Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 95

 

Tĩnh Bảo vừa thấy ánh mắt sốt ruột của hắn, bao nhiêu u sầu đè nặng trong lòng mấy ngày nay bỗng chốc tan biến sạch, cười khanh khách: “Ôi chao... Xem ra là không có thật rồi!”

“Văn Nhược, rốt cuộc ngươi định nói gì?”

“Ta cảm thấy nhân phẩm ngươi không tệ, muốn làm giúp ngươi một mối.”

“Giờ ta chỉ muốn chuyên tâm lo thi cử, không muốn nghĩ đến chuyện nhi nữ tình trường, ngươi đừng nói nữa.”

Ánh mắt Tĩnh Bảo tối lại, Uông Tần Sinh thấy vậy bèn vội vàng giải thích: “Có nói thì cũng đợi sau kỳ thi mùa xuân năm sau hãy nói.”

Ngươi thì còn chờ được, chứ xuân sắc của con gái nhà người ta thì không chờ được.

Tĩnh Bảo đành lùi một bước: “Được, vậy đợi đến sau kỳ thi mùa xuân, ta sẽ làm cho ngươi một mối tốt, nhân phẩm và gia thế đều ổn.”

Uông Tần Sinh gật đầu lia lịa.

Hai người lại tán gẫu thêm vài câu, rồi mang chậu gỗ đến phòng rửa mặt, rửa ráy xong trở về thì phát hiện Cao mỹ nhân đang dang tay dang chân nằm dài trên giường.

Tĩnh Bảo vội vàng chào: “Cao công tử, ngươi tới rồi à? Không sao chứ!”

Uông Tần Sinh nghe mà ngờ vực trong lòng: Có chuyện gì sao?

Cao Triều ngồi dậy, liếc nhìn Tĩnh Bảo mấy lần, uể oải nói: “Chút nữa Từ Thanh Sơn sẽ tới.”

Tĩnh Bảo còn đang định hỏi “Hắn tới làm gì?” cửa đã “kẹt” một tiếng bị đẩy ra, Từ Thanh Sơn đứng ngoài cửa, thân hình cao lớn.

Tĩnh Bảo cười cười ra vẻ thân thiện: “Từ huynh, ngươi…”

Từ Thanh Sơn: “Gọi ta là Thanh Sơn.”

Tĩnh Bảo: “Ơ?”

Tĩnh Bảo: “Thanh Sơn huynh…”

Từ Thanh Sơn: “Bỏ chữ ‘huynh’!”

Tĩnh Bảo: “…”

Tĩnh Bảo nghiến răng: “Thanh Sơn, ngươi không sao chứ?”

“Không sao, đến xem ngươi thế nào.”

Từ Thanh Sơn sải bước dài vào trong, khiến Tĩnh Bảo cảm thấy không khí trong phòng cũng loãng đi vài phần, bèn vội nói: “Ta khỏe lắm.”

“Vậy ngươi cứ làm việc của ngươi đi, ta nói chuyện với Cao Triều chút.”

Từ Thanh Sơn ngồi xuống giường Cao Triều, giường khẽ lắc lư vài cái. Cao Triều nhìn thấy hắn mặc đồ luyện công, tức đến mức chỉ muốn tung một cước đá chết hắn.

Không biết bẩn à?

Tĩnh Bảo thực ra có cả bụng điều muốn hỏi: Vương Uyên và Phác Chân Nhân sao rồi? Các ngươi có đánh nhau không? Nếu đánh thì ai thắng ai thua?

Nhưng vì có mặt Uông Tần Sinh nên không tiện mở miệng, chỉ đành lén liếc nhìn Từ Thanh Sơn mấy lần.

Từ Thanh Sơn tuy đang nói chuyện với Cao Triều, nhưng khóe mắt vẫn để ý đến Tĩnh Bảo, thấy nàng hết nhìn mình lại tỏ vẻ muốn nói rồi lại thôi, tim hắn bỗng đập thình thịch liên hồi.

Chắc chắn là nàng muốn hỏi mình định làm thế nào, nhưng ngại có người ngoài nên không tiện mở miệng.

Không trách nàng được, ai bảo nàng là một tiểu công tử trong sạch, đứng đắn…

Từ Thanh Sơn không dám nghĩ tiếp, bất chợt bật dậy, trầm giọng nói: “Ta sẽ chịu trách nhiệm!”

Nói xong, mặt đỏ bừng, vọt ra ngoài.

Tĩnh Bảo ngẩn ngơ.

Chịu trách nhiệm?

Chịu trách nhiệm cái gì?

Ai bảo hắn chịu trách nhiệm?

Vừa ngẩng đầu lên, đã thấy Cao mỹ nhân đang nhìn nàng như có điều suy nghĩ: “Ngươi nhìn gì?”

Cao mỹ nhân nhếch môi, đầy hàm ý nói: “Cũng coi như là có chút sắc vóc, chỉ là thân thể hơi yếu.”

Tĩnh Bảo chỉ vào mình: “Ngươi đang nói ta à?”

Cao mỹ nhân nghĩ đến lời dặn dò của Từ Thanh Sơn, bèn hắng giọng, hất cằm về phía Uông Tần Sinh: “Ta nói hắn!”

Uông Tần Sinh sững người.

Ta yếu chỗ nào?

Ta còn có cả cơ bắp đó nhé!

Sáng hôm sau.

Tĩnh Bảo và Uông Tần Sinh hẹn nhau đến nhà ăn ăn sáng, vừa ngồi xuống đã nghe xung quanh có tiếng bàn tán.

“Các ngươi nghe nói chưa, hôm kia Phác Chân Nhân đi uống hoa tửu, uống đến mức say mèm, tự c** s*ch đồ rồi ‘bõm’ một cái nhảy ùm xuống sông, suýt nữa chết đuối!”

“Thật hay giả vậy?”

“Chắc như đinh đóng cột, rất nhiều người tận mắt thấy. Người ta còn nói Phác Chân Nhân c** đ* ra thì trông như con gà luộc, chỗ ấy thì nhỏ như cây kim.”

“Ai mà uống say lại làm ra cái chuyện như vậy, có khi bị người ta bỏ thuốc rồi ấy chứ?”

“Ai mà biết.”

“Ta còn nghe thêm một chuyện nữa.”

“Gì vậy?”

“Vương Uyên bị đánh, bị cha hắn đánh cho da tróc thịt bong, nằm bẹp trên giường rên hừ hừ.”

“Vì sao?”

“Nghe bảo hắn lén nuôi hai ả kỹ nữ, còn lên sân khấu hát tuồng cùng với kép hát.”

“Thế thì đáng đánh, thân phận hắn là ai chứ, làm mất mặt cả Thái tử phi.”

Tĩnh Bảo nghe đến đây, còn điều gì không rõ nữa?

Phác Chân Nhân là người nước Tô Lục, Cao Triều bọn họ chẳng kiêng dè gì, dứt khoát hạ thuốc trả đũa. Phác Chân Nhân vốn làm chuyện xấu trước, trong lòng chột dạ, không dám làm lớn chuyện, thế là đành ngậm bồ hòn.

Còn sau lưng Vương Uyên có chống lưng là Thái tử, nên cũng phải giữ chút thể diện, bèn đến tận cửa tố cáo, để cha mẹ hắn dạy dỗ hắn một trận, coi như răn đe.

Cân nhắc đúng mức, thủ đoạn cũng không tồi!

Tĩnh Bảo bất giác đánh giá cao ba người bọn họ thêm một bậc, đồng thời trong lòng cũng thầm thả lỏng.

Ít nhất trong thời gian ngắn, hai người đó sẽ không tới Quốc Tử Giám nữa, nàng tạm thời không cần lo bị trả thù, có thể yên tâm đọc sách.

Đang nghĩ thế thì trước mắt bỗng có bóng người che khuất, Tiền Tam Nhất mặt mày khó coi ngồi xuống, móc trong ngực ra năm lượng bạc, hào sảng đặt trước mặt Tĩnh Bảo.

“Trả ngươi!”

“Tiền công tử, ngươi làm gì vậy…”

“Đưa cho ngươi thì cứ cầm lấy đi, còn hỏi nhiều làm gì!”

Mắt Tiền Tam Nhất dán chặt vào năm lượng bạc, trong lòng gào thét: Nếu không phải Từ Thanh Sơn ép ta trả lại, thì ta làm gì có chuyện nhả ra miếng thịt đến miệng rồi!

Đau lòng chết mất!

Tĩnh Bảo nghĩ ngợi một chút, rồi cười híp mắt nhận lấy.

Chắc là hắn cảm ơn mình đã cứu Từ Thanh Sơn, trong lòng áy náy, nên mới trả lại số bạc ấy.

Xem ra ba người bọn họ không chỉ biết giữ chừng mực, mà còn biết ơn nghĩa!

Không tồi, không tồi!

Trong chính nghĩa đường, không còn Vương thiếu gia hay Phác Chân Nhân chuyên gây chuyện, bỗng chốc yên tĩnh hẳn.

Buổi học sáng kết thúc, Tĩnh Bảo theo thói quen đứng dậy nhường đường cho Cao mỹ nhân đi trước.

“Đi thôi!”

“Hả?” Tĩnh Bảo sững người.

Cao mỹ nhân mất kiên nhẫn đá vào chân ghế nàng, thấy nàng vẫn còn ngây ra chưa động đậy, tức quá bèn túm cổ áo nàng, nửa kéo nửa lôi ra khỏi nội đường.

“Cao Triều, họ Cao kia, ngươi buông ta ra… buông ra!”

Đến nhà ăn, Tĩnh Bảo mới hiểu vì sao Cao Triều phải kéo nàng đến.

Là muốn hỏi cho rõ chuyện ở Tầm Phương Các hôm đó, mà lại còn có mặt cả Từ Thanh Sơn và Tiền Tam Nhất.

Tiền Tam Nhất vừa thấy Tĩnh Bảo, lập tức thấy đau lòng vì năm lượng bạc kia, bắt đầu tính kế tìm cớ đòi lại!

Tĩnh Bảo chỉ vào khay cơm của mình, thở dài bất lực: “Ta ăn xong rồi nói được không?”

“Ăn đi!” Từ Thanh Sơn giành nói trước Cao Triều.

Tĩnh Bảo cảm kích nhìn hắn một cái, nàng thật sự đói rồi.

Từ góc độ của Từ Thanh Sơn nhìn qua, có thể thấy được hàng mi dài của nàng và vầng trán trắng đến mức chói mắt.

Hôm đó làm hơi quá sức rồi, nhìn gương mặt nhỏ nhắn kia, đến giờ vẫn chưa hồi phục.

Ừ!

Phải bồi bổ cho hắn một chút.

Hai miếng thịt kho tàu rơi vào khay cơm của Tĩnh Bảo.

Nàng ngẩng đầu, ánh mắt long lanh nhìn người gắp thịt cho mình, muốn từ chối mà sợ làm người ta mất mặt, đành gắp lại một miếng thịt gà đưa qua, coi như lễ đáp lại.

Từ Thanh Sơn nheo đôi mắt phượng hẹp dài lại, khóe miệng cũng cong lên.

Phía bên kia.

Tiền Tam Nhất và Cao Triều đưa mắt nhìn nhau, đồng thời hừ một tiếng.

Mẹ kiếp!

Mờ ám dây dưa, liếc mắt đưa tình, thật chướng mắt!

Tĩnh Bảo ăn xong cơm, dùng trà súc miệng, lúc này mới mở miệng.

Nàng không tiện kể công rằng mình đã dụ người ta đi để cứu Từ Thanh Sơn, chỉ nói Phác Chân Nhân ngu dốt, nên chẳng tìm ra được bọn họ.

Cao Triều nghe xong, ném mạnh đũa xuống bàn: “Mẹ nó, ta l*t tr*n họ Phác rồi vứt xuống sông thì vẫn còn nhẹ!”

Tiền Tam Nhất gật đầu tán thành: “Đáng ra phải bẻ gãy một cánh tay hắn.”

Từ Thanh Sơn lạnh lùng cười: “Bẻ gì cánh tay, phải bẻ đứt cái th* g*** h** ch*n hắn mới đúng!”

Cao Triều, Tiền Tam Nhất: “…” Vẫn là ngươi ác nhất! 

 
Bình Luận (0)
Comment