Tĩnh Bảo sợ mấy người suốt ngày đánh đánh giết giết này, bèn nhỏ giọng hỏi: “Ta… có thể đi rồi chứ?”
Cao Triều vốn đang định buột miệng bảo: “Ngươi cút đi,” nào ngờ lại bị ánh mắt u uẩn của Từ Thanh Sơn liếc tới, đành đổi giọng: “Ngươi đi đi, nhưng bữa tối nhớ đến đây ăn nhé!”
Còn có bữa tối nữa sao?
Khuôn mặt nhỏ của Tĩnh Bảo lập tức xị xuống, ấp úng nói: “Cái đó… ta đã hẹn ăn tối với Tần Sinh rồi, bọn ta…”
“Vậy gọi hắn đến cùng đi, càng đông càng vui mà!” Từ Thanh Sơn cong khóe môi, nhìn nàng.
Tĩnh Bảo sững người, khuôn mặt nhỏ lại sụp xuống vài phần, uể oải cầm khay lên, vừa đi được mấy bước, bốn phía đã vang lên tiếng thì thầm bàn tán cực nhỏ: “Leo lên cành cao rồi, đến cả Uông Tần Sinh cũng đá luôn, uổng công Uông Tần Sinh trước giờ luôn bênh vực hắn.”
“Nếu là ngươi, ngươi cũng bỏ thôi, thử nhìn xem ba người kia là ai chứ?”
“Thật không nhìn ra nha, trông có vẻ hòa nhã vậy mà tâm cơ lại sâu như thế.”
“Hiểu gì chứ, thế mới gọi là thủ đoạn!”
Tĩnh Bảo cười khẩy, đặt khay xuống bàn dọn, nhón chân nhìn quanh một vòng, chỉ thấy Uông Tần Sinh đang một mình co ro nơi góc khuất, cầm đũa khều cơm như có như không.
Quả thật, Uông Tần Sinh đang rất buồn.
Hắn đã sớm chiếm chỗ ngồi, còn bảo đầu bếp gắp thêm mấy miếng thịt kho tàu Văn Nhược thích ăn mà!
Ai ngờ đợi mãi đợi mãi, lại chờ được cảnh Văn Nhược cười nói vui vẻ dùng bữa cùng Cao Triều và hai người kia.
Tính hắn vốn không phải kiểu chủ động, cũng không biết cách chạy đến góp chuyện, chỉ có thể âm thầm ghen tị trong lòng.
“Tần Sinh, ban nãy Cao Triều mời ta tối nay cùng dùng cơm, ta nói ta đã hẹn với ngươi, hắn bảo ngươi cùng đến luôn.”
Uông Tần Sinh ngẩng đầu lên, thấy Tĩnh Bảo đứng trước mặt, vẫn là nụ cười tươi rói quen thuộc: “Ngươi cứ ăn từ từ, ta về trai xá trước đây.”
“Văn Nhược, đợi ta với!”
Uông Tần Sinh vội vã đuổi theo, hạ giọng nói: “Ngươi đừng để tâm lời đồn, ta biết ngươi không phải loại người đó.”
“Ta đúng là không phải loại người đó.”
Tĩnh Bảo lặng một lát, rồi khẽ nói: “Họ tìm ta là có việc muốn hỏi. Ngươi là người bạn đầu tiên ta quen ở Quốc Tử Giám, lại còn có họ hàng xa với ta, đương nhiên không giống người khác.”
Hai chữ “không giống” khiến Uông Tần Sinh có cảm giác như giữa mùa đông được uống một bát canh thịt dê nóng hổi vừa ấm lòng, vừa dễ chịu.
Hắn không giỏi ăn nói, chỉ biết gãi đầu: “Lần tới ngày nghỉ, ta đưa ngươi về gặp dì ta.”
Tĩnh Bảo bật cười.
Vừa rồi còn làm mình làm mẩy, giờ đã đòi đưa về gặp người nhà, hắn nên đổi tên thành Uông Thật Thà mới phải!
“Thất gia!”
Lúc này, A Nghiễn hấp tấp chạy đến: “Biểu thiếu gia đang đợi ngài ngoài cổng, nói là có chuyện gấp.”
Chuyện gấp?
Phản ứng đầu tiên của Tĩnh Bảo là: Hầu Phủ lại xảy ra chuyện gì rồi sao?
Uông Tần Sinh nói: “Văn Nhược, ta đi cùng ngươi!”
Tĩnh Bảo do dự chốc lát: “Vậy cùng đi!”
Ba người rời khỏi, Từ Thanh Sơn thu ánh mắt về, buông đũa: “Ta ăn no rồi!”
Tiền Tam Nhất nghiêng người tới, ánh mắt nhìn thẳng hắn, hạ giọng hỏi: “Từ Thanh Sơn, ngươi thành thật khai đi, có phải ngươi để ý Tĩnh Thất rồi không?”
Từ Thanh Sơn hừ một tiếng, đến liếc mắt cũng không buồn liếc, rồi bỏ đi.
Tiền Tam Nhất sực hiểu ra, cười khoái chí: “Cao Triều, có phải ta nói trúng tâm sự hắn rồi không? hắn giận quá hóa thẹn phải không!”
Cao Triều nhìn hắn như nhìn kẻ thần kinh, lắc đầu rồi cũng bước đi.
Thằng nhóc này chắc đầu có vấn đề! Rõ mồn một thế còn cần hắn đoán à?
“Này, các ngươi chờ ta với!” Tiền Tam Nhất đuổi theo.
Từ Thanh Sơn bước nhanh hơn, chỉ chớp mắt đã biến mất, Tiền Tam Nhất đứng tại chỗ th* d*c: “Lạ thật, đó đâu phải đường về trai xá, hắn định đi đâu?”
Thì ra, Từ Thanh Sơn đang đuổi theo Tĩnh Bảo.
A Nghiễn kia hắn nhận ra, là thị vệ thân cận của nàng, thân thủ không tệ, lần này vội vội vàng vàng tìm đến, ắt hẳn có chuyện.
Từ nhà ăn đến cổng lớn Quốc Tử Giám, Tĩnh Bảo đã đổ mồ hôi đầu. Từ xa đã thấy Lục Hoài Kỳ mặc áo gấm, đứng trước xe ngựa.
“Biểu ca, phủ xảy ra chuyện gì sao?”
Lục Hoài Kỳ liếc nhìn nàng, ung dung rút khăn từ ngực ra, lau mồ hôi giúp nàng.
Tĩnh Bảo sốt ruột, nắm chặt tay hắn: “Huynh nói gì đi chứ!”
“Không có gì cả.”
Lục Hoài Kỳ nhẹ nhàng buông thêm một câu: “Ta chỉ đến tỷ thăm ngươi thôi.”
Tĩnh Bảo lập tức bốc hỏa, vung tay đấm một cú: “Huynh bị bệnh à!”
Không sai.
Đúng là bị bệnh.
Mà còn bệnh chẳng nhẹ.
Trong đầu suốt ngày nghĩ tới người kia, cố xua cũng chẳng đi, thế là cứ thế chạy đến tìm. Chắc người ta đã cho hắn uống bùa mê thuốc lú gì rồi!
Tĩnh Bảo đâu biết, trong lòng Lục Hoài Kỳ lúc ấy đang dâng lên một tràng oán thầm. Thấy hắn cứ ngơ ngác đứng đó không nói gì, nàng còn nghĩ:
Chẳng lẽ hắn cũng giống như Từ Thanh Sơn, bị người ta hạ thuốc?
Ai ngờ Lục Hoài Kỳ đột nhiên nhét khăn vào ngực nàng: “Tiểu Thất, ta còn việc, phải đi trước, ngày nghỉ ta lại tới đón ngươi.”
Dứt lời, bèn nhảy lên xe ngựa, như trốn chạy.
Người này hôm nay đúng là kỳ lạ!
Tĩnh Bảo bảo: “A Nghiễn, đuổi theo hỏi rõ xem.”
“Vâng!”
Tĩnh Bảo vừa lau mồ hôi bằng khăn, vừa quay sang Uông Tần Sinh giải thích: “Biểu ca ta, là một tên ma vương trời sinh, thường làm mấy chuyện ngốc nghếch, đến cả Hầu gia cũng không quản được.”
Uông Tần Sinh không lấy làm lạ: “Thế đã là gì, ta có một đường huynh, ở nhà suốt ngày luyện đan, còn nói mình là tiên nhân hạ phàm…”
Từ xa, Từ Thanh Sơn đưa tay sờ vào ngực trống rỗng!
Một kẻ võ tướng như hắn làm gì có mấy thứ khăn tay mềm mại con gái ấy, nhưng Tĩnh Thất hình như hay đổ mồ hôi, sau này có lẽ phải chuẩn bị sẵn một cái.
A Nghiễn nhanh chóng quay về.
“Gia, biểu thiếu gia nói mấy hôm nay để ý thấy Lầu Ngoại Lâu làm ăn tốt, bảo ngài cứ yên tâm đọc sách.”
“Chỉ vậy thôi?”
“Chỉ vậy thôi.”
“Thế mà cũng gọi là chuyện gấp?” Tĩnh Bảo dở khóc dở cười.
Uông Tần Sinh vỗ vai nàng: “Đi thôi, về trai xá nghỉ một lát, chiều còn có tiết.”
Tĩnh Bảo vừa định quay người, thì thấy dưới bóng cây có một tiểu cô nương áo vải, chừng mười một mười hai tuổi, đang thò đầu vào trong Quốc Tử Giám dò xét.
“A Nghiễn, đi hỏi xem nàng tìm ai, nếu quen thì giúp truyền lời.”
“Rõ!”
“Đừng đi!”
Hai giọng nói đồng thời vang lên.
Tĩnh Bảo nghi ngờ nhìn Uông Tần Sinh: “Ngươi quen à?”
“Đương nhiên quen, đó là con gái của Quách Bồi Càn.”
“Con gái Quách Bồi Càn sao lại ăn mặc thế kia?”
“Chuyện này, nói ra thì dài lắm…”