Các đồ đệ nhốt An Linh Nhi vào nhà gỗ trong động phủ. Bản thân nhà gỗ đã là một trận pháp nhỏ, sau khi nhốt nàng ta vào trong là có thể ngăn cản tự do của An Linh Nhi.
“Sư tôn, chúng ta nên xử lý người này như thế nào ạ?” Lục Ngôn Khanh hỏi.
Ngu Sở đáp, “Trước cứ nhốt một thời gian rồi để ta nghĩ lại xem sao.”
Mọi người đồng ý theo.
Trên đường trở về, Ngu Sở đối thoại với hệ thống trong thế giới tinh thần.
“Sao rồi?” Nàng hỏi.
Theo cách nói đó thì sự tồn tại của xuyên thư giả giống như ‘đoạt xá’ vậy. Có một số nhân vật thời gian bị đoạt thể xác rất lâu, điều đó khiến linh hồn của bản thân sẽ thật sự biến mất, bị xuyên thư giả chiếm đoạt hoàn toàn.
Nhưng cũng có một số tình huống là thời gian xuyên thư giả xuyên đến không lâu, linh hồn nguyên chủ còn đang chống cự. Vào thời điểm này có thể cứu vãn được.
“Hoàn thành tìm kiếm, đã đưa tư liệu tới.” Trong đầu nàng, tiếng nhắc nhở máy móc vang lên. Sau đó hệ thống mở miệng, “Thời gian đoạt xá của nàng ta không lâu, linh hồn của An Linh Nhi vẫn còn tồn tại nhưng rất suy yếu. Ký chủ Ngu Sở, ngươi muốn làm như thế nào?”
Ngu Sở im lặng một lát, nàng tiếp nhận diễn biến cuộc đời mười chín năm qua của An Linh Nhi.
“Có thể cứu thì cứu một lần đi.” Nàng đáp.
Nữ chính An Linh Nhi ở trong sách quả thực đã gián tiếp tạo ra bị kịch cho toàn bộ tam giới. Nhưng sách là sách, thế giới sống lại lại là một chuyện khác.
Ít nhất thì trong trí nhớ đúng là An Linh Nhi hơi yếu đuối, thích dựa vào người khác để giải quyết vấn đề nhưng ở nhân phẩm lại không có khuyết điểm lớn.
Nếu Ngu Sở Sở nàng có thể từ vai hề phóng đãng trong nguyên tác kia trở thành chính bản thân nàng hiện giờ thì như vậy có lẽ An Linh Nhi cũng sẽ đi con đường khác trong thế giới bất đồng này.
Nghĩ nghĩ, Ngu Sở truyền tin cho Võ Hoành Vĩ.
“Võ chưởng môn, ngài có muốn nhận một đệ tử nội môn hay không?” Ngu Sở dùng truyền âm pháp bảo nói.
“Sao, Ngu chưởng môn có hạt giống tốt muốn giới thiệu?” Võ Hoành Vĩ cười nói, “Vậy mà không bị ngươi chiếm cho riêng mình?”
Thực ra Ngu Sở đã nghĩ tới, nếu có thể đuổi xuyên thư giả đi thì có muốn tự mình dạy dỗ An Linh Nhi hay không. Nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ.
Dù An Linh Nhi hiện tại không phải cùng một người với người ở trong sách nhưng để đảm bảo thì vẫn để nàng ta giãn khoảng cách với những người khác là tốt nhất.
Võ Hoành Vĩ là một lựa chọn không tồi. Võ Hoành Vĩ chính trực, cương nghị, nghiêm túc, càng thích hợp làm sư phụ của An Linh Nhi hơn nàng, hơn nữa tu vi của ông cao nên Ngu Sở cũng yên tâm.
An Linh Nhi mười chín tuổi, còn chưa chính thức vào Tu Tiên giới. Nếu có một sư phụ tốt dạy dỗ và quản thúc thì chưa chắc nàng ta sẽ không trở thành người tốt hơn nữa.
“Hài tử này là một nữ tu mười chín tuổi.” Ngu Sở nói.
Nghe được câu này, Võ Hoành Vĩ mở miệng muốn từ chối thì Ngu Sở đã nói trước một bước, “Con bé cò huyết mạch Thiên Linh, chỉ là tính cách hơi yếu đuối một chút. Nếu có ngài dạy dỗ thì có lẽ sẽ trở thành người tu tiên rất ưu tú.”
“Ngu chưởng môn, đúng là ngươi đang đưa ra vấn đề nan giải cho ta rồi.” Võ Hoành Vĩ cười khổ, “Bản thân ta vẫn luôn chậm chạp không thể đột phá phi thăng, đúng vào lúc này ngươi lại giới thiệu nữ đệ tử cho ta.”
“Võ chưởng môn, có lẽ ngài thử nghĩ theo một khía cạch khác xem sao.”’ Ngu Sở ôn hòa nói, “Ngài dừng lại trước độ kiếp nhiều năm như vậy có thể là cần một cơ hội đoái công chuộc tội.”
“Dạy dỗ tốt hài tử này là ta có thể đền bù?” Võ Hoành Vĩ vui đùa.
“Có thể.” Ngu Sở kiên định đáp.
Võ Hoành Vĩ nghe ra thái độ kiên quyết của nàng cũng tạm dừng vài giây.
Một lúc sau ông mới bất đắc dĩ cười, “Vậy được rồi. Ngu chưởng môn, người ta tin tưởng được không nhiều lắm, ngươi là một trong số đó. Nếu ngươi nói như vậy thì ta sẽ đến nhìn xem.”
“Không cần vội đâu.” Ngu Sở nói, “Trước đó hài tử này bị người đoạt xá, chờ ta xử lý xong sẽ gọi cho ngài.”
Ngày hôm sau, Ngu Sở lại đi động phủ lần nữa.
Nửa ngày một đêm này đều do Tiêu Dực canh giữ ở bên ngoài. Đối với người tu tiên mà nói thời gian ít ỏi đó không cần phải thay ca.
Tiêu Dực vốn đang ngồi bên dòng suối dùng thuộc tính phong tạo cơn lốc xoáy nhỏ trong suối để bắt cá, đang bắt một con thả một con thì thấy Ngu Sở đi đến.
Hắn đứng lên.
“Sư tôn.” Tiêu Dực nói.
Ngu Sở duỗi tay ra vỗ vỗ lên bờ vai của hắn.
“A Dực, con vất vả rồi.” Ngu Sở động viên, “Nếu mệt thì đi về trước đi.”
Tiêu Dực lắc đầu.
Nhìn Ngu Sở đi về hướng nhà gỗ, Tiêu Dực dừng lại, có vẻ hắn hơi do dự.
“Sư tôn.” Hắn nói nhỏ.
Ngu Sở dừng lại rồi nhìn về phía hắn.
“Làm sao vậy?”
“Sư tôn……” Tiêu Dực hạ giọng, nói với tâm trạng vừa do dự vừa lo lắng, “…… Những điều nàng ta nói là thật sao?”
Tiêu Dực mẫn cảm, trong khi An Linh Nhi đang đứng trên bờ vực sụp đổ đã hét lên những câu như thế giới tiểu thuyết, chỉ có Tiêu Dực là để bụng.
Vẻ mặt của Ngu Sở trở nên bất đắc dĩ. Nàng đi tới gần rồi giơ tay lên nhẹ nhàng sờ mái tóc của Tiêu Dực.
Hiện giờ đệ tử đã cao hơn nàng rất nhiều nhưng khi đối mặt với nàng, thần sắc của hắn vẫn như sói con sợ bị bỏ rơi.
“Chờ khi ta trở về lại nói tiếp.” Ngu Sở nhỏ nhẹ ân ủi, “Không cần lo lắng, tất cả đã có ta.”
Tiêu Dực chớp mắt nhìn nàng, hắn nhẹ nhàng gật đầu, dường như lúc này mới buông ra một chút gánh nặng.
Sau khi an ủi Tiêu Dực xong Ngu Sở mới đi vào nhà gỗ ở trong trận pháp.
Nàng đẩy cửa ra thì nhìn thấy An Linh Nhi hoảng sợ mà hít sâu một hơi, nàng ta cuộn tròn lại rúc vào một góc trong nhà gỗ, đầu bù tóc rối, trên mặt còn có những vết máu khô bẩn thỉu, rốt cuộc không nhìn ra được gương mặt thanh tú này nữa.
“Ngươi, ngươi muốn làm gì?” An Linh Nhi cầm nghiên mực trong tay, nàng ta lạnh lùng quát, “Ngươi không được tới đây!”
Ngu Sở đóng cửa lại, trong ánh mắt hoảng sợ của An Linh Nhi, nàng chậm rãi ngồi trên ghế.
“Ngươi xuyên tới tận đây, nếu đủ siêng năng thì vốn nên có một tương lai xán lạn.” Ngu Sở nói, “Chỉ tiếc ngươi không đủ tôn trọng thế giới này, đến bước này đều là ngươi gieo gió gặt bão.”
An Linh Nhi vốn đang khủng hoảng thì nghe được lời nói của nàng, biểu cảm từ từ thay đổi.
“Ngươi…… Quả nhiên ngươi cũng là xuyên thư giả đúng hay không! Nhưng ngươi lại thay đổi thế giới này, là ngươi cố ý thu mọi người làm đồ đệ!” An Linh Nhi run giọng.
Ngu Sở vẫn chưa trả lời.
Nàng ngước mắt nhìn An Linh Nhi.
“Đây không phải là thân thể của ngươi, cũng không phải là là nơi dừng chân của ngươi.” Ngu Sở thản nhiên nói, “ Ngươi muốn trở về không?”
An Linh Nhi mở to mắt.
Nàng ta chậm rãi buông nghiên mực xuống rồi run giọng nói, “…… Ta có thể trở về? Ta có thể trở về? Cầu xin ngươi, làm ta trở về đi, ta đã chịu đủ mọi thứ rồi, ta……”
“Đương nhiên là ngươi có thể trở về.” Ngu Sở lạnh nhạt nói, “Chỉ là tất cả đều phải trả giá.”
“Có ý gì?” An Linh Nhi nghi hoặc.
Ngu Sở vươn tay chỉ lên phía trên.
An Linh Nhi hoang mang ngẩng đầu lên, ngay sau đó trong đầu nàng ta vang lên âm thanh của dòng điện.
[Hệ thống đang online, xin chờ một lát.]
Một lúc sau, An Linh Nhi nghe được giọng nói máy móc đang vang lên.
[Chào ký chủ dự bị An Linh Nhi, ta là hệ thống số 1283. Xin hỏi ngươi muốn về nhà hay không, hơn nữa đồng ý lấy điều này để tiến hành giao dịch với ta?]
“Ta đồng ý, ta đồng ý! Bảo ta làm cái gì ta cũng đồng ý!” An Linh Nhi vội vàng đáp.
Ngu Sở bình tĩnh ngồi ở một bên nhìn An Linh Nhi đang mừng rỡ như điên.
“Cảnh tượng quen thuộc đến mức nào đây.” Ở trong thế giới tinh thần, nàng thản nhiên nói, “Những người xuyên thư này làm nhiễu loạn thế giới của người khác rồi sốt ruột rời đi nhưng lại không biết tất cả những điều hắn làm đều phải trả giá và gánh chịu hậu quả.”
Một kẻ xuyên qua thế giới này, có được huyết mạch Thiên Linh nhưng ngay cả một tháng tu luyện cũng không chịu được, nàng ta chỉ biết có thể thoát khỏi thế giới này nhưng lại không biết từ trước đến nay hệ thống không phải là nơi làm từ thiện.
Nàng ta không muốn khổ cực, ôm tâm lý may mắn không làm mà hưởng đều sẽ phải nếm trải gấp trăm ngàn lần khi ở trong tay hệ thống.
[Ký chủ Ngu Sở, cảm ơn ngươi đã hết sức hợp tác.] Hệ thống nói, [Nếu không phải có ngươi thì chúng ta sẽ không lấy được liên hệ với xuyên thư giả nhanh như vậy.]
Hệ thống chỉ có thể lấy được liên hệ với điều kiện nhân loại đồng ý, nói chung gần như tất cả xuyên thư giả đều sẽ náo loạn đến khi mọi chuyện không có cách nào xoay chuyển được mới sợ hãi thu tay lại.
Nhưng ở trên người xuyên thư giả An Linh Nhi, vì Ngu Sở đã tham gia vào thế giới này nên cũng không làm ra những hành động thương tổn lớn hơn nữa.
An Linh Nhi trong nguyên tác ít nhất vẫn là đại sư bưng nước trà, đến hậu kỳ mới bắt đầu làm tất cả sụp đổ, nếu là xuyên thư giả thì có lẽ không quá mấy năm nàng ta sẽ làm mọi chuyện mất cân bằng.
“Không cần cảm ơn ta.” Ngu Sở nói với vẻ thản nhiên, “So với tất cả mọi người ta càng muốn làm thế giới này trở lai bình thường hơn, có thể sớm ngày không bao giờ gặp lại ngươi.”
Thời điểm linh hồn xuyên thư giả trên người An Linh Nhi được hệ thống mang đi, toàn bộ lực lượng của trận pháp đã xảy ra bạo loạn.
Nếu không có trận pháp thì có lẽ sẽ tạo nên chấn động với phạm vi lên đến vài dặm.
Bên ngoài, Tiêu Dực nhíu mày lại, hắn vội vàng đi lên trước lại bị trận pháp chắn ở bên ngoài, thậm chí bởi vì có nhà gỗ tồn tại nên hắn không thể nhìn thấy bên trong để phát hiện ra cái gì.
Không có biện pháp, Tiêu Dực đành phải lấy ra pháp bảo truyền âm.
“Hình như kết giới đã xảy ra chuyện, mọi người tới nhanh đi.”
Hắn vừa nói xong, các sư huynh đệ muội khác sợ tới mức cho rằng Ngu Sở đã xảy ra chuyện gì bèn dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới.
Tiêu Dực chỉ vào nhà gỗ.
“Còn ở bên trong.”
Tất cả mọi người không có ai vào được nên chỉ có thể lo lắng chờ ở bên ngoài.
Trong phòng, Ngu Sở đặt An Linh Nhi đang hôn mê lên trên giường, môi của nàng tái nhợt, trên mặt không có một chút sắc đỏ nào.
Ngu Sở duỗi tay đặt lên bụng nàng rồi chậm rãi đưa chân khí vào, dẫn chân khí gần như khô kiệt của An Linh Nhi để chúng tự vận chuyển.
An Linh Nhi không hổ là người có được huyết mạch, chỉ cần Ngu Sở hơi dẫn đường một chút là lập tức thân thể của nàng tự cứu chữa.
Một lát sau, ngực An Linh Nhi bắt đầu phập phồng, nàng từ từ mở mắt ra.
Hai người nhìn vào mắt nhau, Ngu Sở không có bất kỳ biểu cảm nào. Nàng nhìn chăm chú vào An Linh Nhi và thầm nghĩ không biết An Linh Nhi sẽ có phản ứng gì.
An Linh Nhi ho khan, nàng miễn cưỡng cử động người rồi ngước mắt lên nhìn Ngu Sở, lập tức trong mắt xuất hiện ánh lệ, nhìn cực kỳ đáng thương.
Ngoài dự kiến của Ngu Sở đó là An Linh Nhi trực tiếp chống lấy thân thể quỳ xuống.
“Đa tạ ân cứu mạng của tiên trưởng!” An Linh Nhi bật khóc lên nhìn rất đáng thương, “Tiểu nữ bị người đoạt hồn đã mấy tháng hơn, vẫn không có cách nào phản kháng, thậm chí càng lúc càng suy yếu…… Nếu không phải có tiên trưởng cứu tiểu nữ thì hiện tại tiểu nữ đã hồn phi phách tán rồi ạ.”
Có thể cách làm ương ngạnh của xuyên thư giả khiến người sinh ra ấn tượng người đến trước là chủ. Vốn dĩ Ngu Sở đã chuẩn bị tâm lý An Linh Nhi sẽ có phản ứng mãnh liệt, không nghĩ tới khá hơn nhiều so với dự đoán của nàng.
Hai người nói chuyện vài câu với nhau, Ngu Sở phát hiện tuy An Linh Nhi có chút tính cách đặc biệt của nữ chính nhưng những mặt khác thì không có vấn đề lớn.
Căn cứ vào miêu tả của nàng, sau khi An Linh Nhi bị người chiến đoạt thân thể, tinh thần của bản thân như bị ‘giam cầm’ ở một góc nhỏ trong đầu, vẫn luôn mê man, ngẫu nhiên chỉ có thể nhìn thấy xuyên thư giả khống chế hành động thân thể của nàng.
Ngu Sở nói, “Vậy ngươi có biết hiện giờ ngươi đã bị Thăng Dương Phái trục xuất không?”
Biểu cảm của An Linh Nhi uể oải, nàng cúi đầu nhẹ nhàng gật.
“Tiểu nữ bị mất sạch thể diện ở Thăng Dương Phái rồi, hiện giờ cũng không dám quay trở về.” Nàng nghẹn ngào, “Chẳng lẽ tiểu nữ chỉ có thể trở lại thế gian sao?”
“Ngươi cũng không cần bi quan.” Ngu Sở nói, “Thiên phú của ngươi rất cao, ta đã liên hệ với bằng hữu của ta, là Võ Hoành Vĩ chưởng môn Tu Thiên Phái, ông ấy đồng ý nhận ngươi làm đồ đệ, không biết ngươi có đồng ý hay không.”
An Linh Nhi ngẩng đầu nhìn Ngu Sở với vẻ không tin được, nàng lắp bắp, “Chưởng môn của môn phái đệ nhất đồng ý nhận tiểu nữ? Tiên trưởng, đây là thật chăng? Tiểu, tiểu nữ đương nhiên là đồng ý……”
“Nhưng cần nói trước một chút, quy tắc của Tu Thiên Phái nghiêm ngặt, Võ chưởng môn càng nghiêm khắc hơn rất nhiều.” Ngu Sở nghiêm túc nhắc nhở, “Ngươi cần phải nghĩ cho kỹ, vào cửa Tu Thiên Phái là phải chuẩn bị ăn đau khổ, nếu có lòng muốn đầu cơ trục lợi dù chỉ một chút thì sợ rằng sẽ không chịu đựng được.”
An Linh Nhi mím môi, nàng vừa khóc nức nở vừa nói, “Tiên trưởng, tiểu nữ hiểu được. Trước đây tiểu nữ không rõ nhưng hiện tại đã thật sự hiểu. Sinh mệnh lần thứ hai của tiểu nữ không dễ có được nên tiểu nữ không bao giờ muốn trải qua cảm giác vô lực không có cách nào phản kháng nữa, nhất định tiểu nữ sẽ chăm chỉ tu luyện để không phụ ân cứu mạng của ngài.”
Ngu Sở vốn cho rằng muốn dạy dỗ và làm thay đổi An Linh Nhi là chuyện rất khó khăn, không nghĩ tới nàng đi một chuyến quỷ môn quan xong thì tự bản thân đã thông suốt.
Sau khi nói chuyện với An Linh Nhi xong, Ngu Sở mở cửa và giải trừ kết giới thì nhìn thấy sáu đồ đệ đang đứng bên ngoài chờ nàng, nhìn thấy nàng đi ra, bọn họ đều nôn nóng tiến tới.
“Sư tôn, người không sao chứ ạ?”
“Vừa với có chuyện gì vậy ạ?”
Có đệ tử rất cảnh giác trừng mắt với An Linh Nhi đang đứng sau Ngu Sở. Áp lực của người tu tiên cao giai khiến nàng không dám ngẩng đầu lên.
“Được rồi.” Ngu Sở hòa hoãn bầu không khí, “Vừa rồi là hồn phách đoạt xá đã bị đuổi đi rồi, đây mới thật sự là An Linh Nhi.”
Nghe Ngu Sở nói xong, bọn họ nhìn về phía An Linh Nhi, nhìn như đúng là cũng có cảm giác nàng thay đổi ở nơi nào đó……?
Tuy rằng bề ngoài không thay đổi nhưng tính cách lại không giống nhau, thần sắc và khí chất cũng hoàn toàn khác biệt.
So với cái người vừa mới kiêu ngạo ương ngạnh thì giữa mày của An Linh Nhi hiện tại đã mang lại cảm giác yếu đuối hơn rất nhiều.
Cứ việc như vậy, các đồ đệ vẫn không thả lỏng cảnh giác.
Ngu Sở để cho các đồ đệ về môn phái trước, còn bản thân mang An Linh Nhi đi Tu Thiên Phái tìm Võ Hoành Vĩ.
Ban đầu Võ Hoành Vĩ còn không tình nguyện nhận đệ tử nhưng đến khi thấy được An Linh Nhi thì sửa lại chủ ý.
An Linh Nhi làm vai chính nên tư chất cực kỳ tốt, thuộc tính của nàng còn là hỏa biến dị, hơn nữa có huyết mạch Thiên Linh tại đó, chỉ cần chịu khó kiên định tu luyện thì sẽ là hạt giống tốt.
“Ta có thể thu ngươi làm đồ đệ.” Võ Hoành Vĩ vuốt chòm râu ngắn ngủi của mình, ông chìn chăm chú vào An Linh Nhi, “Nhưng ta luôn nghiêm khắc, ngay cả đệ tử môn phái đều rất sợ ta. Nếu ngươi muốn bái ta làm sư phụ thì cần phải chịu được khổ nhọc, ngươi có khả năng làm được không?”
An Linh Nhi dùng sức gật đầu, “Tiểu nữ có thể làm được ạ!”
“Nếu ta muốn mang ngươi tới nơi xa xôi không có người để dốc lòng tu luyện thì ngươi có chịu được tịch mịch?”
“Có thể ạ!” An Linh Nhi buồn bã nói, “Một mình một người tu luyện cũng tốt hơn là bị người đoạt xá. Xin chưởng môn cho tiểu nữ một cơ hội, nhất định tiểu nữ sẽ không phụ lòng ngài.”
Võ Hoành Vĩ yêu tài, ông thấy thái độ của An Linh Nhi kiên quyết như vậy, lại nhìn về phía Ngu Sở, biểu cảm nghiêm túc sắp không giữ được, suýt chút nữa là cười to lên.
Ngu Sở hắng giọng rồi nói, “Nếu giữa hai bên không có ý kiến gì khác thì cứ như vậy đi, ta về trước đây.”
“Để ta tiễn ngươi.” Võ Hoành Vĩ nói.
Hai người mới đi ra ngoài thì bỗng nhiên An Linh Nhi gọi, “Ngu tiên trưởng……”
Ngu Sở quay đầu thì nhìn thấy An Linh Nhi vân vê vạt áo, bộ dáng hơi ngượng ngùng.
“Nói chuyện hào phóng lên, không cần hành động như vậy.” Võ Hoành Vĩ nói.
Quả nhiên cách thức nghiêm khắc của nam trưởng bối như Võ Hoành Vĩ có thể nắn chỉnh lại tính cách của An Linh Nhi, An Linh Nhi buông tay ra, nàng cẩn thận hỏi, “Ngu tiên trưởng, về sau tiểu nữ có thể đi thăm ngài không?”
Ngu Sở dừng lại, nàng nghi hoặc hỏi, “Ngươi thăm ta làm cái gì?”
An Linh Nhi liền ấp úng nói không nên lời.
“Ngươi cứu nàng nên nàng cảm kích ngươi.” Võ Hoành Vĩ bất đắc dĩ nói.
Lúc này Ngu Sở mới phản ứng được, nàng cũng không biết phải làm sao.
“Ngươi chịu khó tu luyện, về sau khi nào ta tới Tu Thiên Phái tìm sư phụ ngươi thì tự nhiên có thể thấy ngươi rồi.” Ngu Sở nói.
Đến giờ phút này đôi mắt của An Linh Nhi mới sáng lên, nàng liên tục gật đầu.
“Tiểu nữ nhất định sẽ chăm chỉ tu luyện!” Nàng nghiêm túc nói.
Võ Hoành Vĩ đưa Ngu Sở rời đi.
Đến khi ra tới bên ngoài, ông mới nghi hoặc, “Ta thấy hài tử kia thẹn thùng hàm súc một chút nhưng cũng không cứng đầu như ngươi nói.”
“Ta cũng không biết nàng bị dọa hay thật sự đổi tính nữa.” Ngu Sở giải thích, “Tóm lại ngài tốn tâm tư nhiều hơn, nghiêm khắc với nàng một chút, cuối cùng là có chỗ lợi.”
Nhìn thấy ông vui vẻ, Ngu Sở cũng nhẹ nhàng thở ra.
Hiện giờ nàng và Võ Hoành Vĩ là bằng hữu, cứ nghĩ thấy ông thích Lục Ngôn Khanh như vậy, cũng do mình đoạt đồ đệ của ông nên trong lòng không đành lòng. Hiện giờ Võ Hoành Vĩ thu An Linh Nhi xem như là chuyện đẹp cả đôi bên.
Võ Hoành Vĩ vui vẻ thu đồ đệ, Ngu Sở cũng giải quyết xong một tai họa ngầm lớn, tâm tình của hai người đều rất tốt.
Bọn họ ở trong đình trên đỉnh núi cao chót vót nhìn về phương xa, chỉ thấy dãy núi chập trùng, trời đất rộng mở càng khiến trong lòng thoải mái sảng khoái.
“Đến đây, ngươi đừng đi, chơi cùng ta một ván cờ.” Võ Hoành Vĩ nói.
Hai người ngồi trong đình, Võ Hoành Vĩ lấy ra một quân cờ từ trong hộp cờ để ở góc bàn rồi đánh cờ với Ngu Sở.
Võ Hoành Vĩ xem như có rất nhiều kinh nghiệm nhưng Ngu Sở càng lợi hại hơn, hai người đánh vài ván, Võ Hoành Vĩ thua nhiều thắng thiếu.
“Ngươi vẫn nên đi đi.” Võ Hoành Vĩ buồn bực.
Ngu Sở liền nở nụ cười.
Hai người đang nói chuyện, mẫn cảm của Đại Thừa kỳ khiến hai người cùng ngẩng đầu nhìn về hướng Tây Bắc.
Có một trận động đất kỳ lạ liên miên không dứt lan tràn tới đến từ hướng Tây Bắc, giây tiếp theo sau khi hai chưởng môn ngẩng đầu lên, hàng ngàn hàng vạn con chim cư ngụ trong núi toàn bộ bay vòng quanh trên trời và kêu lên ríu rít.
“Động đất ở hướng Tây Bắc?” Võ Hoành Vĩ nhíu mày.
Ngu Sở còn chưa nói chuyện thì không trung ở hướng Tây Bắc đã tối sầm xuống, giống như đàn châu chấu bất ngờ vượt biên giới bay tràn về hướng bọn họ.
Trong nháy mắt, bóng tối bao phủ toàn bộ, buổi chiều vốn sáng ngời đã đen kịt như nửa đêm canh ba, sau mấy chục giây tối mịt, tất cả lại trở lại bình thường.
Ngoại trừ tiếng các động vật tru tréo lên thì dường như những gì mới xảy ra đều chỉ là ảo giác mà thôi.
“Ngu chưởng môn, ngươi cảm giác được không?” Võ Hoành Vĩ trầm giọng, “Không khí đã vẩn đục hơn rất nhiều.”
Vốn dĩ trong dãy núi vắng vẻ ở phương nam nên là nơi có linh khí sạch sẽ dưa thừa nhất, nhưng hiện giờ trong không khí ngoại trừ linh khí thì có vẻ như còn rất nhiều rất nhiều năng lượng pha tạp.
Loại năng lượng này không giống ma khí hoặc linh khí, mà càng thuần chất, càng hắc ám, đặc biệt là giống…… Lực lượng hỗn độn của Quân Lạc Trần.
Trong lòng Ngu Sở hơi rối, nàng lấy lại bình tĩnh rồi sau đó nói, “Dị tượng lớn như vậy thì nhất định Tây Bắc đã xảy ra chuyện. Ta trở về môn phái sắp xếp một chút rồi đi với ngài.” Võ Hoành Vĩ gật đầu, ông trở lại Tu Thiên Phái còn Ngu Sở về Tinh Thần Cung.
Trên đường, Ngu Sở lấy pháp bảo truyền âm liên hệ với Quân Lạc Trần nhưng đối phương lại không có chút phản ứng nào.
Thần sắc của Ngu Sở hơi tối, nàng thu lại pháp bảo truyền âm rồi trở về môn phái.