Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 97

 

Ai ngờ được, ở kinh thành, không những Quách Bồi Càn thi đỗ, mà còn đã thành gia lập thất.

Vị tiểu nương tử mới cưới là con gái một nhà phú hộ, mang theo của hồi môn rất hậu, lại dung mạo đoan trang. Vừa nghe nói Quách Bồi Càn ở bên ngoài còn có một đứa con riêng, bèn nổi trận lôi đình, đòi ly hôn.

Quách Bồi Càn sao chịu nổi, bèn ném cho mẹ con Nguyệt nương năm trăm lượng bạc, coi như đoạn tuyệt.

Nguyệt nương nhọc nhằn suốt bao năm, cuối cùng lại công cốc, tức giận đến đổ bệnh. Sau đó dọn ra vùng ngoại thành kinh đô, cầm cố một căn nhà nhỏ, một mình nuôi dưỡng con gái là Xảo nhi.

Nàng lưu lại kinh thành cũng có lý do.

Trước từng phụng dưỡng mẹ Quách Bồi Càn lúc cuối đời, lại cùng Quách Bồi Càn có mối tình từ thuở thiếu thời, nên vẫn nuôi hy vọng rằng một ngày nào đó hắn sẽ thu nàng vào cửa.

Thế là cứ trông mong mãi...

Chớp mắt mấy năm trôi qua, danh phận tiểu thiếp chưa giành được, trái lại chính mình lại bị hao mòn đến sắp mất mạng, bệnh tình mỗi lúc một nặng hơn.

Nghĩ đến bản thân sống chẳng được bao lâu, con gái lại còn nhỏ, không nơi nương tựa, nàng mới để con đến Quốc Tử Giám xin bạc. Thực ra là muốn Quách Bồi Càn mỗi tháng nhìn mặt con một lần, lâu dần có tình cảm, may ra sẽ đón con gái về phủ, cho con một chốn dựa thân.

“Con bé ấy mỗi tháng đến một lần, lần nào cũng đến giờ Ngọ, chờ đến tối mới rời đi.”

“Không có ai báo tin cho Quách Bồi Càn sao?”

“Có chứ, mấy vị giám sinh từng đến báo, nhưng đều bị hắn mắng té tát, bảo đừng xen vào chuyện người khác. Từ đó chẳng ai dám lên tiếng nữa.”

“Hắn có cho bạc không?”

“Mỗi tháng hai lượng.”

Tĩnh Bảo lập tức nổi giận: “Chỉ hai lượng bạc, mà còn để con ruột của mình đứng chờ suốt nửa ngày, chẳng phải cố tình làm nhục người ta sao?”

Uông Tần Sinh hạ thấp giọng: “Ta nghe nói, Quách Bồi Càn không nhận đứa nhỏ là con hắn, còn bảo đó là con hoang do Nguyệt nương tư thông với kẻ khác sinh ra.”

“Hắn nói thế mà nghe được à?”

“Suỵt!”

Uông Tần Sinh vội đưa mắt ra hiệu: “Nhỏ giọng thôi, tên Quách Bồi Càn ấy bụng dạ hẹp hòi, để hắn nghe được thì rắc rối.”

Tĩnh Bảo nghẹn ở ngực, nghiến răng nói: “Trên đời này, người đàn bà ngốc nhất, là người sống vì đàn ông.”

Uông Tần Sinh ngẩn ra. Đàn bà không sống nhờ đàn ông, lẽ nào sống nhờ chính mình?

“A Nghiễn!”

“Có tiểu nhân!”

“Đi báo với Quách tiên sinh một tiếng, nói bên ngoài có người đang đợi hắn.”

“Chuyện này...”

Tĩnh Bảo lạnh giọng: “Nửa ngày này, nói dài chẳng dài, nói ngắn chẳng ngắn, nhưng nếu mẹ nàng ta bệnh nặng mà đột nhiên qua đời, thì e rằng âm dương cách biệt thật rồi.”

A Nghiễn chau mày: “Tiểu nhân đi ngay!”

Bên này A Nghiễn đi báo tin, bên kia Lục Hoài Kỳ cũng đã trở về phủ.

Chưa kịp bước qua nhị môn đã thấy một vị thái y quen mặt đi ngang, bèn hỏi: “Ai bệnh vậy?”

“Ngũ tiểu thư lâm bệnh rồi.”

“Bệnh bao lâu rồi?”

“Từ tiết Đoan Ngọ đã bắt đầu rồi.”

Lục Hoài Kỳ nghĩ bụng, chắc là bị Tiểu Thất chọc tức. Hắn ngẫm nghĩ một lúc, nói: “Đi xem thử.”

Trong khuê phòng, Lục Cẩm Vân đang tựa người nơi giường trúc, sắc mặt uể oải. Nghe người dưới báo Lục Hoài Kỳ đến, vội bảo dọn trà quả.

Lục Hoài Kỳ bước vào phòng, không ngồi xuống, chỉ đứng bên cửa sổ, lười nhác nói: “Hắn thì có gì hay ho, đến mức khiến muội bệnh ra thế này?”

Lục Cẩm Vân nghe vậy, đôi mắt lại ngân ngấn lệ: “Huynh là người thân thiết với hắn nhất, sao cũng nói những lời ấy? hắn tốt thế nào, chẳng lẽ cần muội phải nói ra sao?”

Điều ấy vốn khỏi cần phải nói.

Lục Hoài Kỳ hiểu rất rõ, trong mộng cũng thường mơ đến, nghĩ đến mà lòng đau như dao cắt.

“Người có tốt đến đâu, cũng chẳng bằng thân thể chính mình đâu.”

“Các người cứ tưởng muội vì hắn, thực ra là vì chính muội.”

Lục Cẩm Vân lau nước mắt: “Là muội mệnh bạc, không xứng với hắn, muội đau lòng cũng vì bản thân thôi.”

Lục Hoài Kỳ cúi đầu, giả vờ như vô tâm uống trà, nhưng lòng đã rối như tơ vò.

Xem ra ta cũng là kẻ mệnh bạc.

Nếu ta là nữ tử thì đã khác, đằng này lại sinh ra làm nam nhi, có những chuyện chỉ đành cất giữ trong lòng mà thôi.

Ta cũng vì bản thân mà đau lòng.

“Ca, huynh không cần khuyên muội, rồi cũng có ngày muội nghĩ thông suốt. Nhân duyên giữa người với người vốn là do trời định, cưỡng cầu cũng vô ích. Muội không phải kẻ mặt dày không biết xấu hổ đâu.”

Vừa nói, Lục Cẩm Vân vừa nghẹn ngào, vừa lau nước mắt.

Lục Hoài Kỳ bị hơi nóng của trà xông đến nheo mắt, thầm nghĩ:

Ta cũng chẳng phải hạng mặt dày không biết liêm sỉ. Tuy không phải trưởng tử trưởng tôn, nhưng trên vai vẫn gánh trọng trách kế thừa tước vị, sao có thể làm chuyện ô uế khiến danh tiếng hầu phủ tổn hại?

Huống chi, nếu Tiểu Thất biết được, hắn sẽ nhìn ta thế nào?

Với tính khí hắn, chắc chắn chỉ cười cợt cho qua, rồi phủi mông bỏ đi, từ đó không bao giờ gặp lại.

Lục Hoài Kỳ nghĩ một hồi, cảm thấy trong lòng vô cùng uất ức, cúi đầu rầu rĩ mà đi, chẳng biết đi đâu. Đến khi hoàn hồn thì đã đứng trong viện của lão phu nhân.

Từ sau khi lão phu nhân qua đời, viện này vẫn bỏ trống, chỉ còn hai lão nô hằng ngày quét dọn, lau bàn chùi ghế.

Thấy Lục Hoài Kỳ đến, hai lão nô giật mình kinh hãi.

Lục Hoài Kỳ khoát tay: “Ta nhớ lão phu nhân, chỉ muốn ngồi trong phòng một lát rồi đi, hai người không cần để ý đến ta.”

Hai lão nô thầm nghĩ: Quả là hổ phụ sinh hổ tử. Trước kia hầu gia cũng hay vào viện ngồi khi nhớ đến lão phu nhân.

Lục Hoài Kỳ bước vào phòng, thản nhiên ngồi phịch xuống giường, nghĩ bụng: “Nếu không chịu nổi thật, thì đến chỗ Nhị ca ở một thời gian vậy!”

Nhị ca của hắn tên là Lục Hoài Ân, là đứa trẻ sinh non, phủ hầu nuôi mãi không lớn, sau nghe lời tiên sinh tướng số, bèn đưa lên núi Thanh Thành.

Không ngờ, lại thật sự nuôi được.

Phải rồi, đến núi Thanh Thành thôi, nghe nói nơi đó linh khí dồi dào, phong thủy rất tốt, nhất định có thể giúp mình tĩnh tâm dưỡng tính, dứt được tà niệm.

Nghĩ đến đây, Lục Hoài Kỳ hào hứng bật dậy, đầu liền đụng vào trần giường, đau đến kêu “á” một tiếng.

Còn chưa kịp la xong, đã có vật gì rơi xuống “phù phù” hắn ngẩng đầu nhìn lên, thì ra là một cái bọc nhỏ lép xẹp kẹt giữa giường và vách tường.

Cái gì vậy?

Lục Hoài Kỳ lấy cái bọc xuống, mở ra, thầm nghĩ chẳng lẽ là ngân phiếu lão phu nhân cất giấu?

Ai ngờ vừa mở ra, ngẩn người: bên trong là một chiếc yếm đỏ nhỏ bằng lòng bàn tay, chính giữa thêu mấy đóa sen, mép vải còn có một chữ “Bảo”.

Thứ này, cũng đáng để giấu kỹ đến thế sao?

Lục Hoài Kỳ đang định cất lại, bỗng khựng lại trong lớp lót của chiếc yếm, còn nhét một tờ giấy ố vàng…

Mở ra xem, chỉ thấy, vỏn vẹn mấy chữ: "Mẫu thân, đại kế đã thành."

Còn nữa, "Bảo" này là ai?

Lục Hoài Kỳ đang nghĩ ngợi, chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân, vội nhét lại vào, không còn kịp nữa, hắn dứt khoát nhét thẳng món đồ vào trong ngực...

...

Thêm mấy ngày nữa trôi qua, thời tiết càng lúc càng oi bức, Tĩnh Bảo bàn bạc với A Nghiễn rằng hôm nay sẽ đến miếu Khổng Tử tắm suối nước nóng một chuyến.

Những ngày qua, A Nghiễn chẳng làm gì khác ngoài việc dò xét khắp trước sau miếu Khổng Tử, trong ngoài đều đã thăm dò tường tận, thật sự đã phát hiện ra một vài quy luật.

Chỗ suối nước nóng ấy phần lớn thời gian đều không có ai lui tới, chỉ có tối mồng một và rằm, mấy vị học sĩ mới hẹn nhau đến tắm gội.

Tối hôm đó, Tĩnh Bảo giả vờ nói không khỏe, xin nghỉ không lên lớp tối, đợi tiếng chuông trống vang lên thì cùng A Nghiễn chạy thẳng đến miếu Khổng Tử. 

 
Bình Luận (0)
Comment