Ta Thu Các Tiểu Lão Đại Làm Đồ Đệ (Dịch)

Chương 158 -

Lúc Ngu Sở trở lại Tinh Thần Cung, các đồ đệ đều đang đợi nàng.

Bọn họ cũng phát hiện ra dị tượng vừa rồi, nhìn thấy Ngu Sở đã trở lại, các đồ đệ đều vây quanh nàng.

“Sư tôn, đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?”

“Hướng Tây Bắc có dị động, có có năng đã xảy ra chuyện.” Giọng nói của Ngu Sở trầm xuống, “Tất cả các con đều phải ở lại môn phái, không được tự tiện ra ngoài, thường xuyên liên hệ bằng pháp bảo.”

Nghe Ngu Sở nói vậy thì rõ ràng là muốn một mình ra ngoài, hơn nữa còn có ý không mang theo bọn họ làm các đồ đệ đều sốt ruột.

“Sư tôn…”

“Chuyện này không có khả năng thương lượng.” Ngu Sở nghiêm túc nói.

Do tình hình khẩn cấp, Ngu Sở lại dặn dò vài câu rồi rời khỏi Huyền Cổ sơn.

Nhìn thấy Ngu Sở rời đi, các đồ đệ đều cảm thấy hơi nhụt chí.

“Đến khi nào sư tôn mới có thể không coi chúng ta là tiểu hài tử nữa đây.” Cốc Thu Vũ hơi buồn bực.

Rõ ràng là hiện giờ bọn họ đã có thể tự mình đảm đương một phía nhưng gặp phải đại sự, sư phụ vẫn không cho bọn họ tham gia, thậm chí cũng không cho phép bọn họ bước ra khỏi môn phái.

Sáu sư huynh muội hoặc ngồi hoặc đứng ở bậc thang, đều không nhịn được thở dài.

Bên kia, Ngu Sở và Võ Hoành Vĩ hội hợp, hai người cùng nhau chạy về hướng Tây Bắc, dọc theo đường đi lại gặp những trưởng lão hoặc chưởng môn của các đại môn phái khác.

Nếu như ở trước kia, sau khi xảy ra chuyện gì thì mấy đại môn phái sẽ phái thủ tịch đệ tử đi qua nghe ngóng một chút.

Mà dị tượng lần này lại bao trùm toàn bộ đại lục Cửu Châu, đã không còn là chuyện bình thường nữa, các sư phụ của những đại môn phái trực tiếp bỏ qua bước để đệ tử tu vi cao trong môn đi tra xét, đều tự thân xuất mã.

Các chưởng môn trưởng lão mà họ gặp được đều dứt khoát cưỡi pháp bảo của Võ Hoành Vĩ, cùng nhau đi về hướng Tây Bắc.

“Vũ chưởng môn, Ngu chưởng môn, các ngươi có biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?” Đợi đến khi ngồi ở trong phi đỉnh, trưởng lão Bách Trượng Phong nhíu mày nghi hoặc, “Dị tượng vừa rồi thật sự quỷ dị, còn cả bầu không khí này cũng vẩn đục hơn rất nhiều, thật sự khiến người ta lo lắng.”

Các sư phụ cùng nhau nói chuyện, còn Ngu Sở không có tâm tình tham dự vào. Tính tình ngày thường của nàng cũng lạnh nhạt không nói lời nào cũng không để ý người khác nên những trưởng lão chưởng môn này cũng cũng không cảm thấy kỳ quái.

Trong lòng Ngu Sở rất lo lắng Quân Lạc Trần, những năng lượng tạp chất màu đen trong không khí này phàm nhân không nhìn thấy, chúng nó đều giống với năng lượng mà Ngu Sở cảm nhận được trong cơ thể Quân Lạc Trần lúc ở thành An.

Không biết trên người hắn đã xảy ra chuyện gì khiến hắn mất đi liên lạc, còn dẫn tới dị tượng lớn đến mức đó.

Nàng tin tưởng Quân Lạc Trần sẽ không làm chuyện xấu, nhưng những người tu tiên khác sẽ không tin tưởng, Ngu Sở không hy vọng xuất hiện tình huống người tu tiên đối đầu Với Quân Lạc Trần.

Ngu Sở mang tâm sự nặng nề.

Mà dưới sự khống chế của Vũ Hoằng Vĩ, phi đỉnh dùng tốc độ nhanh nhất băng qua phân nửa đại lục.

Khi tiến vào khu vực Tây Bắc, tất cả mọi người đều cảm nhận được năng lượng trong không khí càng lúc càng áp lực, giống như tiến vào bí cảnh độc đàm vậy, khiến người ta thấy không thoải mái.

Chỉ cần nhắm mắt lại là đã có thể cảm giác được lực lượng hỗn độn vốn pha tạp này đã trở nên đậm nặc như những giọt mưa đang trôi nổi, chúng cướp đoạt vị trí vốn đã mỏng manh của linh khí.

Biểu cảm của các trưởng lão chưởng môn càng lúc càng trở nên căng thẳng và nghiêm túc.

Chuyện này đã không còn đơn giản là ma đầu nào đó xuất thế, vừa nãy, song song với việc dị tượng xuất hiện, vô số lực lượng hỗn độn hắc ám trực tiếp làm ô nhiễm phân nửa đại lục!

Loại năng lượng hỗn độn này dường như mâu thuẫn với lực lượng của người tu tiên, tuy thực lực của các trưởng lão đều cao thâm, sẽ không bị ảnh hưởng quá nhiều nhưng vẫn cảm thấy không được thoải mái.

“Năng lượng này thực lạ thường, nó khiến người ta khó chịu đến vậy.” Trưởng lão Vô Định Môn nhíu mày.

Vẻ mặt những người còn lại cũng không tốt hơn bao nhiêu, ngay cả Võ Ho Vĩ cũng thế.

Ma khí và linh khí sẽ không làm cho người ta có cảm giác khác thường, nhưng năng lượng hỗn độn này tựa như khí đốt khác thường làm người ta thấy không thoải mái.

Nhưng chỗ kỳ quái là Ngu Sở không có cảm giác mãnh liệt như bọn họ, căn bản là năng lượng hỗn độn này không gây ảnh hưởng đến nàng.

Càng đi sâu vào khu vực Tây Bắc, lực lượng hỗn độn này càng bao phủ dày đặc, nó dày đặc đến mức không thể phân rõ nơi nào mới là khởi nguồn.

Mấy trưởng lão chưởng môn bàn bạc với nhau, quyết định tách ra để điều tra để kịp thời liên lạc.

Điều này vừa vặn hợp ý muốn của Ngu Sở. Nếu tất cả mọi thứ ở đây thật sự là do Quân Lạc Trần gây ra thì nàng hy vọng sẽ tìm được hắn trước những người khác một bước.

Mặc dù năng lượng trong không khí đột ngột biến đổi, hỗn độn hắc ám nồng nặc đến nỗi gần như làm người không mở được mắt, nhưng ở thế giới bình thường, sắc trời chẳng qua chỉ là hơi tối tăm một chút mà thôi, giống như đêm trước khi xảy ra bão cát vậy.

Ngu Sở lục soát khá lâu nhưng không có bất kỳ manh mối nào.

Thế nhưng vạn vật đều có nguồn gốc, trước khi lực lượng hỗn độn này tản ra, nhất định là nó đã được bộc phát ra từ một nơi nào đó.

Bỗng nhiên Ngu Sở nghĩ đến thanh kiếm Quân Lạc Trần để lại cho nàng. Nếu hắn và thanh trảm ma kiếm này từng có huyết khế thì có lẽ trảm ma kiếm có thể tìm được phương hướng của năng lượng hỗn độn không có đầu mối này.

Nàng lấy ra trảm ma kiếm, trường kiếm màu đen vừa được rút ra thì lập tức lực lượng hỗn độn đang phiêu tán xung quanh giống như bầy cá đột nhiên tản ra.

Khi Ngu Sở cầm kiếm, quả nhiên lực lượng hỗn độn không tiến lên nữa.

Giữa hai bên cũng không tương dung, thậm chí còn hơi bài xích lẫn nhau. Điều này… không hề giống như cùng thuộc một chủ nhân.

Ngu Sở nhíu mày lại.

Dựa theo cách nói của Quân Lạc Trần, lực lượng hỗn độn của hắn đến từ hệ thống. Nếu dị tượng lần này không liên quan gì đến hắn thì có thể là ai đây?

Mặc dù trảm ma kiếm và lực lượng hỗn độn phiêu đãng trong không khí bài xích lẫn nhau, nhưng Ngu Sở vẫn tìm được phương hướng đại khái.

Trong lúc lực lượng hỗn độn né tránh trảm ma kiếm thì dường như nó càng tập trung tràn về hướng tây.

Ngu Sở một đường đi thẳng về hướng tây, tiến lên trước thêm mấy trăm dặm thì lực lượng hỗn độn càng nồng nặc làm người sắp không mở nổi mắt, ngay cả trong thế giới thực cũng tăm tối hơn, gió bụi cuồn cuộn nổi lên khắp nơi.

Nàng cất bước đi trong cơn gió lốc một lúc lâu rồi mới dừng lại.

Ngọn núi phía trước giống như bị thiên thạch rơi xuống, nơi đó xuất hiện một cái hố với quy mô cực kỳ lớn trực tiếp san bằng mấy ngọn núi thành bình địa, tước đi một nửa số ngọn núi xung quanh.

Dưới hố, lực lượng hỗn độn càng nồng nặc bay múa, đất đai trong hố đều mang màu sắc cháy đen.

Ngay cả bầu trời tựa hồ cũng đã bị một lực lượng vô hình nào đó bổ ra một cái động, trong đám mây đen khổng lồ xuất hiện một lỗ thủng rất lớn như phản chiếu hố sâu rộng dưới mặt đất.

Có vẻ như nơi đây chính là nơi đầu tiên xảy ra chuyện.

Ngu Sở dùng pháp bảo truyền âm liên lạc với Võ Hoành Vĩ, Võ Hoành Vĩ dựa theo phương pháp của mình cũng tìm đến được khu vực phụ cận này, rất nhanh đã chạy tới.

“Ta vừa đi thăm dò quanh chỗ này một chút, không có tung tích của người khác.” Võ Hoành Vĩ nói.

Ông cũng nhìn về phía cái hố khổng lồ trước mặt, không khỏi nhíu mày.

“Ngu chưởng môn.” Võ Hoành Vĩ nghiêm túc nói, “Tất cả những chuyện này có quan hệ với Quân Lạc Trần không?”

“Không phải huynh ấy.” Ngu Sở nhìn về phía ông, “Ta biết ngài không tin tưởng huynh ấy, nhưng ta cam đoan với ngài đây tuyệt đối không phải Quân Lạc Trần, huynh ấy và những ma nhân khác không giống nhau.”

“Là hắn không giống, hay là vì ngươi có tư tâm với hắn cho nên mới hy vọng hắn không giống?” Võ Hoành Vĩ chất vấn.

“Là bởi vì huynh ấy không giống.” Ngu Sở kiên định đáp trả.

Hai người giằng co với nhau trong chốc lát, Vũ Hoằng Vĩ thu lại ánh mắt.

“Được rồi, chỉ mong là ngươi đúng.” Võ Hoành Vĩ trầm giọng, “Ta nguyện ý nể mặt ngươi mà tạm thời tin tưởng hắn. Nhưng nếu đối đầu trực diện mà địch nhân lại thật sự là hắn, thì ta cũng sẽ không hạ thủ lưu tình.”

“Đó là đương nhiên.” Ngu Sở nói.

Hai người tạm thời đạt được ý kiến chung, Võ Hoành Vĩ vẫn không nói chuyện về Quân Lạc Trần cho người khác biết.

Rất nhanh, những trưởng lão khác cũng đều đến hiện trường.

Mọi người tính toán quyết định vẫn giống như lúc trước, tách nhau ra hành động, tìm kiếm manh mối ở Tây Bắc.

Sau khi Ngu Sở cùng bọ họ tách ra cũng không ở lại Tây Bắc lâu mà trực tiếp ngự kiếm phi hành đến khu vực phía Tây của Tu Ma giới.

Quân Lạc Trần biến mất ở Tu Ma giới, nàng nhất định phải nhanh chân đến tìm hiểu xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Mặc dù hiện trường đầu tiên là ở khu vực Tây Bắc nhưng không biết có phải do ma khí và lực lượng hỗn độn này tương dung với nhau hay không mà rõ ràng là lực lượng hắc ám trong lúc khuếch tán có khuynh hướng đi về phía Tu Ma giới.

Sức mạnh hỗn độn tàn sát bừa hoàn toàn giải thoát những người tu ma vẫn bị giam cầm sinh sống ở cùng một chỗ, trên đường đi về phía tây, Ngu Sở phát hiện có rất nhiều ma tu nhân cơ hội này mãnh liệt tràn vào các khu vực khác, còn những người tu tiên đã không còn tâm tư đi bắt bọn họ.

Thời điểm đi qua sa mạc, Ngu Sở dịch dung, lại dùng khăn quàng cổ và áo choàng che chắn lấy bản thân.

Vượt qua vực sâu chính là Vô Đạo Thành của ma tu.

Lúc Ngu Sở tiến vào thành cũng không bị kiểm tra quá nhiều, nghe đám thủ vệ Ma tộc nói chuyện, bọn họ đều cho rằng Ma thần đã giáng thế, đây là ân huệ của Ma thần.

Dường như lực lượng hỗn độn này càng bài xích người tu tiên bao nhiêu, thì sẽ càng bao dung ma tu bấy nhiêu.

Nơi Ma tộc tụ tập là trung tâm lớn thứ hai của lực lượng hỗn độn, lực lượng ở nơi này càng nồng nặc hơn, người tu tiên bình thường nếu muốn đối kháng với năng lượng hỗn độn thì nhất định phải thúc giục chân khí chống lại, điều đó rất dễ dàng bị phát hiện.

Chính vì vậy nên hình như có mấy người tu tiên vốn đang ẩn náu ở Vô Đạo Thành bị phát hiện và sau đó thì bị giết.

Nhưng Ngu Sở vẫn chưa cảm giác được dị thường gì, nếu nói ảnh hưởng tới nàng thì cùng lắm là nàng cảm thấy lực lượng hỗn độn này tạo cảm giác ‘không dễ ngửi’, nhưng cũng chưa tới mức phải mạo hiểm làm bại lộ bản thân để kháng lại nó.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Ở trong đầu, Ngu Sở hỏi hệ thống.

“Có khả năng liên quan đến nhiệm vụ xuyên thư của ngươi.” Hệ thống trả lời, “Ở trên ý nghĩa nào đó thì ngươi giải cứu thế giới vô hình trung sẽ hấp thụ năng lượng tích cực của thế giới đó. Vừa lúc triệt tiêu với sức mạnh hắc ám này. ”

“Cho nên, ngươi biết địch nhân là ai?” Ngu Sở nhíu mày.

Hệ thống im lặng một lúc, sau đó lại nói, “Ký chủ Ngu Sở, ta thật sự hy vọng ta có thể giúp đỡ ngươi. Nhưng đáng tiếc là, trên người mỗi một luân hồi giả đều có lực lượng vô cùng cường đại, đặc biệt là trong thế giới của bọn họ. Thế giới của mỗi ký chủ đều cực kỳ đặc thù và không thể sử dụng dữ liệu phân tích ra được giải pháp tối ưu, vì vậy mà nàng cần phải đích thân đi tìm hiểu nó.”

Nói trắng ra hệ thống là một cỗ máy lý trí, nó có thể phân tích vô số dữ liệu, có thể điều chỉnh tài nguyên thế giới, sửa đổi rất nhiều thứ. Nhưng sự phát triển của con người và một số sự kiện vẫn rất ngẫu nhiên mà có luật nhân quả.

Sau khi hệ thống phân tích và cân nhắc, sẽ căn cứ vào tình huống lựa chọn nói cho ký chủ tin tức mấu chốt hoặc là không nói để luân hồi giả tự mình đi giải quyết nan đề. Nó giống như hai bộ phận cùng phối hợp.

Giờ phút này, hệ thống cảm thấy Ngu Sở có dư thừa sức lực, nếu nói cho nàng biết sự thật thì có khả năng sẽ dẫn đến kết quả xấu, nên nó lựa chọn để nàng tự đi thăm dò. Cũng giống với trước đây khi nàng làm nhiệm vụ ở các thế giới khác.

Giống nhau ở loại thời khắc này, cũng đều là nàng tự đối mặt với địch nhân cuối cùng.

Ngu Sở lấy lại tinh thần, nàng tìm kiếm manh mối ở trong thành trấn của người tu ma.

Lúc nàng đến trời cũng đang chạng vạng, nàng bèn dùng linh thạch đổi phòng ở khách điếm, tạm thời ở lại.

Sáng sớm ngày hôm sau, trên đường phố đã vang lên rất nhiều âm thanh sột soạt của ma tu.

Ngu Sở vốn cũng không ngủ, nàng đi ra khỏi khách điếm thì phát hiện trên đường đều là ma tu mang vẻ mặt hưng phấn, Ma tộc dốc toàn bộ lực lượng tụ lại bên nhau rồi kích động đi ra khỏi Vô Đạo Thành.

Ngu Sở theo bọn họ cùng đi ra khỏi thành, nàng nhìn thấy chung quanh có rất nhiều ma tu từ những nơi khác đến không ngừng hội tụ vào trong đội ngũ rồi tiến về phía trước.

Dọc đường nghe những người khác nói chuyện, Ngu Sở cũng biết được đã xảy ra chuyện gì.

Đại ý là Ma thần đại nhân giáng thế ngay trên ma sơn ở đằng trước gần Bất Diệt Thành, gã muốn lựa chọn tín đồ trở thành thủ hạ của mình, cùng nhau thảo phạt Nhân giới.

… Đây rõ ràng không phải là lời mà Quân Lạc Trần có thể nói ra. Rốt cuộc Ngu Sở không chỉ tin tưởng hắn mà còn vì Quân Lạc Trần cũng từng có khế ước cùng hệ thống, hắn không thể làm chuyện gây tổn hại thế giới.

Mà Ân Quảng Ly càng không thể, hắn chẳng qua chỉ là một ma tu, dù mực đích muốn tạo thế nhưng cũng không có khả năng khiến cho một nửa đại lục lún xuống. Càng đừng nói đến linh hồn của hắn bị chính tay hắn ta tự nguyện hiến cho Quân Lạc Trần, Ân Quảng Ly không thể làm chuyện trái ý Quân Lạc Trần.

Chuyện này cũng kỳ quái, ngoại trừ Quân Lạc Trần ra còn tồn tại người khác sở hữu sức mạnh này?

Ngu Sở theo ma tu đi đến dưới chân ma sơn ngoài Bất Diệt Thành, chỉ thấy chân núi cùng sườn núi này đã tụ tập đầy người, bọn họ đều rất thành kính và cuồng nhiệt nhìn lên đỉnh núi.

Đội ngũ nhanh chóng dừng lại, mọi người đều nhìn lên đỉnh núi.

Phía dưới ma sơn đều là người, nhưng đại điện trên đỉnh núi chỉ có thể tiến vào mười người một lần, tất cả mọi người đều đang chờ người phía trước đi vào.

Ngu Sở không cần đợi lâu thì nghe được phía trước xôn xao, thì ra là có ma tu đi ra.

Ma tu trên đỉnh núi đi xuống bậc thang trong ánh mắt hâm mộ của mọi người, kẻ đi đầu kia vươn cánh tay ra, ngọn lửa phun trào lên giống như hỏa điểu bay lên không trung, thực rõ ràng đây là một thuật pháp cao giai, nó làm cho các ma tu đang xếp hàng vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Ma tu bên người Ngu Sở đều đang sôi nổi nghị luận, dường như ‘Ma thần’ đại nhân thật sự mang lực lượng ban cho người gã coi trọng.

Chỉ có điều… đi vào mười người lại chỉ có bốn người đi ra.

Sáu ma tu kia sống chết chưa biết.

Ngoại trừ những kẻ cuồng nhiệt ra, Ngu Sở nghe được có người nhỏ giọng nghị luận chuyện này.

Ma Vực vốn còn tàn khốc hơn so với Tu Tiên giới, nếu ở môn phái tu tiên chỉ có bốn người trở ra thì có thể phản ứng đầu tiên của người tu tiên sẽ nghĩ là sáu người kia đã bị giữ lại khuyên răn hoặc dạy dỗ rồi.

Nhưng phản ứng đầu tiên của đám ma tu chính là, hay sáu người kia không phải vì không đủ tư cách nên bị Ma thần hủy diệt?

Trong đội ngũ, thỉnh thoảng có ma tu do dự rời khỏi rồi đứng ở nơi xa quan sát.

Ngu Sở vốn định dứt khoát theo đội ngũ lên đỉnh núi tìm hiểu đến cùng, nhưng nàng bỗng cảm giác được pháp bảo truyền âm nóng lên.

Ý niệm vừa đổi, nàng liền rời khỏi đội ngũ.

Những ma tu trẻ tuổi khác rời đi còn có thể bị người khác cười nhạo, còn nàng giả dạng thành một bà lão lớn tuổi, cũng không thu hút, đi rồi thì cũng liền thôi.

Ngu Sở tiến vào một bên khác của Bất Diệt Thành, bỗng phát hiện mình có thể cảm ứng được Quân Lạc Trần ở nơi nào.

Lúc trước ở thành An, nàng hạ thuật chú trên ngực hắn nên có thể nhìn thấy hắn ở nơi nào. Chẳng qua là sau đó Quân Lạc Trần đến Ma Vực, khoảng cách quá xa, cảm ứng đó đã bị cắt đứt.

Hiện giờ hai người cùng ở trong một thành nên dĩ nhiên là Ngu Sở lại có thể cảm ứng được hắn ở nơi nào.

Để cẩn thận, nàng cũng không tỉ mỉ xem xét vị trí của hắn để tránh chuyện phải thúc giục chân khí, mà là đi theo cảm giác mờ nhạt kia, rất nhanh đã đi tới bên ngoài của một khách điếm trên đường chính.

Hiện giờ toàn bộ thành trống không một nửa, đi bên ngoài càng thêm khả nghi nên có vẻ khách điếm mới là một nơi an toàn.

Ngu Sở thuê phòng ở lầu một của khách điếm, sau đó đi lên lầu hai.

Nàng đi tới lầu hai, cửa phòng cuối hành lang mở ra ngay lập tức, khí tức của Quân Lạc Trần thông qua thuật pháp truyền tới.

Ngu Sở tiến vào phòng thì nhìn thấy một lão nhận tuổi già sức yếu đang đóng cửa lại.

Hai người đều cải trang thành người già mắt to trừng mắt nhỏ, không nhịn được đều nở nụ cười.

“Huynh như vậy xấu quá.” Ngu Sở nhịn không được nói.

“Nàng thế nào cũng đẹp.” Quân Lạc Trần dịu dàng nói.

“Huynh nói thế là đang che lại lương tâm đấy.”

Quân Lạc Trần cười cười, lúc này hắn mới bất đắc dĩ nói, “Ta vẫn đoán nàng có thể tới đây hay không, kết quả nàng thật sự tới rồi.”

“Làm sao huynh biết người đi lên là ta?” Ngu Sở hỏi.

“Nàng dùng kiếm của ta.” Quân Lạc Trần dịu dàng nói, “Từ đó về sau ta có thể cảm giác đại khái nàng đang ở nơi nào. Giống như thứ trên ngực ta vậy.”

Bọn họ đều lưu lại dấu hiệu của mình trên người đối phương nên hiện tại mới có thể phát hiện đối phương trong Ma Vực hoang vu loạn lạc.

Trao đổi đơn giản để biết đối phương không có việc gì, Ngu Sở nhìn về phía hắn.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Ngu Sở hỏi, “Ở ma sơn không phải huynh, cũng không phải Ân Quảng Ly, vậy sẽ là ai?”

“Thật ra trước khi dị tượng bắt đầu xảy ra, sự khác thường ở Ma Vực sớm đã xảy ra rồi.” Quân Lạc Trần nói, “Hiện giờ xem ra những vấn đề ta chú ý tới trong mấy tháng này đều là một loại điềm báo.”

Hắn nhìn về phía Ngu Sở rồi trầm giọng nói, “Loại sức mạnh này tuyệt đối không phải nhân vật bình thường có thể có được, Sở Sở, người này nhất định đã vượt qua thế giới này, không bị thế giới hạn chế mới có thể có được lực lượng hỗn độn.”

“Huynh đã nghĩ đến ai chưa?” Ngu Sở hỏi.

Quân Lạc Trần chậm rãi ngồi xuống mép giường.

“Ta nghĩ đi nghĩ lại, người này không thể là xuyên thư giả, cũng không có khả năng là luân hồi giả, hệ thống sẽ không cho bọn họ lực lượng bực này để gây họa thế giới. Nếu loại bỏ các nhân tố bên ngoài, ta cảm thấy chỉ có một khả năng mà thôi.”

Hắn nhìn về phía Ngu Sở, giọng trầm xuống, “Có khả năng là nam chính, cũng là Thần Sáng Thế của thế giới này đã hắc hóa hay không?”

Editor Thiên Châu Vũ Nhiên có lời muốn nói:

Đã ốm lại còn có ba cái loa phóng thanh di động bên cạnh, chờ mãi mới chờ đến hôm nay tống cả ba đứa đi học ლ(¯ロ¯ლ)

Bình Luận (0)
Comment