A Nghiễn nhìn Cố Dịch, đối phương ra hiệu “cẩn thận ứng phó”, rồi nghiêng mặt sang chỗ khác.
Cả đời A Nghiễn mưu tính kỹ lưỡng, điềm tĩnh trầm ổn, đều dồn hết vào giây phút này.
“Gia vẫn chưa ăn tối, vừa về phủ nghe Tề Lâm nói xong đã vội vàng chạy tới đây. Gia không lo chuyện khác, chỉ lo tiên sinh lên núi xuống núi, mệt chân tổn sức.”
Tĩnh Thất ưỡn ngực, ngẩng cao đầu.
Nghe chưa, không phải ghen, chỉ là lo lắng.
Cố Trường Bình sắc mặt có phần cảm động, vẫy tay gọi Thất gia.
Thất gia nghiêng đầu, gọi ta qua là ta qua ngay, Thất gia ta không cần thể diện à?
Còn nữa, vừa rồi ngươi nói cái gì thế?
Mùi giấm à?
Tĩnh Thất ta là hạng người hay ghen sao?
Cố Trường Bình tiến lại gần, giơ tay xoa nhẹ đầu Thất gia, tay còn lại che môi ho mấy tiếng.
Sắc mặt Tĩnh Bảo thay đổi: “Chỗ nào không khỏe?”
Cố Trường Bình trả lời: “Có hơi lạnh.”
Tĩnh Bảo trách yêu: “Ai bảo chàng ăn mặc ít thế, lên xe đi!”
Cố Trường Bình không nhúc nhích, đưa một tay ra: “Tay lạnh nhất.”
Tĩnh Bảo vội vàng nắm lấy, đưa lên môi hà hơi.
Cố Dịch và A Nghiễn liếc nhau.
A Nghiễn: Lại bắt đầu rồi.
Cố Dịch: Bao nhiêu ngày rồi mà ngươi vẫn chưa quen sao?
A Nghiễn: Ta chỉ chưa quen gia nhà ta lại ngốc đến thế.
Cố Dịch: …
“Chàng dám mắng công chúa?”
Tĩnh Bảo tròn mắt không thể tin được: “Lá gan to thật đấy, tiên sinh?”
Trong xe ngựa, dạ minh châu toả ánh sáng mờ mờ.
Cố Trường Bình nhìn khuôn mặt trắng trẻo của nàng, lại nói chệch sang chuyện khác: “Còn ghen không?”
“Ai ghen chứ, ta…”
“Ta có thể gan to thêm một chút nữa.”
Cố Trường Bình bất chợt ghé sát, ánh mắt dừng trên môi nàng: “Muốn thử không, A Bảo?”
Tĩnh Bảo vội vàng tỏ vẻ nghiêm túc: “Cái đó… sắp đại hôn rồi, chúng ta phải nhịn đấy!”
Khóe mắt Cố Trường Bình ánh lên ý cười xấu xa: “Ta dẫn nàng đi lầu Ngoại Lâu ăn cơm, phải nhịn gì? Liên quan gì đến đại hôn?”
Tĩnh Bảo: “…”
Ngẩn người một lát, Tĩnh Bảo mới phản ứng kịp: kẻ này rõ ràng cố tình.
Đồ xấu xa!
Đồ xấu xa đã ôm lấy eo nàng, cúi đầu nhìn nghiêng mặt nàng, ánh mắt nóng bỏng như sôi trào, rồi thì thầm: “Thôi vậy, nhịn không nổi nữa.”
Môi áp xuống.
Vừa mềm mại, vừa ướt át.
Tim Tĩnh Bảo run lên, thầm nghĩ: Lão nam nhân này thật biết cách dụ dỗ.
Tháng mười một đến, hai phủ Tĩnh, Cố náo nhiệt hẳn lên.
Cố Trường Bình vốn thích yên tĩnh, dứt khoát dẫn Cố Dịch đến trang viện nhà họ Tĩnh nghỉ ngơi mấy hôm, toàn bộ chuyện Cố phủ đều giao cho Ôn Lư Dụ và Thẩm Trường Canh xử lý.
Nghe tin con rể đến trang viện nhà mình, Lục thị lo chỗ đó lạnh, sợ làm hỏng thân thể con rể, bèn sai A Nghiễn mang nửa xe than đến.
Cố Trường Bình nhìn đống than kia, dở khóc dở cười.
Đêm xuống.
Chủ tớ hai người cưỡi ngựa lên Tây Sơn, đến lưng chừng núi thì xuống đi bộ vòng ra sau núi.
Đi bộ nửa canh giờ, tới một khu rừng trúc sâu, đây là phần mộ nhà họ Cố.
Cố Dịch lấy từ tay nải ra hương đèn, đồ cúng, lần lượt bày trước mộ; Cố Trường Bình đốt ba nén hương thanh, giơ cao quá đầu lạy ba cái, rồi c*m v** lư hương.
Dưới ánh trăng hờ hững, làn khói nhang chầm chậm bốc lên.
Cố Trường Bình nhìn làn khói đó, đứng lặng một lúc, rồi nhẹ giọng nói: “Ta sắp thành thân rồi, nàng tên Tĩnh Văn Nhược, người ta gọi là Thất gia, là một người vô cùng thông minh. Sau này có nàng bầu bạn, ta sẽ không còn cô đơn nữa.
Vào Tĩnh gia là kết quả ta đã suy nghĩ kỹ càng, mọi người không cần tiếc thay cho ta. Trên đời này không có vinh hoa phú quý nào là mãi mãi, lâu đài có lúc dựng lên, cũng có lúc sụp đổ.
Ta không còn lòng dạ nào để dựng lại toà lâu đài của nhà họ Cố nữa, dù có dựng cao đến đâu, cũng không phải nhà họ Cố khi xưa mà các người từng ở. Thôi thì cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên!”
Cố Trường Bình ngẩng lên, nhìn về rừng trúc rậm rạp phía xa, lại nói: “Ta từng có ba nguyện ước, một là báo thù, hai là tình cảm, ba là bình an.
Đại thù của Cố phủ đã báo, nguyện thứ nhất đã xong; người trong tim là người kề gối, nguyện thứ hai cũng xong; nguyện cuối cùng, xin các người phù hộ.”
Dứt lời, Cố Trường Bình vén áo, quỳ xuống dập đầu ba cái.
Dập đầu xong vẫn chưa đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía một nấm mồ bên ngoài phần mộ nhà họ Cố, nơi đó chôn chung Cố Ấu Hoa và Thịnh lão đại.
“Cô mẫu, lòng người là thứ kỳ lạ nhất. Trước kia ta luôn thấy hắn không xứng với người, giờ lại cảm thấy, người có hắn bầu bạn là may mắn lớn nhất mà ông trời ban cho đời này.
Thịnh lão đại, cô mẫu ta tính khí không dễ chịu, ông chịu khó một chút, nghe ta khuyên một câu, chuyện gì cũng phải có chừng mực, đừng chiều quá. À đúng rồi, Nhị gia nay có tên mới là Trường An. Chỉ cần ta còn sống, sẽ chăm sóc nàng đến cùng, cứ yên tâm.”
“Gia, đốt vàng mã đi thôi!”
“Ừ.”
Vàng mã chìm trong lửa, soi rõ khuôn mặt tuấn tú của Cố Trường Bình.
“Một bát canh Mạnh Bà quên kiếp này, cầu Nại Hà đưa linh hồn đi. Các người không cần đợi ta, đến lúc phải đến ta sẽ tới.”
Cố Trường Bình ném tờ vàng mã cuối cùng vào lửa.
“Hai câu cuối là nói với cha mẹ ta.
Cha, kiếp sau đừng đầu thai vào nhà quyền quý, bên bờ sông xanh, gia đình thường dân, áo thô cơm nhạt, cùng người mình yêu sánh vai tới đầu bạc.”
Hắn từ từ đứng dậy, nhìn ngọn lửa cuồn cuộn, nhẹ nhàng nói tiếp: “Mẹ, người là người cao quý nhất, trong sạch nhất trên đời này.”
Ngọn lửa dần tàn.
“Tiểu Dịch, về thôi.”
Cố Trường Bình không quyến luyến nữa, xoay người đi vào rừng trúc.
Hắn nghĩ, lần sau lên mộ, phải dẫn A Bảo đến cho họ gặp.
Về đến trang viện, từ xa đã thấy một người đứng dưới mái hiên.
Cố Trường Bình vừa nhìn thấy bóng dáng kia, bước chân lập tức nhanh hơn, đến gần lập tức mỉm cười: “Cũng đoán được là mấy ngày này ngươi sẽ đến.”
“Gia!”
Đoạn Cửu Lương định quỳ hành lễ, bị Cố Trường Bình đỡ dậy: “Vào nhà nói chuyện.”
“Vâng!”
Vào phòng, Đoạn Cửu Lương tháo mặt nạ xuống, lấy sổ sách từ trong ngực ra: “Chuyện ở đảo Mỹ Nhân đã thu xếp xong, tháng này lời được ba vạn lượng, mời gia xem qua.”
Đảo Mỹ Nhân mở cửa lại, vẫn là làm ăn cũ, chỉ khác là giờ đã có giấy phép của triều đình, danh chính ngôn thuận.
Cố Trường Bình không xem sổ, chỉ dặn: “Thay lão Kỳ mở một tài khoản ở ngân trang, mỗi tháng gửi tiền vào đó là được.”
Cố Dịch đang rót trà, tay khựng lại vì quá bất ngờ: “Gia chẳng lẽ muốn thay mấy người họ trả nợ?”
Đoạn Cửu Lương vốn thật thà chất phác cũng phụ họa: “Gia đối với họ đúng là tận tâm tận lực.”
Cố Trường Bình nhẹ giọng trả lời: “Trong đó, Thất gia nhà chúng ta là người nợ nhiều nhất, các ngươi nỡ lòng sao?”
Đoạn Cửu Lương và Cố Dịch lặng lẽ nhìn nhau.
Thôi được rồi!
Vợ nợ chồng trả, đạo lý muôn đời.
“Triều đình sắp khai thông kênh đào, sau khi thông thì làm ăn buôn bán sẽ rất phát đạt.”
Cố Trường Bình gõ nhẹ tay lên sổ: “Xong việc cưới hỏi ở kinh thành, ta sẽ về phủ Lâm An một chuyến. Cửu Lương, ngươi theo ta cùng đi, đến lúc đó bàn bạc kỹ càng.”
Đoạn Cửu Lương ngạc nhiên: “Gia giờ cũng vướng vào chuyện tiền nong rồi sao? Hai năm thôi, ta cam đoan trả hết nợ của lão Kỳ.”
“Nhị gia xuất giá có cần bạc không? Tiểu Dịch lấy vợ có cần bạc không? Ngươi nếu có trúng ý cô nương nào, chẳng lẽ không cần bạc?”
Cố Trường Bình hít sâu một hơi: “Không còn cách nào, gia nhà ngươi bây giờ gia nghiệp lớn, gánh nặng cũng nhiều lắm!”
Cố Dịch: “…”
Đoạn Cửu Lương: “…”
Ba ngày trước đại hôn.
Một chiếc thuyền lớn từ phủ Kim Lăng cập bến tại bến sông Thông Châu, Uông Tần Sinh đưa vợ con đến kinh uống rượu mừng.
Cùng thuyền còn có Uông Nhị gia và Tĩnh Nhược Mi.
Buổi chiều, Tiền Tam Nhất từ phủ Bảo Định vội vã quay về kinh, vào phủ ăn một bữa cơm đoàn viên với song thân, rồi vội tới Cố phủ.
Đẩy cửa thư phòng, Tiền Tam Nhất giật mình.
Trong phòng ngồi đầy người: Uông Tần Sinh, Ôn Lư Dụ, Thẩm Trường Canh, còn có một mỹ nhân xinh đẹp nghiêng người nằm dài trên ghế.
Chỉ thiếu mỗi Cố Trường Bình.
“Tiên sinh đâu rồi?”
“Nhóc con kia đi kiếm nơi yên tĩnh rồi!”