Ngày hôm sau, Thẩm Hoài An, Cốc Thu Vũ và Tiêu Dực chuẩn bị ra chiến trường trợ giúp những người tu tiên khác.
Đêm trước ngày đi, Lý Thanh Thành lần lượt đoán mệnh cùng với vận thế tương lai cho bọn họ. Hà Sơ Lạc, Lục Ngôn Khanh đều khẩn trương nhìn hắn.
Mãi cho đến Lý Thanh Thành buông tay và nói, “Không có vấn đề lớn.” Sau đó mọi người mới nhẹ nhàng thở ra.
Lý Thanh Thành nhìn về phía ba người, hắn nghiêm túc nói, “Mọi người phải nhớ kỹ, tuy rằng theo ý đệ thì mọi người sẽ không xảy ra chuyện, nhưng chớ bởi vậy mà sơ sẩy chủ quan. Tương lai của con người giống như dây leo không ngừng phát triển, chỉ cần một ý niệm nho nhỏ thôi cũng sẽ làm thay đổi hướng đi của tương lai. Nhất định phải thật cẩn thận, bảo vệ chính mình thật tốt mới có thể không lo lắng.”
“Huynh biết rồi, sư đệ yên tâm đi.” Thẩm Hoài An nói lời an ủi, “Chúng ta nhất định sẽ lượng sức mà làm.”
Hà Sơ Lạc luyến tiếc Cốc Thu Vũ, muốn đi cùng nàng nhưng lại bị Cốc Thu Vũ cự tuyệt.
Đêm đó, Cốc Thu Vũ trấn an Tiểu Hồ, Thẩm Hoài An và Lục Ngôn Khanh ngồi trên mái hiên ở chủ điện uống rượu.
Từ nơi này nhìn lên cao, dải ngân hà lấp lánh sáng trên bầu trơi đêm, Huyền Cổ sơn mạch yên tĩnh không tiếng động, kết giới sương mù nơi xa chậm rãi vận hành.
“Huynh thật sự không đi sao?” Thẩm Hoài An cố thuyết phục, “Đệ cảm thấy sư huynh rất thích hợp lãnh đạo người khác , nếu ở trên chiến trường chắc chắn sư huynh sẽ tỏa sáng.”
Lục Ngôn Khanh lắc đầu, ngón tay thon dài của hắn nắm lấy chén rượu.
“Huynh chán ghét giết chóc, cũng không muốn tham dự vào chiến trường.” Hắn thấp giọng nói, “Nếu có thể, huynh hy vọng tam giới được hoà bình.”
Thẩm Hoài An cười cười, “Lời này của huynh rất giống với lời nam nhân kia nói.”
Sau khi Quân Lạc Trần tới môn phái, các đệ tử đã từng hỏi hắn vì sao lại ở đây. Quân Lạc Trần liền nói, tất cả những chuyện này cũng không phải điều mà trong lòng hắn mong muốn, hắn hy vọng hoà bình.
Lục Ngôn Khanh buông chén rượu, hắn thở dài một tiếng rồi nhìn Thẩm Hoài An.
“Huynh biết tính tình của sư đệ, cũng biết chắc chắn sư đệ sẽ đi.” Hắn nói, “Chỉ là sư đệ phải nhớ kỹ, sư đệ là sư huynh, sư đệ phải đưa các sư đệ muội bình an trở về.”
“Đệ biết rồi.”
Ngày kế tiếp, sau khi ăn sáng xong và chào từ biệt sư phụ và các sư huynh, sư muội, ba người Thẩm Hoài An rời khỏi môn phái.
Hiện giờ thánh đồ của Ma thần còn chưa hình thành quy mô, chỉ là có rất nhiều ma tu ỷ vào năng lượng và lực lượng hỗn độn đang xâm lấn đại lục, chúng đồng loạt chạy ra khắp nơi xâm chiếm khu vực Trung Nguyên.
Rất nhiều môn phái tu tiên nhỏ ở khu vực Trung Bộ bị ma tu lấn chiếm địa bàn xảy ra tranh chấp, từ đó bọn họ đã thành lập các liên minh trừ ma, cùng nhau bảo vệ ích lợi của chính mình.
Về cơ bản, các đại môn phái đều ở phương Nam còn chưa bị lan đến, đội ngũ thánh đồ lại là năm bè bảy mảng, tự đơn độc chiến đấu. Các môn phái tu tiên có quy mô nhỏ vẫn đủ khả năng đối phó nên các đại môn phái không nhúng tay vào, cũng không phái người đến chi viện.
Đúng vào lúc này, Thẩm Hoài An, Cốc Thu Vũ và Tiêu Dực tiến đến chi viện; đây thực sự là một cơ hội rất tốt. Có thể dùng những ma tu này luyện tập lại không có nguy hiểm quá lớn.
Môn phái nhỏ tiếp đón bọn họ là Thanh Đào Các, người đến đón bọn họ tên là Hồng Lượng, tiếp đón rất niềm nở.
“Mấy năm nay không ít lần nghe được đại danh Tinh Thần Cung của các vị. Tiên tông đại bỉ các vị tham gia năm đó chính ta cũng từng chứng kiến, từ lâu trong lòng vẫn luôn khâm phục các vị rồi.” Hồng Lượng cười nói, “Các vị có thể đến tương trợ âu cũng là vinh hạnh của chúng ta.”
“Hồng đạo hữu khách khí rồi.” Cốc Thu Vũ nói, “Chúng ta đều là đệ tử tu tiên, giúp người chính là giúp mình, đấy là còn chưa phân biệt ngươi ta.”
Tiêu Dực ít nói, Thẩm Hoài An cũng vậy, Tiểu Cốc tự nhiên trở thành người gánh vác chuyện giao tiếp. Nàng có dung mạo xinh đẹp, cách nói năng ôn hòa, rất dễ có được hảo cảm của người khác.
Vốn ba người vừa đến khu vực Trung Bộ, ngoại trừ cảm thấy năng lượng ở nơi này bị ô nhiễm cao hơn rất nhiều so với phương Nam ra thì không có cảm giác gì khác.
Kết quả là vừa tiến vào Thanh Đào Các đã cảm giác được môn phái này thập phần áp lực, các đệ tử của Thanh Đào Các hiếm khi nở nụ cười, thần sắc mỗi người đều rất nghiêm túc.
“Mong các vị thứ lỗi.” Hồng Lượng thở dài nói, “Khu vực này của chúng ta bị đám được gọi là thánh đồ ma tu kia quấy rầy đã nhiều lần, còn có nhiều đệ tử chết và bị thương, tâm tình của mọi người đều không được tốt lắm.”
Hắn nhìn về phía bọn họ rồi nói với vẻ rất quan tâm, “Tuy rằng ta biết năng lực của các vị, nhưng đây là lần đầu mọi người tiếp xúc với chiến trường, khẳng định sẽ cảm thấy không thoải mái cho lắm. Nếu ma tu lại đến xâm phạm, các vị đứng ở phía sau quan sát là được.”
Ba người đều gật đầu.
Bên trong Thanh Đào Các còn có các đệ tử mặc y phục của môn phái khác, bây giờ các môn phái nhỏ đã thành lập liên minh với nhau, bọn họ phái đệ tử của mình sang môn phái khác bổ trợ những chỗ thiếu hụt.
Căn cứ vào sự giới thiệu của Hồng Lượng, có rất nhiều các đệ tử có biểu cảm chết lặng mỏi mệt, cũng là vì bọn họ đã liên tục giằng co với thánh đồ ma tu sắp được hai tháng rồi.
Hai bên thường xuyên chủ động xuất kích, nhưng trong mắt của ma tu thì vị trí của phía người tu tiên đã hoàn toàn bị bại lộ, mà thánh đồ ma tu giống như đàn châu chấu gϊếŧ mãi không hết, cuồn cuộn không ngừng, tiến công đánh lén chẳng kể ngày đêm.
Năng lượng hỗn độn trong không khí càng ngày càng khiến các đệ tử tu tiên khó chịu, chỉ khi ở trong trận pháp của môn phái mới khiến người dễ chịu hơn đôi chút.
Bốn người đang nói chuyện thì bỗng nghe được có người hô lên, “Ma tu lại tới nữa!”
Các đệ tử vốn đang rất trầm lặng đều đứng lên ngay tức khắc.
Cảm giác tư duy của những thánh đồ ma nhân đã hấp thụ lực lượng hỗn độn này không giống người bình thường, bọn họ càng cuồng loạn hơn, không thèm sợ hãi cho an nguy của bản thân, dường như chỉ nghĩ đến việc đánh bại hết những người tu tiên.
Tất nhiên liên minh trừ ma không thể để bọn họ đẩy chiến tuyến đến gần môn phái, trong lúc thánh đồ ma nhân ở bên ngoài còn cách mấy trăm dặm, rất nhiều các đệ tử tu tiên đã cầm pháp bảo, từng người phối hợp đồng loạt ra tay.
Ba người Thẩm Hoài An cũng đi theo phía sau, nhưng bọn họ chỉ dừng lại bên cạnh chiến trường, đứng quan sát từ xa, trong lòng cũng có rất nhiều xúc động.
Có lẽ tu vi của những đệ tử này không cao bằng bọn họ nhưng những trận luận bàn trong lần tiên tông đại bỉ trước đây cũng không cách nào sánh được với sự chấn động của chiến trường sinh tử chân chính này.
Từ nơi xa nhìn lại, chiến tuyến hai bên rất dài, trên trời dưới đất, mỗi người một bản lĩnh khác nhau, các loại pháp bảo cùng thuật pháp phát ra ánh sáng loá mắt, mặt đất rộng lớn dường như cũng ầm ầm rung động.
“Thật là kỳ quái.” Hồng Lượng nhíu mày nói.
“Làm sao vậy?” Thẩm Hoài An hỏi.
“Tính đến bây giờ, ma tu đến xâm phạm cũng đã hơn hai tháng, ta luôn cảm thấy bọn chúng càng ngày càng lợi hại.” Hồng Lượng phân tích, “Cũng có thể là do khí tức hỗn độn khiến đại lục Cửu Châu trở thành sân nhà của những thánh đồ ma nhân kia, thực lực và thủ đoạn của bọn chúng ngày càng xảo quyệt.”
Hắn nói tiếp, “Nếu như bọn chúng cứ mạnh lên với tốc độ này, có lẽ chúng ta sẽ không chống đỡ được nữa, đến lúc đó phải xin mười đại môn phái chi viện.”
Khi nói chuyện, nơi xa lại truyền đến tiếng vang khiến đất rung núi chuyển, mọi người ngẩng đầu liền nhìn thấy thánh đồ ma nhân bên kia xuất ra một cao thủ, tay hắn ta cầm hỏa tiên, một kích đánh bay mười mấy đệ tử tu tiên.
Ma nhân kia phá vỡ thế trận của liên minh trừ ma, giữa các đệ tử tu tiên lộ ra một khoảng trống, đám ma tu tức khắc tiến công muốn đột phá phòng tuyến.
Hồng Lượng nhăn mày. Hắn ta là đệ tử dẫn đầu của Thanh Đào Các, đương nhiên vào lúc này không thể ngồi xem mặc kệ.
Hắn ta vừa muốn đứng dậy chi viện, Thẩm Hoài An nói, “Hồng sư huynh, ta cùng đi với ngươi.”
“Ngươi chắc chứ?” Hồng Lượng quay đầu, vô cùng quan tâm hỏi han.
Thẩm Hoài An gật gật đầu.
Mạng người quan trọng, hai người cùng nhau xông đến chiến trường trước mặt.
Tên ma nhân cầm tiên kia rất lợi hại, có lẽ tu vi của hắn ta vốn đã không tồi, về sau được tăng cường thêm lực lượng hỗn độn nên tu vi càng tăng mạnh, mơ hồ có bộ dạng của Kim Đan trung kỳ.
Hồng Lượng cũng cùng ở Kim Đan kỳ, Thanh Đào Các chủ yếu là pháp tu, hắn mang thuộc tính thổ, bấm đốt ngón tay niệm thần chú là mặt đất đã rung động ầm ầm.
Những đệ tử tu tiên khác lập tức tản ra, giây tiếp theo, mặt đất nứt toác ra, những cục đá cực lớn như Thái Sơn đè xuống công kích đám ma tu, trường tiên của ma nhân bay lượn trên không trung giống như rắn, một roi quật xuống chém nát đất đá.
Hai người giao đấu với nhau, Hồng Lượng còn băn khoăn các đệ tử tu tiên khác nên chưa dốc hết toàn lực, nhưng đối phương lại không kiêng kỵ gì cả, những ma tu gần gã đều bị ảnh hưởng.
Có lẽ ma nhân cầm tiên đã chú ý tới Hồng Lượng phân tâm, tìm được sơ hở một cái là trực tiếp công kích chí mạng kích, trong lòng Hồng Lượng vẫn để ý đồng môn bên người, chốc lát không chú ý, hoả xà rực cháy đã gần ngay trước mặt.
Cuộc chiến giữa những người có cùng tu vi chính là biến đổi thất thường như thế, chỉ một sơ suất nhỏ trong nháy mắt thôi cũng có khả năng đưa mạng mình dâng cho kẻ địch.
Trong nháy mắt đó Hồng Lượng bị luồng khí cực nóng của ngọn lửa bao vây, Hồng Lượng cho rằng hắn chết chắc rồi.
Không nghĩ tới cùng lúc đó, một nguồn năng lượng cực lớn lao ra từ bên cạnh, cứng rắn thay đổi phương hướng một kích của ma nhân.
Cơ hội thở dốc trong nháy mắt cũng đủ để Hồng Lượng thoát khỏi hiểm cảnh, hắn nhanh chóng kéo dài khoảng cách. Hồng Lượng ngẩng đầu, nhìn thấy trường kiếm trong tay Thẩm Hoài An đang thản nhiên nhìn chăm chú vào ma nhân ở đối diện.
Tuy tuổi của Thẩm Hoài An nhỏ hơn Hồng Lượng rất nhiều, nhưng tu vi lại cao hơn Hồng Lượng, ma nhân cầm trương tiên cũng đã cảm nhận được điều đó, biểu cảm của gã càng thêm nghiêm túc, một roi vung ra, một đầu hỏa long rực cháy rít gào xông về phía Thẩm Hoài An
Chỉ thấy động tác của Thẩm Hoài An đứng giữa không trung nhanh nhẹn, lưu loát và xinh đẹp, một kiếm bổ ngang, kiếm khí màu trắng xé toạc mặt đất, chém đôi hỏa long thành hai nửa, phảng phất như muốn phá nát thiên địa, lộ ra khuôn mặt hoảng sợ và không dám tin tưởng của ma nhân đứng phía sau.
Ầm ---!
Sau một trận đất rung núi chuyển, mọi người ngẩng đầu thì nhìn thấy trước mặt Thẩm Hoài An lộ ra một cái rãnh sâu, mà tên ma nhân cầm roi kia đã không thấy bóng dáng đâu nữa, chỉ có khoảng đất khô cằn ngay gần rãnh nứt là minh chứng cho thấy tên ma tu kia đã từng tồn tại.
Một kích này của Thẩm Hoài An khiến tất cả mọi người sợ ngây người.
Một lát sau, các đệ tử tu tiên đều hoan hô lên, sĩ khí bị bào mòn đến sa sút trong hai tháng dài giằng co cũng bắt đầu phấn chấn lên, liên minh trừ ma đánh một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, toàn lực diệt sạch thánh đồ ma nhân đối diện.
Ba người của Tinh Thần Cung đi đến tổng bộ chiến trường chỉ mới năm sáu ngày nhưng thanh danh về chiến tích của bọn họ đã bắt đầu không ngừng truyền về Tu Tiên giới.
Tuy nói trong Tu Tiên giới có rất nhiều tu sĩ có trình độ như vậy nhưng ba người của Tinh Thần Cung này còn quá trẻ, tuổi mới hơn hai mươi có thể làm sư đệ, sư muội của tất cả những người trên chiến trường nhưng bọn họ lại có trình độ đến bực này. Ánh mắt những người khác nhìn bọn họ giống như là đang nhìn vào hy vọng của tương lai.
Hiện giờ ba người bọn họ mới hơn hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi mà đã có trình độ như vậy; nếu như lại qua vài chục năm nữa thì những đệ tử trẻ tuổi của Tinh Thần Cung này chắc chắn sẽ rất xuất sắc, trở thành những người lóa mắt nhất trong Tu Tiên.
Mỗi ngày ba người đều báo bình an về môn phái, nhân tiện cũng báo cáo về những tin tức mới nhất.
Lại qua mấy ngày sau, tình hình bắt đầu thay đổi.
“Khi chúng con mới đến, thánh đồ ma tu đối phương chia làm năm bè bảy mảng, chỉ biết xông lên phía trước.” Trong pháp bảo truyền âm, Thẩm Hoài An kể lại, “Hiện tại rõ ràng là bọn chúng đã có tổ chức chính quy và kế hoạch, xem ra sắp đến thật rồi.”
Tạm dừng một lát, hắn lại nói tiếp: “Khí tức hỗn độn ở Trung Bộ bên này càng ngày càng mạnh hơn, có lẽ Ma thần kia sắp xuất hiện rồi ạ.”
Ma thần trong miệng Thẩm Hoài An thì không xuất hiện, nhưng một ngày sau, có một người ngoài ý muốn xuất hiện trong Tu Tiên giới.
Khi Ngu Sở nhận được thông báo của Võ Hoành Vĩ cũng hơi ngạc nhiên.
Nguyên nhân không có gì khác, thủ lĩnh Kiều Vu của Ám Nha sơ,là thế lực cường đại nhất Ma Vực, mang hơn trăm thuộc hạ ma tu ẩn mình đi về phía Nam, sau khi gặp các môn phái tu tiên bị đánh chết mấy chục người lại không phản kháng.
“Kiều Vu nói hắn ta đến là muốn đàm phán.” Võ Hoành Vĩ nói, “Người của gã đều bị chúng ta khống chế hết rồi, gã nói gã muốn bàn chuyện với chúng ta.”
Không phải tất cả các môn phái đều tham dự vào cuộc đàm phán với Kiều Vu.
Lúc Ngu Sở đến thì thấy ngoại trừ Võ Hoành Vĩ và các tiền bối của Thiên Đạo Minh ra thì cũng chỉ gọi thêm các chưởng môn của ngũ đại môn phái và Ngu Sở nữa là hết.
“Ngu chưởng môn đến rồi, mời ngồi.” Minh chủ của Thiên Đạo Minh là Thái Thăng chân nhân hòa ái nói.
Sau khi Ngu Sở ngồi xuống, Thái Thăng chân nhân nhìn Võ Hoành Vĩ, “Võ chưởng môn, làm phiền rồi.”
Võ Hoành Vĩ hơi gật đầu, ông nhẹ nhàng gõ lên bàn, các đệ tử của Tu Thiên phái dẫn một nam nhân trung niên tiến vào, đó chính là Kiều Vu.
Nam nhân này bị pháp bảo khống chế, gã ngồi trên ghế ở giữa phòng, xung quanh là các cao thủ của Tu Tiên giới vây quanh, nhưng trông gã lại có vẻ rất thản nhiên.
“Kiều Vu, giới hạn giữa tu ma và tu tiên đã có từ hàng trăm ngàn năm nay, vậy mà ngươi cũng dám một mình đến đây để đàm phán với chúng ta?” Thái Thăng chân nhân nhàn nhạt nói: “Rốt cuộc trong hồ lô của ngươi bán thuốc gì?”
“Các ngươi cho rằng, nếu không phải thật sự không còn đường để đi thì ta sẽ đến tìm các ngươi sao?” Kiều Vu lạnh lùng nói, “Lần này ta đến là vì hơn chín vạn ma tu trong khu vực của ta.”
“Ngươi muốn cái gì?”
“Ta hy vọng chúng ta có thể hợp tác.” Kiều Vu nhìn bọn họ, “Chúng ta cùng đi đánh bại tên Ma thần kia.”
“Đúng là nực cười!” Chưởng môn của Vô Định Môn lạnh lùng phản bác, “Ma thần xuất hiện, các ngươi cao hứng còn không kịp thì làm sao có thể muốn giết gã?”
“Ngươi cho rằng lực lượng hỗn độn chỉ ảnh hưởng đến người tu tiên hay sao?” Kiều Vu trào phúng, “Hiện giờ Ma Vực đã trở thành đại bản doanh của Ma thần, ma khí đã cạn kiệt so với trước, còn lực lượng hỗn độn lại tàn sát bừa bãi. Ngoại trừ môn đồ của gã thì những ma tu khác đều sống không bằng chết.”
“Vậy tại sao các ngươi lại không quy thuận gã?” Trưởng lão của Phích Lịch Môn hoài nghi, “Chẳng phải ma tu các ngươi luôn chờ đợi ma thần giáng thế hay sao?”
“Ma thần mà chúng ta muốn là lãnh tụ có thể thống lĩnh tất cả các ma tu chứ không phải là một kẻ điên này!” Kiều Vu nói, “Ngươi có biết gã vừa xuất hiện đã phá hủy đi một tòa thành lớn của Ma Vực không?”
“Cái gì?” Các chưởng môn nhìn lẫn nhau rồi bọn họ lại nhìn Kiều Vu, “Ý ngươi là, ma thần kia xuất hiện rồi?”
Kiều Vu khẽ gật đầu.
“Lực lượng hỗn độn kia của gã rất kỳ quái, nó đã làm rất nhiều ma tu đê giai trung giai phát cuồng, những thánh đồ kia đã phá hoại trật tự của Ma Vực, không ai có thể khống chế được.” Kiều Vu trầm giọng, “Chỉ dựa vào Tu Tiên giới các ngươi thì sợ rằng không thể đủ. Có lẽ tai ương diệt thế này buộc tất cả mọi người phải hợp lực chống lại.”
“Ngươi nói dễ nghe thật đấy, nhưng ngươi nghĩ chúng ta sẽ tin tưởng đám ma tu hạ lưu không chịu nổi như các ngươi sao?” Trưởng lão Xuyên Vân Môn lạnh lùng nói.
Kiều Vu ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng của gã nhìn trưởng lão của Xuyên Vân Môn.
“Hạ lưu không chịu nổi? Đây chẳng qua là các ngươi vu oan giá họa mà thôi.” Kiều Vu phản bác, “Ma nhân thì không xứng được sống sao? Là do chúng ta chỉ tu luyện ma lực? Ta sinh ra ở Ma Vực, trời sinh là Ma tộc, nữ nhi của ta cũng được sinh ra trên mảnh đất ấy, lẽ nào chỉ bởi vì huyết thống của hài tử còn chưa tập nói liền đã là hạ lưu không chịu nổi hay sao?”
“Ngươi ---” Nhất thời trưởng lão Xuyên Vân Môn nghẹn lời, ông ta tức giận nói, “Chuyện các ngươi tâm tư ác độc, đâu đâu cũng có, chỉ sợ thiên hạ không loạn cũng là sự thật.”
Kiều Vu nhìn chằm chằm ông ta rồi lạnh lẽo nói: “Từ khi ta được sinh ra, ta đã biết Ma tộc chúng ta như chuột dưới cống ngầm, chỉ có thể sống ở nơi có hoàn cảnh tồi tệ nhất đại lục. Đại lục Cửu Châu xinh đẹp như thế, ma tu không chỉ không thể đặt chân vào một bước, mà hơn nữa nếu như chúng ta xuất hiện, sẽ bị người tu tiên các ngươi giết chết không cần lý do. Ta hỏi ngươi, như vậy thì làm sao chúng ta không hận các ngươi cho được?”
Gã lại nói: “Các ngươi cắt đứt đường sống của chúng ta, còn căm hận nhiều thế hệ của chúng ta muốn phản kích, hãy nghĩ xem muốn sống tốt hơn thì có gì sai? Cái gọi là chính phái mà người tu tiên chính phái các ngươi tạp nên rốt cuộc dựa vào lập trường nào, xét đến cùng đó còn không phải là vì ích kỷ sao, vậy có khác gì ma tu chúng ta?”
Kiều Vu liên tiếp chất vấn đến nỗi làm trưởng lão của Xuyên Vân Môn cứng họng không trả lời được, bầu không khí trong phòng rất căng thẳng.
“Được rồi.” Thái Thăng chân nhân đứng ra hòa giải, “Kiều Vu, ta biết ngươi có thể đến tìm chúng ta chắc chắn là đã bị ép đến cùng đường rồi, nhưng đây không phải là chuyện nhỏ, chúng ta cũng phải thương nghị với nhau một chút.”
“Các ngươi tốt nhất nên nắm chặt thời gian.” Kiều Vu lạnh lùng nói, “Đợi đến lúc ma thần xây dựng xong đại quân, sức mạnh càng nhiều hơn thì có lẽ gã không chỉ một lần nắm được Tu Tiên giới mà có khả năng còn ra tay với Tiên giới. Đến lúc đó có lẽ bọn ta còn một con đường sống, nhưng các ngươi lại không có khả năng.”
“Ngươi là một trong những thủ lĩnh của Ma tộc, chắc chắn có biết một ít nội tình.” Giọng Võ Hoành Vĩ trầm xuống, “Nếu muốn đàm phán, vậy thì phải lấy chút thành ý ra mới được.”
“Được, ta có thể nói cho các ngươi những chuyện mà ta biết.” Kiều Vu nói, “Nếu như trận đại chiến trong tương lai thật sự có thể kết thúc, ta yêu cầu các ngươi phân từ phía Tây đến Tây Bắc cho Ma Vực.”
Hắn ta vừa mở miệng đã muốn một nửa diện tích của đại lục Cửu Châu, sắc mặt của các chưởng môn, trưởng lão đều hơi nặng nề.
“Không ai trong chúng ta có thể đáp ứng yêu cầu của ngươi. Chúng ta có thể đại biểu cho môn phái nhưng không thể đại biểu cho cả Tu Tiên giới. Dù hiện tại có đáp ứng ngươi thì có lẽ ngươi cũng sẽ không tin.” Thái Thăng chân nhân chậm rãi nói, “Những chuyện này có thể thương lượng sau khi chiến đấu xong, chuyện quan trọng hơn lúc này chính là nghênh địch.”
“Cũng có thể, nhưng hai bên chúng ta làm sao có thể tin tưởng nhau được?” Kiều Vu lạnh giọng nói, “Các ngươi lo lắng sự hợp tác của chúng ta có dối trá, mà ta cũng lo lắng các ngươi sẽ qua cầu rút ván.”
“Nếu không thì như thế này đi.” Chưởng môn của Lôi Đình Môn đưa ra kiến nghị, “Ngươi đưa nữ nhi của ngươi đến đây làm con tin, chúng ta cũng đưa một con tin cho ngươi, thế nào?”
Ông ta vừa nói vậy, trong nháy mắt sắc mặt Kiều Vu lạnh xuống.
“Như thế không nên. Con tin mà ma tu biết và vừa lòng thì nhất định đó là một người có danh tiếng, cũng nhất định có tu vi cao cường, nếu như trong tương lai không thể lên chiến trường góp một phần lực sẽ rất lãng phí.” Thái Thăng chân nhân nói, “Huống hồ hai bên trao đổi con tin như vậy còn chưa chính thức hợp tác đã có khoảng cách trong lòng.”
“Chân nhân, ngài nói nên làm thế nào đây?”
Thái Thăng chân nhân suy nghĩ một lát, ông ngẩng đầu nhìn Ngu Sở, sau đó lại nhìn Kiều Vu.
“Không biết ngươi đã từng nghe đến Ngu chưởng môn của Tinh Thần Cung hay chưa?” Thái Thăng chân nhân hỏi.
Kiều Vu và những người khác cùng ngẩng đầu nhìn Ngu Sở vẫn luôn yên lặng từ đầu tới giờ.
“Ta đã từng nghe nói về nàng.” Kiều Vu thờ ơ nói, “Ngu Sở, người đã cùng Võ Hoành Vĩ phá hủy mưu kế của Lâm Lượng ở Đế Thành, vì muốn thu yêu tu làm đồ đệ mà đối đầu với các môn phái đúng không.”
“Quả nhiên có ma tu nằm vùng trong giới tu tiên……!” Một trưởng lão ở bên cạnh nói nhỏ.
Thái Thăng chân nhân phất phất tay, ông nói, “Nếu ngươi đã rõ như vậy thì hẳn là cũng đã biết ở Tu Tiên giới, Tinh Thần Cung cũng được coi như là khác biệt. Dù ngươi có tin hay không nhưng trước đây Ngu Sở đã từng đề nghị Tu Tiên giới cho Ma giới một con đường sống, đương nhiên đã bị phủ quyết.”
Thái Thăng chân nhân nhìn về phía Kiều Vu, “Nếu để Ngu Sở làm người trung gian thì chúng ta đều có thể yên tâm, không biết ngươi có nguyện ý hay không?”
Kiều Vu im lặng một lúc lâu.
Một lát sau gã đáp, “Được, ta không có ý kiến nào khác.”
Thái Thăng chân nhân nhìn Ngu Sở.
“Ngu chưởng môn, ngươi có ý kiến gì không?”
Thực ra Ngu Sở không ngờ tới Thiên Đạo Minh lại tín nhiệm nàng như vậy, mà ma tu Kiều Vu này cũng đồng ý?
Đối với nàng mà nói, đây là một chuyện tốt, không mưu mà hợp với chuyện nàng muốn làm.
“Ta không thành vấn đề.” Ngu Sở nói, nàng nhìn Kiều Vu, “Chẳng qua là tại sao ngươi lại lựa chọn tin tưởng ta?”
“Chuyện ngươi giúp Võ Hoành Vĩ diệt trừ Lâm Lượng ở Đế Thành, chứng tỏ rằng lập trường của ngươi đứng về phía Tu Tiên giới.” Kiều Vu thản nhiên nói, “Nhưng ngươi lại có thể vì một đồ đệ dị loại mà trở mặt với Tu Tiên giới, chứng tỏ ngươi không thông đồng làm bậy lại cũng có nghĩa khí. Nếu như nhất định phải chọn ra một người trong Tu Tiên giới thì ta chỉ có thể chọn ngươi, cũng nguyện ý thử tín nhiệm ngươi một lần.”
Toàn bộ thế giới đều quan tâm đến tiên tông đại bỉ cách mấy năm được cử hành một lần, đây là một trong những phương thức hiệu quả trực tiếp nhất để hiểu rõ về Tu Tiên giới.
Tu Tiên giới đều bền chắc như thép đã hơn trăm ngàn năm, chỉ có một mình Ngu Sở khác biệt, lần đầu tiên là đưa đồ đệ đi tham gia đã lật úp vị trí của các môn phái lâu đời, lần thứ hai là vì một đệ tử yêu tu mà làm thay đổi trật tự của Tu Tiên giới.
Ngu Sở lại càng không biết, thật ra nàng sớm nổi danh trong giới ma tu và yêu tu. Có rất nhiều thế lực cảm thấy tò mò về chưởng môn vì đồ đệ của mình mà khiêu khích Tu Tiên giới này.
“Nếu các ngươi đều không có ý kiến nào khác, ta sẽ triệu tập các chưởng môn thương lượng lại một lần nữa.” Thái Thăng chân nhân nói, “Nhân lúc còn sớm chuẩn bị sẵn sàng thì đều tốt cho tất cả mọi người.”
Editor Thiên Châu Vũ Nhiên có lời muốn nói:
Mình cảm ơn bạn Pham11 đã ủng hộ 200 TLT nha. Cảm ơn bạn đã ủng hộ ak.