Ta Thu Các Tiểu Lão Đại Làm Đồ Đệ (Dịch)

Chương 161 -

Ngoài ba giới Tiên, Nhân, Ma trong vũ trụ tiểu thuyết ra thì đã xuất hiện một thế giới hoang vắng trong toàn thế giới.

Nơi này là vực hư ảo vô tận vốn không nên tồn tại.

Địa giới băng tuyết vĩnh cửu đầy gió lạnh thổi qua, phần lớn lực lượng hỗn độn bị triệt hồi, năng lượng tàn dư đè thấp về phía chân trời, mây đen u ám bao phủ trên không trung khiến người không thở nổi.

Cả đại lục khô cằn lúc ẩn lúc hiện, không hề có lấy một chút sức sống nào.

Đúng lúc này, gió lạnh càng thổi dữ dội hơn, dần dần thổi tan đi mây đen dày đặc, cát đá trên mặt đất cuồn cuộn thổi quét qua mặt băng trong suốt.

Một lát sau, từ lớp băng truyền đến tiếng nứt vỡ rất nhỏ.

Dưới mặt băng, mấy trăm trận pháp thuật chú phát ra ánh sáng quỷ dị.

Ngu Sở làm người trung gian, Võ Hoành Vĩ và Kiều Vu đại diện hai giới Tu Tiên và Tu Ma cùng ký khế ước hợp tác.

Mấy trăm ma tu gã mang tới đã được sắp xếp ở trong một môn phái bỏ hoang nằm ở bên rìa Tu Tiên giới.

Không phải tất cả các môn phái đều nguyện ý hợp tác với ma tu, nhưng trong thời điểm hôm nay, Thiên Đạo Minh và năm môn phái lớn có thể đại diện cho ý nguyện của mọi người.

Thân là người hai bên đều nguyện ý tin tưởng, Ngu Sở cũng cùng sắp xếp các thuộc hạ của Kiều Vu.

“Người tu ma đều tản mạn không bị trói buộc, ngươi nhớ cần phải quản lý tốt thuộc hạ của mình.” Ngu Sở nói, “Nếu như lần này có thể thành công, có lẽ thế cục tương lai của Nhân giới sẽ xảy ra biến hóa.”

Kiều Vu nhìn về phía nàng.

“Ta có thể cảm giác được ngươi cũng không chán ghét chúng ta, cũng thật sự suy nghĩ cho ma tu.” Kiều Vu hỏi, “Vì sao?”

“Phân biệt Tiên Ma chẳng qua cũng chỉ là lựa chọn con đường khác nhau. Chán ghét một người hay không thì ta sẽ không quyết định bởi thân phận của hắn mà sẽ xem hắn đã làm những gì.” Ngu Sở thờ ơ nói, “Nhưng cũng không phải ta suy nghĩ vì các ngươi, Tu Tiên giới cường thịnh, người tu ma bị áp chế trăm ngàn năm, nếu như có một ngày ngược gió trở mình thì nhất định sẽ dẫn đến thiên hạ đại loạn.”

Nàng nhìn về phía Kiều Vu: “Vì để tránh xảy ra chuyện như vậy, ta càng hy vọng giữa chúng ta đạt được cân bằng, như vậy Nhân giới mới không loạn.”

Nghe Ngu Sở nói xong, Kiều Vu không thể tin được mà nở nụ cười.

“Ta đã sống hơn mấy trăm năm nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy một người kỳ quái như ngươi.” Kiều Vu nói.

“Cho nên ngươi phải quản thuộc hạ của mình cho tốt.” Ngu Sở nói, “Có lẽ ngươi cảm thấy không công bằng nhưng nếu bản thân đã ở trong hoàn cảnh xấu thì phải biết cúi đầu nắm chắc cơ hội.”

Kiều Vu nhìn Ngu Sở, một lúc lâu sau gã mới chậm rãi gật đầu.

“Ta sẽ quản bọn họ thật tốt.” Gã đáp.

Sắp xếp xong xuôi cho mấy trăm ma tu ở núi Ám Nha chỉ là sự khởi đầu, theo như cách nói của Kiều Vu, còn có hàng ngàn hàng vạn ma tu muốn thoát thân đang chờ đợi tin tức của gã.

Trong các chưởng môn, trưởng lão của những môn phái Tu Tiên cũng có người vì chuyện này mà lo lắng sốt ruột, nhưng tác dụng của Thiên Đạo Minh đó là, trong thời khắc mấu chốt gắn kết các môn phái lại với nhau .

Nếu minh chủ Thái Thăng chân nhân và tất cả các thành viên đều đồng ý chuyện này, lại có Võ Hoành Vĩ và các chưởng môn khác đảm bảo thì những người khác cũng không dám nói cái gì.

Trong hội nghị đường, Võ Hoành Vĩ nhận được tin tức của thuộc hạ, ông ngẩng đầu, không khỏi thở dài một tiếng.

“Mấy ngày nữa, sẽ lại có gần ngàn ma tu được sắp xếp xong.” Võ Hoành Vĩ nói, “Các vị có biết nếu chuyện này chỉ cần một chút sai sót nhỏ thì chúng ta sẽ bị ma tu tiền hậu giáp kích hay không?”

Đối diện ông, Ngu Sở và Thái Thăng chân nhân liếc nhìn nhau một cái.

Thái Thăng chân nhân ngẩng đầu rồi ông trấn an: “Võ chưởng môn, ngươi cũng đã nhận thấy được sự lợi hại của lực lượng hỗn độn rồi, nhân vật vừa xuất hiện này chỉ sợ là vượt xa trình độ Nhân giới rất nhiều. Nếu như cuộc đại chiến này thua thì không cần ma tu đánh lén, ắt hẳn chúng ta phải chết không thể nghi ngờ. Nếu đã vậy thì sao không lớn mật hơn một chút đây?”

Võ Hoành Vĩ bất đắc dĩ gật đầu.

“Chỉ hy vọng rằng những hành động của chúng ta sẽ thật sự có tác dụng trong cuộc đại chiến này.”

“Được rồi.” Thái Thăng chân nhân an ủi, “Nếu thủ hạ của hắn đều đã được sắp xếp ổn thỏa, vậy thì gọi mọi người đến đây họp đi.”

Trong đại hội môn phái tiếp theo, bởi vì tin tức mà Kiều Vu mang đến đã gây nên sự chấn động cực lớn.

Sau khi thu xếp xong người của gã ở Tu Tiên giới, cuối cùng Kiều Vu cũng nguyện ý nói ra những chuyện mà bản thân hắn từng chứng kiến.

Dựa theo miêu tả của Kiều Vu, nửa tháng trước, cuối cùng Ma thần cũng đã hiện thân ở Điện Ma Sơn.

Tất cả ma nhân nhìn thấy gã thì đều kinh sợ.

Bộ dạng biến ảo của Ma thần cực kỳ trẻ tuổi, mái tóc đen dài xoã trên vai, giống như thác nước chảy dài đến mặt đất. Làn da hắn ta tái nhợt, một đôi con ngươi đỏ như máu.

“Từ trước đến nay ta chưa từng thấy ánh mắt nào vô cảm đến vậy.” Khi đó Kiều Vu kể lại, “Dù là người máu lạnh nhất trên thế gian này cũng không bằng một phần vạn ánh mắt đó của hắn ta.”

Bên người Ma thần là lực lượng hỗn độn giống như cơn lốc xoáy, phảng phất như muốn nuốt chửng tất cả mọi thứ. Loại sức mạnh khiến người tuyệt vọng không có cach nào phản kháng đó làm người muốn quỳ rạp xuống theo bản năng.

Rất nhiều ma tu cấp thấp đều coi Ma thần là Chúa cứu thế, cũng khát vọng và hâm mộ những thánh đồ ma tu có thể sở hữu được lực lượng hỗn độn.

“Ta có thế cảm giác được, đối với gã mà nói những ma tu như bọn ta chỉ giống như con kiến, căn bản là gã không để ý đến bọn ta.”

“Thậm chí gã hủy diệt một tòa thành nào đó cũng không có nguyên nhân nào cả, hơn vạn ma nhân cứ tan thành mây khói như vậy, chết cũng không minh bạch. Gã hủy diệt tòa thành lớn kia giống như tiện tay hủy đi một cái tổ kiến vậy.” Kiều Vu trầm giọng, “Đây là nguyên nhân tại sao ta lại quyết ý dẫn những ma tu không muốn thông đồng làm bậy với gã trốn ra ngoài.”

“Trừ chuyện này ra, cũng là điều quan trọng nhất --- Ta ý thức được việc diệt trừ Ma thần là vô cùng cấp bách.” Kiều Vu nói, “Các ngươi có cảm giác được những thánh đồ kia càng ngày càng mạnh mẽ hay không?”

“Đúng là liên minh trừ ma đã từng nói.” Giọng Vũ Hoằng Vĩ trầm trầm, “Là do Ma thần cho bọn chúng càng nhiều lực lượng hơn sao?”

“Ban đầu ta cũng nghĩ như vậy, nhưng đến khi ta rời khỏi Ma thành mới phát hiện có gì đó không thích hợp lắm.” Kiều Vu nói, “Bên ngoài nhìn vào thì giống như Ma thần đang ban ân cho tất cả các thánh đồ, nhưng trên thực tế là thánh đồ đang dùng chính bản thân họ phụng dưỡng lại Ma thần.”

“Cái gì?” Nghe thấy thế, tất cả người tu tiên đều rất khiếp sợ.

“Ta cẩn thận tự hỏi những chuyện xảy ra trong mấy tháng này, ban đầu Ma thần vẫn không hề lộ diện, khi đó lực lượng hỗn độn không nồng nặc như bây giờ. Mãi cho đến khi đội ngũ thánh đồ này đã hình thành quy mô thì gã mới xuất hiện.”

Giọng Kiều Vu trầm lại mà nói, “Ta nghi ngờ rằng lúc gã mới “xuất thế” thì trạng thái rất suy yếu, bởi vì hấp thu lực lượng của những thánh đồ ma tu tu luyện lực lượng hỗn độn thì gã mới dần dần khôi phục.”

“Ý ngươi là… những thánh đồ có tu vi tăng vọt kia nghĩ rằng bọn họ chiếm được lợi nhưng thực ra không biết từ lúc nào đã bị lực lượng hỗn độn khống chế?” Võ Hoành Vĩ nhíu mày hỏi.

Kiều Vu gật đầu.

“Nếu không phải Ma thần suy yếu, cần người thờ phụng làm đồ bổ thì ta thật sự không nghĩ ra được lý do chính đáng nào mà Tà thần là gã coi nhân loại như con kiến vì sao không trực tiếp hủy diệt Nhân giới, mà lại lấy lý do chính đáng thu nhận thánh đồ với quy mô lớn như vậy.”

Lời của Kiều Vu dấy lên sóng to gió lớn trong lòng các vị chưởng môn, trưởng lão.

Nhưng đáng sợ nhất là, những lời hắn nói rất có lý.

Một Ma thần có thể tùy tiện hủy diệt một tòa thành mà không cần bất cứ lý do nào, nếu như điều kiện cho phép, sao gã có thể giao dịch với một sự tồn tại mà gã chỉ coi là con kiến, còn từ bi ban phát cho bọn họ lực lượng nữa?

Có lẽ cái gọi là năng lượng hỗn độn có thể làm tu vi của bọn họ tăng đột biến chẳng qua chỉ là mật đường để dẫn dụ bọn họ mắc câu, đầu bên kia của móc câu là Ma thần muốn hấp thu bọn họ cho bản thân gã.

Lại kết hợp với đám thánh đồ ma nhân trên chiến trường càng ngày càng khó chơi kia, có lẽ sự thật của tình huống này cũng đúng đến tám chín phần mười.

Có lẽ là Ma thần càng ngày càng mạnh mẽ đã ban cho bọn chúng càng nhiều lực lượng hơn, hoặc cũng có thể là cấp bậc của ma tu tiến công xâm lấn ngày càng cao, điều này đại biểu cho việc Ma thần cũng sắp đến.

Dù là suy đoán nào, không thể nghi ngờ là nó đều nguy hiểm đến tính mạng cả.

Nếu dựa theo suy đoán của Kiều Vu thì thời gian cho bọn họ không còn nhiều nữa. Nếu như cứ tiếp tục chậm chạp, đợi đến khi Ma thần hoàn toàn khôi phục sức mạnh thì bọn họ sẽ không còn cơ hội trở tay nữa, cả Nhân giới sẽ rơi vào tình cảnh sinh linh đồ thán.

Giới tu tiên vừa lúc hạ quyết tâm sẽ không dây dưa lâu dài với những thánh đồ ma tu kia nữa, mà sẽ lấy các đại lão trong giới tu tiên làm chủ, xây dựng một đội đột kích diệt ma, một đường tiến công về hướng Tây đi gặp mặt Ma thần.

Đội quân diệt ma này sẽ do những người mạnh nhất trong giới tu tiên thành lập nên, cộng thêm Kiều Vu dẫn đường.

Ngu Sở nhất định là muốn đi, chung quy là nàng phải tận mắt nhìn xem Ma thần này rốt cuộc có lai lịch như thế nào.

Mặc dù đã có khái niệm về đội quân diệt ma, nhưng ngoại trừ các đại năng của các môn phái lớn và người của Thiên Đạo Minh ra, Võ Hoành Vĩ còn phải đi bái phỏng vài cao thủ Đại Thừa lánh đời, mời bọn họ cùng nhau xuất phát.

Nhân cơ hội này, Ngu Sở trở về môn phái một chuyến.

Nàng nói kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Quân Lạc Trần và ba người lưu lại là Lục Ngôn Khanh, Lý Thanh Thành và Tiểu Hồ; thần sắc của mọi người đều hơi sốt ruột.

“Sư tôn, người không đi không được sao?” Lý Thanh Thành lo âu mà nói, “Chuyện này quá hung hiểm, con cũng không nhìn thấu được huyền cơ trong đó, con thật sự rất lo lắng cho người…”

“Ta cần phải đi, đây là trách nhiệm của một chưởng môn và một Đại Thừa như ta.” Ngu Sở nói, “Lại nói, có những chuyện ta phải tận mắt nhìn thấy mới biết nên ứng đối như thế nào cho tốt.”

Các đồ đệ sợ nàng xảy ra chuyện, ai nguyện ý để cho sư phụ đi đây? Nếu như đối phương thật sự là Ma thần, vậy Nhân giới nào có khả năng đối kháng với gã được.

Nhưng bọn họ cũng biết, với tình trạng hiện tại, cầu xin Ngu Sở ở lại là chuyện không thể.

Quân Lạc Trần cũng rất sốt ruột, đợi đến khi chỉ còn hắn và Ngu Sở, hắn nói: “Ta và nàng cùng đi.”

Ngu Sở nhìn hắn.

“Thân thể ở Nhân giới hiện giờ của huynh chẳng qua chỉ là được tạo thành bởi một sợi hồn phách, sao có năng lực đi cùng ta?”

“Chính vì như vậy nên ta mới càng phải đi cùng nàng.” Quân Lạc Trần vội la lên, “Thân thể này của ta chết cũng không quan trọng, quan trọng là ta phải nhìn xem Ma thần kia có phải là nhân vật chính đó hay không.”

Hắn nói, “Nếu như chết, ý thức của ta sẽ quay trở lại Ma giới, ta cũng có sức mạnh giống như vậy, có lẽ có thể chiến đấu với gã một trận.”

Ngu Sở nhíu mày.

“Nhưng chẳng phải huynh bị phong ấn ở Ma giới sao?” Nàng nói, “Huynh có thể tới Nhân giới phát uy sao?”

Nói đến chuyện này, Quân Lạc Trần im lặng.

Ngu Sở biết ngay là bản thân đoán không sai, trước đây hắn chỉ ra ngoài tản bộ được chốc lát thì ấn chú trên người đã sáng tối không ngừng, càng đừng nói đến chuyện muốn chiến đấu ở Nhân giới chiến đấu? Chuyện này tuyệt đối không được.

“Chúng ta phải nói chuyện với hệ thống.” Một lát sau, Quân Lạc Trần nói.

Ngu Sở hơi hơi gật đầu.

Khác với việc nói chuyện trực tiếp trong tinh thần như trước đây, hai người nâng tay lên, hai bàn tay chụm lại với nhau và cùng nhắm mắt lại.

Đến khi Ngu Sở mở mắt ra, nàng và Quân Lạc Trần đã cùng đến một căn phòng trắng.

Bọn họ đứng dưới vũ trụ đầy sao, cùng nhau ngẩng đầu nhìn về hệ thống lập lòe ánh sáng đỏ trước mặt.

“Đây vẫn là lần đầu tiên hai vị ký chủ ở cùng một phòng.” Hệ thống lóe lên ánh đèn đỏ, giọng nói máy móc của nó vang lên: “Ký chủ Ngu Sở, ký chủ Quân Lạc Trần, dù cho hai người không đến thì chúng ta cũng sẽ trợ giúp.”

“Những chuyện khác thì nói sau. Hiện giờ lực lượng của Ma thần ngập trời, chúng ta cần năng lượng của Quân Lạc Trần. Nếu huynh ấy cũng có sức mạnh hỗn độn thì nhất định có thể cùng chống lại.” Ngu Sở nói, “Nếu ngươi vì sự cân bằng của tam giới mà nhốt huynh ấy ở Ma giới thì hiện tại cũng nên thả chính huynh ấy ra rồi chứ?”

Hệ thống lóe lên ánh đỏ, nó nhất thời không nói gì.

“Ta không thể trả lời vấn đề của ngươi, ký chủ Ngu Sở.” Hệ thống nói, “Điều này vi phạm khế ước của ta.”

Khế ước?

Hệ thống chỉ nói một câu này, Ngu Sở đã nhíu mày nhìn về Quân Lạc Trần.

Thân là nhân viên lâu năm, đương nhiên Ngu Sở hiểu biết rất rõ thói quen ngôn ngữ của hệ thống. Nếu như nó không có cách nào trả lời, vậy có nghĩa là, trong chuyện này nó và Quân Lạc Trần đã từng có hiệp ước riêng với nhau.

Mà hiệp ước riêng này, chắc có lẽ không giống với cái Quân Lạc Trần đã nói với nàng.

“Quân Lạc Trần.” Ngu Sở lạnh lùng nói: “Đều đã đến tình trạng này rồi mà huynh vẫn còn gạt ta ư?”

Hầu kết Quân Lạc Trần khẽ nhúc nhích, có vẻ như hơi co quắp.

“Ta…” Hắn mím môi.

Không biết trong lòng hắn rối rắm ra sao, một lát sau, Quân Lạc Trần mới thấp giọng nói, “… Nếu đã tới tình trang này thì ngươi nói đi.”

Những lời này rõ ràng là nói với hệ thống. Ngu Sở lại ngẩng đầu, nhíu mày nhìn hệ thống.

“Được rồi, ký chủ Quân Lạc Trần.” Hệ thống nói, “Ký chủ Ngu Sở, ta không thể đáp ứng yêu cầu thả hắn đi của ngươi được. Mặc dù chúng ta thân ở vị diện trên nhưng cũng không thể trực tiếp cưỡng chế ảnh hưởng đến nhân sinh đối với con người.”

“Rốt cuộc ngươi đang nói cái gì ?” Ngu Sở nhíu mày hỏi.

Đèn đỏ đại diện cho hệ thống không ngừng lóe sáng, cả phòng trắng tràn đầy ánh đỏ.

“Bởi vì, người nhốt Quân Lạc Trần ở Ma giới không phải là ta, ta cũng không có cách nào cởi bỏ xiềng xích đó của hắn.” Hệ thống không cảm tình cất lời, “Người phong ấn hắn là ngươi, ký chủ Ngu Sở.”

Editor Thiên Châu Vũ Nhiên có lời muốn nói:

Góc giới thiệu truyện:

Tên truyện: THƯ KÝ CỦA TÔI BIẾT BẮT QUỶ

Thể loại: Linh Dị, Hiện đại, HE, Ngọt sủng, Song khiết, Sảng văn, Kiếp trước kiếp này, Đô thị tình duyên, Cận thủy lâu đài, Nữ cường, Vả mặt, 1vs1, Thị giác nữ chủ.

Văn án: Tổng giám đốc Cố Bách Nhiên của tập đoàn Thần Huy phát hiện nữ thư ký Hàn Hướng Nhu của anh đúng giờ là đến, tan ca là đi, hai tiếng nghỉ trưa sét có đánh cũng không thèm động, tám giờ ngoài ca làm chưa bao giờ tiếp điện thoại ấy vậy mà gần đây luôn lén lút nhờ người khác trực ban hộ, hơn nữa toàn bộ phòng thư ký đều giúp cô giấu diếm!

Cố Bách Nhiên đang chuẩn bị điều tra rõ việc này thì ngoài ý muốn bị một con lệ quỷ quấn lấy, sau đó nữ thư ký thích trốn việc của anh mặc bộ trang phục tinh xảo, đi đôi giày cao gót 10cm cầm theo kính bát quái xuất hiện……

Cố Bách Nhiên: Tôi sẽ lấy thân báo đáp ân cứu mạng!

Dáng vẻ Hàn Hướng Nhu suy nghĩ sâu xa một lát: Vẫn nên đưa tiền đi!

Cố Bách Nhiên: ……

Mời các bạn đón đọc nha! (づ ̄3 ̄)づ

Bình Luận (0)
Comment