“Gia, Cao công tử rõ ràng là muốn gây khó dễ cho Thất gia; Tiền công tử thì vì bạc; Uông công tử nghe theo hai người kia.”
“…”
“Gia, đến ngày thành thân, Thất gia đơn thương độc mã đó!”
“…”
Cố Dịch nói khô cả miệng, mà gia nhà mình vẫn thản nhiên không động đậy, còn đang vùi đầu viết chữ, thật đúng là Hoàng đế không vội mà thái giám đã gấp.
Ngay khi Cố Dịch sốt ruột đến mức giậm chân, Cố Trường Bình mới buông bút xuống, hờ hững nói: “Gấp gì chứ, đối phó ba tên khốn đó, ta có thừa cách.”
Một câu ấy như cho Cố Dịch ăn viên định tâm hoàn.
Hắn móc từ trong ngực ra một phong thư: “Gia, có thư từ phủ An Huy gửi đến.”
Phủ An Huy, chắc chắn là thư của Tô Bỉnh Văn.
Thư đến mà người không đến, giữa chân mày Cố Trường Bình thoáng lộ vẻ thất vọng.
Y lướt qua thư một lượt, hồi lâu mới hỏi: “Tình hình bên Tô phủ thế nào?”
Câu hỏi này khiến Cố Dịch sững ra. Trong phủ trên dưới đang bận rộn chuẩn bị hôn lễ, đâu còn thời gian mà quan tâm chuyện Tô phủ.
“Thu dọn đồ đạc, chuẩn bị hồi kinh. Về kinh xong ta sẽ đến Tô phủ một chuyến.”
Cố Trường Bình ấn nhẹ lên chân bị thương, ánh mắt chạm vào Cố Dịch: “Gửi lời cho Thất gia, bảo nàng đi cùng ta.”
“Vâng!”
…
Khi Cố Trường Bình thấy Tĩnh Bảo mặc nữ trang đứng đợi trước cửa Tô phủ, trong lòng chợt thấy ngứa ngáy như bị mèo cào.
Vừa nhột vừa khó chịu, lại không kìm nén nổi.
Nàng còn nghiêm trang nói: “Ta bị ép đó, dù gì nàng ta là người cũ, ta là người mới, trong sách bảo, người mới phải áp đảo người cũ một bậc.”
Cố Trường Bình suýt nữa bật cười.
Nàng bước đến gần, chớp chớp mắt: “Bộ đồ này của ta, được chứ?”
Cố Trường Bình cười sâu hơn, nói: “Thất gia, đàn ông không được nói ‘không được’ đâu.”
Tĩnh Bảo: “…”
Cố Trường Bình nhẹ nhàng nắm tay nàng, cùng đi lên mấy bậc thềm, gõ cửa phủ.
Đợi một lát, lão quản gia của Tô phủ mới ló nửa người ra, thấy là Cố Trường Bình bèn vội mở toang cửa mời vào.
“Đại gia nhà ngươi bảo ta đến xem nàng ấy.”
Quản gia cầm lấy đèn lồng trong tay hạ nhân, cung kính nói: “Tiên sinh, mời đi theo ta.”
Ba người đi thẳng một mạch, mãi đến khi tới một viện vắng vẻ mới dừng lại.
Trong sân tĩnh lặng như tờ, trước cửa treo hai chiếc đèn lồng, gió lạnh thổi qua làm chúng đung đưa qua lại.
“Nàng sao rồi?” Cố Trường Bình chưa vội vào trong.
“Thường nói nhảm, có khi rất ngoan, nhưng lên cơn thì hai bà tử to khỏe cũng không đè được, còn hay nói muốn giết người.”
Cố Trường Bình sợ dọa Tĩnh Bảo, cúi đầu hỏi: “Vào cùng ta, hay đợi ở đây?”
Tĩnh Bảo nheo mắt, trả lời: “Chàng nói thế nào thì thế ấy!”
Cố Trường Bình siết tay, dẫn nàng vào viện.
Dưới bóng đêm, khóe môi Tĩnh Bảo cong lên.
…
Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, hai lò than đang cháy đỏ rực.
Trước bàn trang điểm, Tô Uyển Nhi mặc áo đơn, đang chải mái tóc dài như suối trước gương đồng.
Khuôn mặt phản chiếu trong gương cực kỳ xinh đẹp, nếu không kể đến vết sẹo to tướng trên trán.
Nghe thấy có người bước vào, Tô Uyển Nhi dừng tay, quay lại nhìn, ngẩn ngơ một lúc mới nhận ra người tới, rồi lại thờ ơ quay đi, tiếp tục chải tóc.
Cố Trường Bình thấy trong phòng sạch sẽ, người nàng cũng sạch sẽ, biết là hạ nhân không dám chểnh mảng, bèn tính rời đi, nhưng Tô Uyển Nhi bỗng mở miệng.
“Ta kể cho các ngươi nghe một bí mật nhé, ta từng giết người đó.”
Cố Trường Bình cảm thấy Tĩnh Bảo run lên, bèn lập tức kéo nàng sát vào lòng, vẻ mặt cảnh giác.
Tô Uyển Nhi nhắm mắt, như đang hồi tưởng.
“Giết người dễ lắm, cứ dỗ dành cho ăn ngon mãi, bụng nàng ta sẽ ngày một to lên, rồi một ngày nọ ‘oạch’ một tiếng, bụng vỡ toác ra, máu tuôn xối xả, người cũng chết.”
Nàng mở mắt, quay lại: “Các ngươi đừng sợ, sẽ chẳng ai biết đâu, chẳng ai phát hiện ra cả.”
Khóe môi nàng nở nụ cười nhạt: “Ta có thông minh không?”
Cuối cùng, nghi vấn chôn trong lòng Cố Trường Bình bấy lâu đã được giải đáp chính ả là hung thủ giết nguyên phối của Tô Bỉnh Văn.
“Ngươi nên mừng vì mình đã phát điên, nếu không…”
Cố Trường Bình không nói tiếp, ôm lấy Tĩnh Bảo rời khỏi phòng.
Vừa đi được một đoạn, người trong lòng bỗng dừng bước, kéo vạt áo y thì thầm: “Cố Trường Bình, bây giờ ta lạnh rồi.”
Y ngẩn ra: “Tay hay mặt?”
“Cả người!”
Nàng cười: “Hay là chàng ôm ta một cái?”
Cố Trường Bình không đáp, siết chặt nàng vào lòng, một tay đỡ lấy sau đầu, nhẹ nhàng ép lên ngực mình.
Tay còn lại quấn chặt lấy eo nàng, như muốn bóp nát cả vòng eo ấy.
Nơi từng như có băng giá trong tim, giờ bắt đầu ấm lên đôi chút.
Y thở dài: “Hôm qua nhận được thư của Bỉnh Văn, trong thư nói ba chuyện.”
“Ba chuyện gì?”
“Một, Tạ Lan bận rộn ở y quán, không đi đâu được, hắn đã mua một mảnh đất dưới chân núi, dựng một tòa nhà năm dãy, coi như quà mừng cưới cho chúng ta.”
“Chúng ta trúng mánh rồi!”
“Hai, Niệm Mai không hợp thủy thổ phủ An Huy, đợi sang xuân sẽ đưa về kinh, bảo ta chăm sóc nó cho tử tế.”
“Lại thêm một kẻ ăn không ngồi rồi!”
“Chuyện cuối cùng là, bảo ta đến thăm nàng ấy.” Cố Trường Bình vùi đầu vào tóc nàng, nói: “Chân ta không tiện, sau này nơi này để nàng đi thay ta, mỗi tháng một lần là được.”
Tĩnh Bảo đột ngột đẩy y ra, lộ vẻ hoảng hốt: “Sau này Tĩnh đại nhân rất bận rộn, ban đêm phải hầu hạ người, ban ngày phải lên công đường, chưa chắc rảnh đâu!”
Cố Trường Bình cười, ghé tai nàng thủ thỉ: “A Bảo, để ta hầu hạ nàng thì sao?”
Tĩnh Bảo: “…”
Mặt Thất gia đỏ như ngâm vào chậu nhuộm, một lúc sau mới ảo não nói: “Ai hầu ai không phải vấn đề, vấn đề là có người muốn chen ngang, không cho ta đón chàng về Tĩnh phủ.”
Cố Trường Bình bật cười: “Đường đường là phủ doãn phủ Thuận Thiên mà chỉ có từng đó bản lĩnh ư? Không Thần cản giết Thần, gặp Phật giết Phật nữa ư?”
“Chàng thật sự định ra tay nặng như vậy?”
“Chứ còn sao nữa?” Cố Trường Bình đưa tay điểm nhẹ vào giữa lông mày nàng: “Nhớ kỹ, sau này nàng là sư nương của bọn họ!”
Tĩnh Bảo cười không khép nổi miệng: “Chức vị này hơi cao quá rồi!”
“Sao vậy?”
Cố Trường Bình nhướn mày: “Chê à?”
“Không dám!” Tĩnh Bảo lại cười tít mắt: “Chỉ là nghĩ sau này mấy đứa kia thấy ta phải hành đại lễ, hơi không quen.”
“Rồi cũng quen thôi!” Cố Trường Bình dắt nàng đi về phía trước: “À đúng rồi, nói cho nàng hay, Nhị gia đã đổi tên thành Trường An, sau này phải gọi nàng là tẩu tẩu.”
Lập tức, trên mặt Tĩnh Bảo như có thêm mấy chậu thuốc nhuộm nữa.
Còn chưa kịp hoàn hồn, đã nghe Cố Trường Bình nói tiếp: “Nàng nhớ kể chuyện này cho Tam Nhất, tiện thể nhắc luôn một câu: ‘Trưởng tẩu như mẹ’, hôn sự của Trường An do nàng định đoạt!”
Tĩnh Bảo: “…”
Mẹ ơi!
Chẳng phải điều này có nghĩa là ta nắm trúng nhược điểm của con hổ tham tiền chặn đường đó sao?
“Tiên sinh, mới một con hổ chặn đường à?”
“Con còn lại…”
Cố Trường Bình cười: “Nàng chỉ cần nói với hắn, Tĩnh gia và Uông gia là thông gia, có ai lại đi giúp người ngoài?”
“Còn con hổ cuối cùng?”
“A Bảo à, ba người mới thành hổ.”
Tĩnh Bảo cười đến híp cả mắt.
Nàng ngẩng đầu, nhìn người đàn ông bên cạnh, nói: “Cố Trường Bình, chàng quả nhiên sốt ruột muốn gả qua lắm rồi.”
…
Trường An?
Thịnh Trường An?
Tiền Tam Nhất chợt cảm thấy khô cả môi, phải hít sâu mấy lần mới nghiến răng gào lên: “Đồng Bản!”
“Gia?”
“Đi nói với Thất gia, ta sống là người của Thất gia, chết cũng là ma của Thất gia, ngày đón dâu, Tiền Trạng nguyên ta sẽ dẫn đầu!”
“Dạ!”
“Khoan đã!”
“Nhân tiện báo tin cho Mỹ Nhân luôn.”
Đồng Bản đi khỏi, Tiền Tam Nhất chắp tay vái về phía Cố phủ, lầm bầm: “Tiên sinh, đừng trách ta trở cờ giữa trận, chỉ trách trượng phu của ngài yếu quá, A di đà Phật, tội lỗi, tội lỗi!”
…
“Gia!”
Tiểu Thất vén rèm bông bước vào, đi tới mép giường, thấp giọng nói: “Vừa rồi Uông Đại nhân cho người tới truyền lời, sau khi cân nhắc kỹ, hắn cũng quyết định đi cướp dâu.”
“Lý do?”
Cao Triều từ trên giường ngồi bật dậy.
“Uông đại nhân nói, Uông phủ với Tĩnh gia đã kết thân thông gia, hắn không còn mặt mũi nào giúp tiên sinh nữa.”
“Con rùa chết tiệt!”
Cao Triều đấm một phát lên giường: “Tên khốn đó đúng là ngọn cỏ đầu tường!”
Tiểu Thất: “…”
Cao Triều ngẩng đầu nhìn cậu, mắt đảo một vòng: “Đi nói với Thất gia, Mỹ Nhân ta đẹp thế này, đứng bên nàng chắc chắn là gương mặt đại diện, huynh đệ tốt phải cùng tiến cùng lùi.”
“Vậy còn bên tiên sinh?”
“Ngươi biết cái quái gì!”
Cao Triều vả cho cậu một cái: “Thà đắc tội tiên sinh, còn hơn đắc tội sư nương!”
Ai cũng đi nịnh sư nương, chẳng lẽ ta không biết làm chắc!