Đi đường ngựa xe mệt nhọc cả một tháng qua, ban ngày lại đi quãng đường xa, hoạt động lâu như vậy vốn dĩ Lục Ngôn Khanh cũng rất mệt mỏi.
Tiểu nam hài ngủ một giấc cực kỳ thoải mái dễ chịu, hơn nữa là tự nhiên tỉnh dậy, sau khi tỉnh lại y nằm trên chiếc giường rộng lớn mà lười biếng vươn vai, lăn đi lăn lại. Y sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên ngủ thoải mái đến thế.
Lục Ngôn Khanh tỉnh dậy nhưng vẫn nhắm lại mắt nằm trên giường. Chờ đến khi y thoải mái đủ rồi, lấy lại được ý thức mới phát hiện bản thân đang làm gì.
Nam hài mở choàng mắt, hoảng sợ phát hiện ngoài cửa sổ mặt trời đã lên cao, ánh mặt trời nóng rát sau giờ ngọ chiếu lên sàn nhà, Lục Ngôn Khanh nhanh chóng xốc chăn lên đi xuống đất xỏ giày.
Đáng lẽ y tính sẽ rời giường vào giờ mẹo, thừa dịp trời còn chưa sáng thì ôm chăn trở về sân của mình, giả vờ như tối hôm qua không có chuyện gì xảy ra rồi đi làm cơm sáng là vừa…… Kết quả, ngủ một giấc đến giờ này mới dậy!
Lục Ngôn Khanh đẩy cửa ra đi vào sân, y ngẩng đầu nhìn mặt trời để xác định thời gian, trong lòng lạnh buốt. Đừng nói đến cơm sáng, giờ ăn trưa đều đã qua.
Trong lòng nam hài rối rắm, sợ chính mình không nấu cơm là sư tôn không có gì ăn, lại sợ Ngu Sở cảm thấy bản thân lười biếng, ngày đầu tiên đã lười biếng ngủ dậy muộn.
Lục Ngôn Khanh chạy đến đường chính thì thấy Ngu Sở ngồi trên ghế đá ở khu đất trống, ung dung thong thả mà uống trà.
Nàng giương mắt nhìn đến vẻ mặt hoảng loạn của nam hài, thấy buồn cười thì trêu chọc, “Tỉnh rồi mà cũng không rửa mặt chải đầu sao?”
Bộ dáng Lục Ngôn Khanh hiện tại chính là vì vội vàng từ trong chăn chạy ra, tóc tai lộn xộn, quần áo cũng nhăn nhúm lại.
Nam hài đi tới, nhìn thấy Ngu Sở đang thong dong, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra, nhưng giọng nói vẫn mang theo chút khẩn trương, “Sư, sư tôn. Người đã ăn cơm rồi ạ?”
“Ta làm thịt kho tàu rồi, đi rửa mặt sạch sẽ rồi vào ăn.”
Lục Ngôn Khanh mới phát hiện quần áo của mình lúc này thật xốc xếch, nam hài vội vàng chạy về, theo bản năng hướng sân của Ngu Sở đi được hai bước thì mới nhớ ra liền quay đầu hướng về sân mình mà chạy.
Ngu Sở thật muốn cười, quả nhiên là nàng vẫn thích xem tính cách trẻ con của Lục Ngôn Khanh.
Nam hài sửa soạn lại bản thân rồi sau đó mới đi phòng bếp mang cơm cùng nồi thịt kho tàu ra, ngồi cạnh bàn đối diện với Ngu Sở.
Suốt một đêm Lục Ngôn Khanh không ăn gì, lại đang tuổi ăn tuổi lớn, lúc mang thịt kho tàu ra dạ dày đã thầm thì kêu nhưng nam hài không giám ăn luôn, cúi đầu như động vật nhỏ đã làm sai chuyện gì.
“Sư tôn, con lại làm sai rồi.” Nam hài thấp giọng nhận sai.
“Người mệt mỏi cần phải ngủ thì có gì sai?”
Ngu Sở cầm lấy đôi đũa gắp một miếng thịt kho tàu để lên trên bát cơm của nam hài, nàng khẽ cười nói, “Vốn dĩ ta là người rảnh rỗi, cũng không thèm để ý những cái gọi là quy củ. Hiện tại chỉ có hai người chúng ta thì tùy ý như thế nào cũng được, nhưng tương lai có sư đệ sư muội thì làm đại sư khuynh là con có khả năng bị bọn nhỏ chê cười.”
Vốn dĩ Lục Ngôn Khanh đang cúi đầu, nghe được lời này nam hài không thể tin được mà ngẩng đầu nhìn về phía Ngu Sở.
“Người, ý của người là……”
“Nếu con đã theo ta đến đây, ta cũng nguyện ý thu con.” Ngu Sở nói, “Nhưng bái sư là việc lớn, ta cũng không phải kẻ thích hợp làm sư phụ của ai, chuyện này con cần cẩn thận suy xét. Dù không bái, ta cũng sẽ vì con an bài thỏa đáng, bất luận đi môn phái khác hay là……”
“Sư tôn, con không hối hận, con muốn bái người làm sư phụ!” Ngu Sở còn chưa nói xong, Lục Ngôn Khanh đã sốt ruột chen lời.
Mấy ngày nay trong lòng Lục Ngôn Khanh vẫn luôn cảm thấy bất an, nam hài biết chính thức xác lập quan hệ thầy trò cần phải có lễ dập đầu bái sư. Tuy Ngu Sở để y kêu nàng là sư phụ nhưng càng giống như thân phận giả vậy.
Nam hài khó có thể quên đi lúc đó nàng nói ‘tạm thời’ thu lưu mình cho nên mới sợ bản thân không làm tốt, Ngu Sở sẽ không cần y.
Hiện giờ nàng chủ động nói ra việc này, Lục Ngôn Khanh sao có thể không nóng nảy.
Nhìn bộ dáng của nam hài, Ngu Sở không biết phải làm sao, “Con không cần gấp gáp, ăn cơm đi, một lúc sau theo ta đến Chủ Điện.”
Lục Ngôn Khanh cần đũa lên ăn cơm, Ngu Sở khuyên nam hài chịu khó ăn thịt, ăn chậm một chút, nhai kỹ nuốt chậm mới khiến cho cậu bé miễn cưỡng ăn với tốc độ bình thường.
Nói ra những lời này xong Ngu Sở mới ngây người, nàng vốn cảm thấy mình là kẻ bạc tình, những tình cảm dư thừa đều bào mòn hết trong quá trình thực hiện nhiệm vụ.
Nàng không có phụ mẫu gia nhân bằng hữu, càng không có tính đến chuyện kết hôn sinh con. Lời dặn dò với hài tử như vậy vốn dĩ không nên phát ra từ miệng nàng, nhưng những hành động này không biết từ lúc nào thuận theo tự nhiên biểu lộ tới.
Thật ra trong lòng Ngu Sở cục kỳ phức tạp. Nàng thu một hài tử có tư chất cao làm đồ đệ, nàng biết rõ chuyện này sẽ cành mẹ đẻ cành con lại vẫn để nó xảy ra.
Có lẽ nàng không xứng với tiêu chuẩn cao của hệ thống bình phán, vẫn là nàng không đủ bình tĩnh lý trí.
Ý thức vừa trở lại liền thấy nam hài đã ăn cơm xong, mắt nhìn nàng đầy trông mong, giống như sợ nàng đổi ý.
Ngu Sở bất đắc dĩ nói, “Đi thôi.”
Hai người đi vào đại điện, Ngu Sở ngồi xuống chủ vị. So với lễ tiết rườm rà của nhiều đại môn phái, bọn họ lại đơn giản hơn nhiều.
Lục Ngôn Khanh vén vạt áo, hai đầu gối vừa quỳ xuống thì nghe thấy Ngu Sở nói, “Môn phái khác trước khi bái sư cần tam bái đáp lễ tổ sư của môn phái đó cùng bức họa thượng thần, cầu xin sự che chở. Nhưng với ta mà nói, ta cũng không tin sự che chở của tổ tiên. Ta cũng hy vọng con cũng như vậy, cầu thần không bằng cầu mình, tương lai cần chịu khó và thật thà học tập, thành người có bản lĩnh.”
Lục Ngôn Khanh chắp hai tay thi lễ, “Đệ tử đã rõ.”
Ngu Sở hơi gật đầu nói, “Tam bái này con bái gia gia của con đi.”
Lập tức hốc mắt Lục Ngôn Khanh nóng lên. Nam hài quay qua phía tây, hướng về Thanh Thành dập đầu hành lễ.
Tại thời khắc này, Lục Ngôn Khanh nhớ đến gia gia.
Nhớ tới gia gia dùng thân thể già nua nuôi nấng mình mấy năm, cũng không làm y ăn cắp hay quỳ lạy xin ăn.
Nam hài nhớ tới ông nội dạy chữ cho mình trên nền đất, dạy y không được lấy lí do bần cùng mà làm ác, không lấy bề ngoài mà phán xét người khác.
Vừa dập đầu Lục Ngôn Khanh vừa hồi tưởng lại quá khứ đã qua.
Người bình thường đối xử với y như với một con chó mà quở trách xua đuổi, hài tử cùng tuổi thường đi theo sau gọi y là ‘khất cái thối’; còn những tên khất cái lại cá lớn nuốt cá bé, khi đói khát thì hướng y nhìn với đôi mắt âm u……
Nhưng sau cùng, dừng lại trong đầu nam hài không phải là những chuỗi ngày gian nan trong quá khứ mà là lời trăn trối cuối cùng trước khi lão nhân gia qua đời.
“_Nếu con thật sự không thể chịu đựng được bản thân không có tôn nghiêm mà sống tạm trên đời thì đến chết mà làm ôn lương cung khiêm chân quân tử đi.”
*Ôn lương cung khiêm chân quân tử: làm chân chính kẻ quân tử ôn hòa lương thiện biết khiêm nhường.
Chờ đến khi Lục Ngôn Khanh quay lại đối mặt với Ngu Sở, nước mắt đã trào ra.
Nam hài ngẩng đầu, được Ngu Sở hứa hẹn, lúc này đôi tay mới nâng lên chắp tay thi lễ, lớn tiếng nói, “Sư phụ ở trên xin nhận đệ tử một lạy!”
Lục Ngôn Khanh dập đầu ba lần, lần dập đầu cuối cùng nam hài không đứng dậy, cái trán vẫn dán chặt xuống mặt đất lạnh lẽo, dòng nước mắt nóng hổi không chịu khống chế mà chảy xuống, nỗi lòng cứ dâng lên không ngừng.
Ngu Sở từ chủ vị đi xuống, nàng ngồi xuống nâng y dậy.
Nàng vươn ngón tay lau đi nước mắt trên khóe mắt của Lục Ngôn Khanh, dịu dàng nói, “Sư như phụ mẫu, từ hôm nay trở đi con có ta che chở.”
Từ sau khi ông nội qua đời, Lục Ngôn Khanh nhẫn nhịn đến giờ rốt cuộc không thể chịu được nữa, y nhào vào trong ngực Ngu Sở khóc nức nở.