Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 849

Cố phủ mấy hôm nay thật náo nhiệt, ngoài cửa luôn có những gương mặt quen thuộc hoặc lạ hoắc qua lại, vắt óc tìm cách gặp Cố Trường Bình một lần.

Ép đến mức Cố Trường Bình, đường đường là chủ một phủ, cũng đành phải đi cửa sau mới vào được nhà.

Ăn xong bữa trưa, Cố Trường Bình về thư phòng chợp mắt một lát.

Tỉnh dậy, nhận lấy chén thuốc đen sì trong tay Cố Dịch, bịt mũi ừng ực uống cạn, lúc đưa trả chén thì như thường lệ lườm Cố Dịch một cái.

Cái lườm ấy như muốn nói: mấy chuyện khác thì quên lên quên xuống, riêng việc nhắc chủ uống thuốc là nhớ dai hơn ai hết, ngươi cố ý đấy hả?

Cố Dịch thầm nhủ: ta biết làm sao giờ?

Thất gia ba ngày hai bữa lại sai Tề Lâm đến hỏi thăm sức khỏe gia, ta chẳng lẽ dám gạt nữ chủ nhân tương lai?

Hắn hắng giọng, vào đề: “Tề Lâm đến Tĩnh phủ rồi, bên cạnh gia chỉ còn mình ta, mà ta thì vụng về, sợ hầu hạ không chu đáo, chẳng bằng ra ngoài mua mấy người giỏi giang về cho chắc?”

Một thân thị vệ mà cứ phải làm mấy chuyện bưng trà rót nước, thật chẳng ra thể thống gì.

“Tiểu Dịch à.” Cố Trường Bình thở dài: “Dạo này gia nghèo, ngươi chịu khó thêm mấy hôm nữa đi, chờ về Tĩnh phủ thì đỡ rồi.”

Cố Dịch cầm chén thuốc, quay đầu bỏ đi.

Nghèo cái rắm! Chẳng qua là sợ mua nha hoàn về rồi khó ăn nói với Thất gia, đúng không?

Vừa mở cửa…

Người ngoài và trong cùng sững lại một thoáng.

Cố Dịch nhìn thấy người tới, chân mày nhướng lên: “Ồ, Tề quản gia sao lại có thời gian rảnh đến phủ ta rồi?”

Tề Lâm mới tân hôn, khí sắc hồng hào, cười híp mắt: “Thất gia sai ta đến hỏi thăm sức khỏe gia.”

Tên này chắc không biết, hai canh giờ trước gia và Thất gia còn đang ngả ngớn cùng nhau.

Cố Dịch hừ một tiếng, phang cửa bỏ đi.

Tề Lâm bị hắn “hừ” đến ngẩn ngơ: “Gia, hắn sao vậy?”

“Thèm vợ!”

Ngoài cửa, Cố Dịch lảo đảo suýt đánh rơi cả chén thuốc trong tay.

Cáo già vẫn là cáo già, nói trúng tim đen ngay lập tức.

Không sai!

Cố phủ ba gã độc thân, một đã thành thân, một sắp cưới, chỉ còn mình hắn đến tay đàn bà còn chưa chạm, tìm ai mà phân trần đây?

“Gia, bên cạnh Tĩnh tam cô nương có một nha hoàn tên là Ngọc Hoàn, xinh xắn, tính tình hiền, thêu thùa may vá còn giỏi hơn cả tú nương, hay là để ta làm mối…”

“Hắn không ưng đâu.”

“…”

“Chuyện này khỏi cần chúng ta lo, hắn có duyên của hắn.”

Trong thư phòng, Cố Trường Bình đặt chén trà xuống: “Nói đi, tìm ta có chuyện gì?”

Tề Lâm cúi người: “Người hầu trong viện của gia đã sắp xếp xong.”

“Nói ta nghe.”

“Nguyên Cát sẽ hầu hạ bên trong, ngoài ra, phu nhân đích thân chọn bốn nha hoàn cấp một, bốn nha hoàn cấp hai, cùng bốn bà tử làm việc nặng.”

Tề Lâm nói tiếp: “Những người này ta đã tra kỹ, đều là người thật thà, trung hậu.”

“Ngươi làm việc, ta yên tâm.”

Tề Lâm lấy từ ngực ra hai quyển sổ, đặt lên bàn: “Đây là của phu nhân đưa gia, trong đó ghi chép toàn bộ gia sản nhà họ Tĩnh, phu nhân nói, để gia giữ lấy.”

“Chuyện này Thất gia biết chưa?”

“Phu nhân nói, Thất gia biết hay không cũng không sao cả.”

Cố Trường Bình nghĩ đến sự nhiệt tình và tin tưởng của vị nhạc mẫu tương lai, chỉ cảm thấy đau đầu không thôi.

“Tề Lâm, phu nhân còn gì dặn nữa không?”

“Còn một việc, cần gia định đoạt: năm nay ăn Tết ở đâu?”

Cố Trường Bình cười cứng đờ.

Hắn là ở rể, theo lễ cưới phải về phủ Lâm An.

Một là để bái kiến họ hàng, hai là vào từ đường, ghi tên hắn vào gia phả Tĩnh phủ, ba là… cái tâm tư nhỏ nhoi của phu nhân, muốn mượn cơ hội khoe khoang chàng rể tài ba của mình một phen đây mà.

“Ngươi thay ta nói với phu nhân, xuất phát sau rằm tháng chạp, đến rằm tháng giêng mới hồi kinh.”

“Vâng!”

“Về sau mấy chuyện nhỏ nhặt thế này, cứ để Thất gia quyết là được, khỏi cần hỏi ta.”

Tề Lâm làm mặt nhăn nhó: “Gia, phu nhân nói rồi, Thất gia dù sao cũng là đàn bà, tóc dài kiến thức ngắn…”

Hết nói nổi!

Có thằng con rể như hắn rồi, ngay đến con gái ruột cũng bị chê nữa cơ!

“À đúng rồi!” Tề Lâm như nhớ ra chuyện gì: “Ba vị Tĩnh cô nương đã gửi quà cưới cho gia, ngoài phần công khai, mỗi người còn lén đưa thêm từng này.”

Hắn giơ ra hai ngón tay.

“Hai ngàn lượng?”

“Hai vạn lượng.”

Cố Trường Bình thoáng nghẹn trong lòng. Gái đã xuất giá thì có của hồi môn riêng, nhưng lén lấy ra hai vạn lượng, e rằng không phải số nhỏ.

Hắn sống hai đời, trừ vị Cát thị kia ra, chưa từng thực sự cảm nhận được sự ràng buộc của tình thân.

“Chuyện này, Thất gia nói sao?”

“Thất gia nói: cầm trước đi, sau này sẽ có dịp trả.”

Cố Trường Bình bỗng thấy nhẹ lòng.

Giữa người thân chẳng phải là như thế sao? Ngươi nợ ta, ta nợ ngươi thì mới đi cùng nhau được lâu dài.

“Gia!”

Cố Dịch bỗng đẩy cửa bước vào, sắc mặt trầm trọng: “Vừa nhận được thư từ am Long Tuyền, nói thân thể công chúa không ổn, muốn gặp gia một lần.”

Sắc mặt Cố Trường Bình chợt tối đi.

Khi quân Bắc phủ vây thành, Kiến Hưng đế đoán trước thế cục bất ổn, bèn đưa các công chúa chưa gả và những phi tần của tiên đế tới am Long Tuyền.

Am Long Tuyền là đạo tràng hoàng thất, do hoàng gia chu cấp.

Sau khi tân đế lên ngôi, lần lượt rước mọi người hồi cung, duy chỉ có Vĩnh Huy công chúa không chịu trở về, vẫn ở lại am tu hành.

“Tề Lâm, lát nữa gặp Thất gia, ngươi nói việc này cho nàng biết.”

Cố Trường Bình liếc nhìn Cố Dịch: “Chuẩn bị xe.”

Bình Luận (0)
Comment