Tư chất của Lục Ngôn Khanh rất cao, lại có thêm linh địa của Huyền Cổ Sơn mạch tẩm bổ nên tiến bộ phi thường mau.
Mới hai tháng mà nam hài đã vượt qua nền móng Luyện Khí kỳ, tiến vào Trúc Cơ kỳ. Cần biết rằng tốc độ này cực kỳ khả quan, Ngu Sở nhận ra được thiên phú của Lục Ngôn Khanh vượt quá sức tưởng tượng của nàng.
Những bước đi đầu tiên, người tu tiên sở hữu Song linh căn đều tiến bộ rất nhanh, nhưng ở hậu kỳ sẽ xuất hiện tình huống hai cực phân hóa. Ngu Sở sợ căn cơ không vững chắc nên cố ý khống chế tốc độ tu luyện của y.
Theo đuổi cấp bậc cũng không cần sốt ruột, quan trọng là giữ vững căn cơ, tu luyện bồi dưỡng linh căn cho tốt.
Ngu Sở để nam hài lựa chọn vũ khí quen thuộc cho bản thân, hầu như toàn bộ binh khí Lục Ngôn Khanh đều thử qua, cuối cùng vẫn lựa chọn loại kiếm dài mà người tu tiên hay sử dụng.
Trừ việc tu luyện ra, Ngu Sở còn dạy y kiếm thuật, khinh công cùng một số pháp thuật nhập môn, đương nhiên học tập văn hóa cũng không thể chậm trễ.
Đáng quý nhất ở Lục Ngôn Khanh không chỉ có thiên phú dị bẩm, quan trọng hơn là y có năng lực tự khống chế rất mạnh. Căn bản không cần Ngu Sở dặn dò, bản thân y tự sắp xếp thời gian đâu vào đấy.
Dựa theo thời gian hiện đại để tính thì mỗi ngày 4 giờ sáng Lục Ngôn Khanh rời giường viết chữ đọc sách, 5 giờ quét sân cùng đường cái, 5 giờ rưỡi bắt đầu luyện công luyện kiếm, 6 giờ rưỡi nấu cơm.
Ngu Sở thức dậy còn muộn hơn y, 7 giờ tỉnh giấc là cơm sáng đã xong xuôi, sau khi nam hài ăn cùng nàng xong liền chạy đi tu luyện.
Sau khi vượt qua Luyện Khí kỳ, Lục Ngôn Khanh chính thức bước vào thế giới tu tiên, tinh lực dồi dào hơn so với người bình thường, mỗi ngày chỉ cần ngủ 4 tiếng là y chỉ cho mình ngủ 4 tiếng mà thôi.
Nam hài vẫn tu luyện như vậy, nấu cơm, quét tước, học tập, luyện võ, cứ thế ngày qua ngày, 12 giờ đêm bắt đầu ngủ, 4 giờ sáng bắt đầu dậy, gió táp mưa sa đều không thay đổi.
So với đồ đệ cần cù chăm chỉ, Ngu Sở không e lệ chút nào mà chấp hành cuộc sống về hưu.
Cách thức tu luyện của nàng khác với Lục Ngôn Khanh, nàng đã luyện qua một lần cho nên công pháp nàng tự nghĩ ra nếu nóng vội sẽ dễ làm tổn thương chính mình.
Mỗi ngày Ngu Sở tu luyện và luyện võ cũng chỉ dùng 3 tiếng, còn dạy dỗ Lục Ngôn Khanh có thể mất 4 5 tiếng, còn nghiêm túc hơn khi tu luyện.
Thời gian còn lại nàng tính khai khẩn một mảnh ruộng trồng đủ loại linh thảo linh dược hoặc đồ ăn gì đó, hay như đi qua dãy núi tìm hiểu địa bàn của mình có thứ gì tốt không.
Thế cho nên mỗi lần dạy cho Lục Ngôn Khanh xong, nam hài liền lo lắng dặn dò, “Sư tôn nhớ về sớm, đừng đi lạc, còn 1 giờ nữa là ăn cơm rồi.”
Mới bắt đầu trong lòng Ngu Sở còn nghĩ bản thân là người tu tiên đến trình độ này vậy mà y còn lo mình đi lạc? Vật nhỏ đầu còn chưa cao mà việc lo lắng không ít.
Mỗi ngày nàng đi vào núi sâu là mỗi ngày Lục Ngôn Khanh dặn dò nàng.
Sau lại thành thói quen, khả năng tên đồ đệ này trời sinh hay lải nhải.
Ngu Sở phát hiện ở sâu trong Huyền Cổ sơn có không ít thứ tốt, ví dụ như linh thảo quý hiếm có thể mang về gieo trồng, hoặc là mấy con thỏ béo múp cùng chim rừng.
Vì chịu sự nuôi dưỡng của linh địa, động vật nơi đây rất dạn dĩ, nhìn thấy người còn không biết chạy.
Ngu Sở thấy Lục Ngôn Khanh vất vả học tập, nghĩ bắt hai con thỏ mang về thể hiện kỹ thuật nướng BBQ mà nàng học được ở tận thế khi làm nhiệm vụ để chiêu đãi y, Lục Ngôn Khanh vừa thấy thỏ núi vừa trắng vừa tròn lập tức cao hứng cảm ơn Ngu Sở.
Cho đến khi buổi chiều Ngu Sở qua xem y thì phát hiện Lục Ngôn Khanh làm hàng rào nhốt con thỏ để nuôi.
Ngu Sở muốn nói lại thôi, vốn định giải thích một chút nhưng thấy hình ảnh nam hài ngồi xổm cho thỏ ăn thật đáng yêu, đành nuốt chuyện này xuống.
…… Thôi bỏ đi.
y vui vẻ là tốt rồi.
Ở Luyện Khí kỳ Lục Ngôn Khanh học được khinh công, vì thế trọng trách mỗi tháng xuống núi đi Vân Thành mua sắm liền giao cho y.
Ngu Sở cũng cố ý làm vậy, lúc trước y là khất cái bị những người dân thường xa lánh. Nàng hy vọng qua hoạt động mua sắm thông thường dần dần nam hài sẽ quên đi bóng ma của quá khứ, quen thuộc cuộc sống mới này.
Phương thức này có hiệu quả rất rõ rệt.
Người dân Vân Thành thuần phác hơn nhiều so với người dân Thanh Thành, hơn nữa nửa năm qua Lục Ngôn Khanh trưởng thành hơn một ít, nam hài có khuôn mặt tuấn nhã làm người yêu thích, quần áo chỉn chu tao nhã lễ độ lại không hề kiêu ngạo như những đệ tử tu tiên bình thường, y thường xuyên qua lại khiến thương hộ Vân Thành đều quen mặt và yêu quý.
Y mua bất kỳ đồ gì, vì yêu thích nên thương hộ Vân Thành đều đưa thêm một ít.
Mỗi lần trước khi Lục Ngôn Khanh lên núi đều sẽ đi quán trà mua trà Thụy Tường phương bắc. y vừa vào cửa tiểu nhị liền nở nụ cười.
Lục công tử tới rồi?” Tiểu nhị nói, “Ngài trước tiên chờ ở đây một lát, trà sẽ được gói lại ngay.”
“Cảm ơn.” Lục Ngôn Khanh vừa nói vừa ngồi xuống bàn bên cạnh, tiểu nhị còn rót trà cho y.
Một lát sau lão bản đích thân đưa đến.
“Tiểu Lục công tử, đây là lá trà của ngài.”
“Cảm ơn lão bản.”
“Công tử sao lại nói như vậy, sư phụ ngài thích uống đó là vinh hạnh của tiểu điếm.” Lão bản cười nói, “Cũng không biết môn phái nào có thể dạy dỗ ra tráng niên tài tuấn như ngài vậy?”
Thật ra lão bản đã muốn hỏi câu này từ lâu, những đệ tử ở môn phái lớn bé thường xuyên đi đến Vân Thành thì cơ bản người dân Vân Thành đều biết bọn họ.
Nhưng sự phụ Lục Ngôn Khanh ở đâu thì không ai biết. Y không có mặc chế phục đệ tử của môn phái lớn, môn phái nhỏ ở lân cận cũng chỉ có mấy cái, trình độ so le không đồng đều, căn bản không giống môn phái có thể bồi dưỡng ra đệ tử hiểu lễ như này.
*Chế phục: trang phục được định chế riêng cho một người, một nhóm hay một tổ chức nào đó.
Lục Ngôn Khanh chỉ cười cười, “Sư tôn của ta là thế ngoại cao nhân đang ẩn cư, ta là đệ tử đầu tiên nàng thu trong nhiều năm nay, lấy đâu ra môn phái mà nói?”
Nói xong Lục Ngôn Khanh cất bước rời đi, để lại lão bản trà phô cùng tiểu nhị đang suy tư điều gì.
--- Có đạo lý, quả nhiên môn phái với chả không môn phái, quá tục. Chỉ có thế ngoại cao nhân mới có thể đào tạo ra đồ đệ tốt như vậy!
Lập tức lão bản không kìm được lòng bát quái liền chạy sang lão bản sát quán của mình mà tám chuyện.
Ngày hôm sau toàn bộ tiểu thương Vân Thành đều biết tiểu tiên trưởng tuấn lãng ôn hòa có lễ này là đệ tử của thế ngoại tiên trưởng. Tất cả mọi người mới tỉnh ngộ, tin tưởng không nghi ngờ.
Lục Ngôn Khanh trở về Huyền Cổ Sơn nhưng vẫn nghĩ về chuyện này.
Nửa năm này Ngu Sở cũng đủ hiểu rõ hài tử này, vài lần dừng đũa cũng biết y đang suy nghĩ chuyện gì đó.
“Làm sao vậy?” Ngu Sở hằng ngày quan tâm đồ đệ, hoàn toàn không hay biết chính mình đã trở thành thế ngoại cao nhân.
Lục Ngôn Khanh nhìn về phía Ngu Sở.
“Sư tôn, môn phái của chúng ta có tên không ạ?”
“Có chứ.”
Lục Ngôn Khanh kinh ngạc, “Sao con lại không biết?”
“Con đi xem bảng hiệu sẽ biết.”
Từ khi Lục Ngôn Khanh biết khinh công đều trực tiếp từ chân núi bay thẳng đến Chủ Phong, không hề đi qua con đường mà lần đâu tiên hai người lên núi.
Nghe được Ngu Sở nói vậy y mới nhớ tới trên đại môn trước núi có một tấm biển.
Nam hài lập tức dùng khinh công bay về phía đại môn đó, Ngu Sở muốn ngăn lại cũng đã muộn.
…… Tiểu tử này, rõ ràng sau đại điện cũng có biển hiệu mà.
Lục Ngôn Khanh đi đến đại môn, vừa ngẩng đầu liền nhìn đến trên biển hiệu có ba chữ rồng bay phượng múa rất lớn: Tinh Thần Cung.
Sau khi xem xong cậu bé lại hứng thú chạy nhanh trở về , không còn sự ổn trọng như lúc ở dưới núi.
“Vì sao môn phái của chúng ta tên là Tinh Thần Cung ạ?”
“Bởi vì ta tu luyện công pháp bản thân sáng tạo ra, ta đem công pháp chia thành bốn cấp bậc là Nhật, Nguyệt, Tinh, Thần.” Ngu Sở nói, “Khi đổi lại khế đất có yêu cầu tên cho môn phái mới, ta liền đặt như vậy.”
*Nhật, Nguyệt, Tinh, Thần: Ngày, trăng, sao, trời.
Khi nói chuyện, Ngu Sở thường xuyên theo thói quen mà dùng ngôn ngữ không thuộc về thế giới này, có đôi khi Lục Ngôn Khanh nghe không hiểu nhưng cũng dần quen.
Nghe được nàng nói như vậy, Lục Ngôn Khanh kỳ quái nói, “Vì sao sư tôn không dạy con công pháp này?”
“Vì công pháp này chỉ có ta có thể sử dụng được.” Ngu Sở nói.
Thấy nam hài vẫn không hiểu, Ngu Sở dứt khoát vướn tay ra.
“Con thăm dò nội đan của ta một chút.”
Lục Ngôn Khanh vươn ngón trỏ để trên mạch đập của Ngu Sở, nhắm mắt lại tìm kiếm nội đan của Ngu Sở thì nhìn thấy một viên hạt châu trong suốt tản ra ánh sáng trắng.
Nam hài mở to mắt với vẻ không thể tin được nhìn về phía Ngu Sở.
“Không sai.” Ngu Sở rút tay lại nói, “Từ khi rời đi môn phái cũ nội đan của ta liền thay đổi. Không có thuộc tính nên khó tu luyện được, ta dứt khoát tự tìm phương pháp.”
Tu vi của Lục Ngôn Khanh đã đến Trúc Cơ kỳ, cảm nhận được sự vất vả khi tu tiên, cho dù nàng nhẹ nhàng bâng quơ nói mấy câu nhưng nam hài vẫn rõ sự khó khăn trong đó, không khỏi cảm thấy Ngu Sở lợi hại, không hổ là sư phụ của y.
“Sư tôn, người thật lợi hại.” Lục Ngôn Khanh thiệt tình nói.
“Được rồi, ngoan, ăn cơm xong thì đi luyện công đi.” Ngu Sở nói, “Ta muốn ra sau núi xem linh thảo thế nào.”
Sư phụ đam mê làm ruộng, Lục Ngôn Khanh ngoan ngoãn dọn dẹp chén đũa sau đó chuẩn bị đi luyện công.
Trong lòng nam hài tính toán, hy vọng chờ đến lúc y vượt qua Trúc Cơ kỳ, sư phụ lại thu đệ tử, y có thể gắng sức giúp đỡ.
Kết quả là đi được một nửa đường, Lục Ngôn Khanh bỗng nhiên nghĩ tới vấn đề nghiêm túc.
Hiện tại Ngu Sở tu luyện là Tinh Thần bí tịch, còn mình tu luyện chỉ theo con đường tu tiên bình thường. Bây giờ còn chưa có vấn đề, nhỡ may sau này sư phụ tìm được đồ đệ cũng vô thuộc tính như thế, vậy đồ đệ đó chẳng phải thành đệ tử thân truyền của sư phụ sao?
Đến lúc đó, chắc chắn sư tôn càng thích đệ tử thân truyền hơn, không còn gần gũi mình nữa?
Sự việc chưa đâu vào đâu cả, Ngu Sở cũng chưa nghĩ đến việc xuất hiện trong đầu Lục Ngôn Khanh, chưa gì cảm giác chờ mong có sư đệ sư muội của y đã biến mất không còn.
Tiểu hài tử đến tuổi dậy thì nhanh vậy à?
Khi ăn cơm, Ngu Sở chủ động hỏi, “Hai ngày ngay con làm sao thế? Nếu mệt mỏi có thể nghỉ ngơi mấy ngày.”
Lục Ngôn Khanh ngẩng đầu, vô cùng đáng thương nhìn về phía nàng.
“Sư tôn, con cũng muốn học Tinh Thần bí tịch.”
…… Sao?
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Ngôn Khanh là một đệ tử được bồi dưỡng ra đủ tư cách làm chưởng môn ưu tú, giục sư phụ ít mò cá, chậm về hưu, càng ngày càng tiến bộ, lập ra môn phái nhất lưu, đỉnh lưu sư tôn.