong lòng ầm một tiếng như sét đánh.

Thế gian này luôn có một kiểu người, vừa nhìn lập tức thấu tim can ngươi.

Thứ ta không kìm được, không phải là trái tim ngứa ngáy vì thích Lục thiếu gia, mà là sự cô đơn, lạnh lẽo vắng vẻ quanh mình.

Ta không thích lạnh lẽo, ta muốn có người lẽo đẽo đi sau lưng ta, xoay quanh gọi ta là mỹ nhân này mỹ nhân kia.

Lục thiếu gia là người như vậy, người xuất hiện vào thời điểm đặc biệt, với dáng vẻ đặc biệt.

Hắn có vài phần xốc nổi của Thanh Sơn, có chút ngốc nghếch của Tam Nhất, lại còn là biểu ca của Tĩnh Bảo, một người như vậy, giống như sinh ra là để dành cho ta.

Ta mơ hồ muốn giữ lấy hắn.

Lấy vợ, chẳng qua là tìm một người có thể trò chuyện. Mà nhóc con này không chỉ biết nói chuyện, còn biết chọc giận ta, khiến ta vui vẻ, nhìn quanh cũng chẳng có ai hợp hơn hắn.

Nghĩ thông suốt rồi, ta để hắn được buông thả, để hắn dần dần bước vào cuộc sống của mình.

Ta đã thả câu rồi, chỉ cần thả sâu hơn chút nữa, lâu hơn chút nữa, hắn chắc chắn sẽ cắn câu.

Ta chắc chắn mình là Khương Thái Công, còn hắn là con cá đó.

Nhưng ta lại quên mất, con cá đó ăn cỏ. Ta cứ ép nó ăn thịt, dù một ngày nào đó nó cắn câu thì giữa cỏ và thịt, nó cũng sẽ mãi do dự không yên.

Thanh Sơn và Tĩnh Bảo hiểu ta quá rõ. Chỉ một câu “không xứng với ngươi” đã nhắc nhở ta cái móc câu này thả không đúng, làm tổn thương người khác, cuối cùng cũng sẽ làm đau chính mình.

“Gia, đến Cố phủ rồi ạ.”

Ta không nhúc nhích, thở dài, rồi nói: “Quay đầu, về phủ Trưởng Công chúa.”

“Gia?”

“Nếu không về nữa thì nhà thành nhà ma mất.”

“… Dạ!”

Liên tiếp mấy ngày, ta đều sáng đi tối về, dốc hết tâm sức vào vụ án của Hình bộ.

Lục thiếu gia ba lần đích thân chặn ta trước cửa Hình bộ: một lần rủ uống rượu, một lần mời đi tắm, một lần đòi đến phủ Trưởng Công chúa ở nhờ, ta đều uyển chuyển từ chối.

Vài ngày sau, Hình bộ có vụ án cần đưa người đến phủ Thành Đô.

Ta không bỏ đi không báo, mà đàng hoàng đến từ biệt Lục thiếu gia, còn cố tình hỏi hắn có cùng đi chuyến này không.

Lục Hoài Kỳ trông có vẻ khó xử: “Chuyện ở Hải Điền ta còn phải theo dõi thêm vài hôm, lần này e là không đi được rồi.”

Ta đấm hắn một cái, chửi: “Cầm thú!”

Lục Hoài Kỳ cười: “Chờ ngươi về, ta mở tiệc tẩy trần, được không?”

“Một bữa không đủ, ba bữa!”

“Được, ngươi nói sao thì là vậy!”

Vụ án ở phủ Thành Đô, ta cố tình xử lý rất chậm, chuyện mười ngày làm xong bị ta kéo dài cả tháng.

Sau đó lại vòng sang Cung Châu, điều tra thêm một vụ án rắc rối khác.

Khi quay về kinh, tuyết đầu mùa đã rơi, còn chưa đến mười ngày nữa là đến đại hôn của Cố Trường Bình và Tĩnh Bảo.

Lục Hoài Kỳ nghe tin ta về, lập tức đặt một bàn rượu ngon đồ tốt ở lầu Ngoại Lâu, còn kéo Tĩnh Bảo đến làm bạn nhậu.

Rượu qua ba tuần, hắn khoác vai ta, cười nói: “Mỹ nhân, ta cảm thấy vận đào hoa của ta tới rồi!”

Ta nhấp một ngụm rượu: “Là cô nương nhà nào xui xẻo vậy?”

“Ngươi còn nhớ cháu gái mà Tịch Thái An yêu thương nhất không, cái nàng cũng muốn cải nam trang vào học viện ấy?”

Hắn cười tít mắt: “Sau khi Tịch lão hy sinh, nàng bị hủy hôn, hôm đó ta đi ngang cửa sau Tịch phủ, ngươi nói trùng hợp không, nàng đang trèo cây hái hồng đó.”

Ta nhìn Tĩnh Bảo, cười: “Ngươi ở ngoài tường, nàng trong tường, rồi thế là trúng tiếng sét ái tình?”

“Ngươi đoán đúng hết rồi!”

Lục Hoài Kỳ cười hì hì: “Mỹ nhân, ngươi nói xem ta với nàng có phải duyên phận không?”

Ta chẳng thấy chua xót gì, đẩy bình rượu về phía hắn: “Được rồi, duyên phận lớn vậy, phải uống liền ba chén mới đủ!”

“Ba chén không đủ, mười chén mới đúng!”

Tĩnh Bảo nhìn ta đầy ẩn ý: “Về phủ, đúng lúc để cữu cữu và cữu mẫu nhìn thấy bộ dạng ngươi mượn rượu tiêu sầu, đau lòng rồi sẽ đồng ý chuyện cưới hỏi này!”

“Dùng khổ nhục kế sao?”

Mắt Lục Hoài Kỳ sáng lên: “Mẹ thương ta nhất, chiêu này hữu dụng đấy, nào, uống đi!”

Ta nâng chén rượu, quay ra cửa gọi: “Tiểu Cửu!”

“Gia?”

“Mai bắt đầu chuyển sang Tĩnh phủ ở một thời gian!”

“Cái này…”

“Do dự gì nữa, ở phủ Trưởng Công chúa thêm nữa, ta thành cô hồn dã quỷ mất.”

Ta liếc Tĩnh Bảo một cái, nhướng mày: “Thất gia, ngày đại hôn sắp tới, ta qua đó sớm giúp ngươi sưởi ấm hôn phòng trước!”

Tác giả: Ngoại truyện về mỹ nhân viết đến đây là kết thúc. Đây là cái kết ta đã suy nghĩ rất lâu, vốn định để hắn ghép đôi với Lục thiếu gia, nhưng luôn cảm thấy có gì đó gượng ép. Còn việc sau này hắn có gặp được người tốt hơn không thì cứ để lửng vậy đi. Dù sao có Thất gia và mọi người bên cạnh, chắc hắn cũng sẽ không quá cô đơn.

Bình Luận (0)
Comment