Ta Thu Các Tiểu Lão Đại Làm Đồ Đệ (Dịch)

Chương 172 -

Thời trở lại vào chàng vạng cùng ngày.

Ngu Sở trở lại môn phái rồi nói rằng bản thân có chuyện muốn tâm sự với tất cả các đồ đệ.

Khi mọi người bước vào chính điện là có thể nhìn ra được sự khẩn trương thấp thỏm của các đệ tử, bọn họ không biết rốt cuộc Ngu Sở muốn tâm sự điều gì.

Nói như vậy, những chuyện trọng đại của môn Ngu Sở đều nói trong đại điện. Nhưng lần này, nàng lại dẫn tất cả mọi người vào thư phòng.

Vào đến thư phòng, Ngu Sở quay đầu lại và bảo: “Các con ngồi xuống đi.”

Ngu Sở ngồi vào bàn, sáu đồ đệ cũng tìm chỗ ngồi xuống. Bọn họ đều đang nhìn chằm chằm Ngu Sở, bầu không khí rất căng thẳng.

Ngay cả người bình thường thích đùa giỡn như Thẩm Hoài An và Lý Thanh Thành cũng không nói một lời.

“Các con cũng không cần phải khẩn trương như vậy.” Ngu Sở bất đắc dĩ nói, “Ta chỉ muốn chính thức nói cho các con biết một việc……”

Nghe đến câu đầu tiên của nàng, biểu cảm của các đồ đệ thể hiện ra trong lòng nguội lạnh như tro tàn.

--- Chẳng lẽ sư tôn thực sự muốn chung sống với tên nam nhân kia? Người có thể không cần bọn họ, có thể rời khỏi môn phái đi với hắn hay không?

“Các con còn nhớ lúc An Linh Nhi bị đoạt xá chứ.” Ngu Sở nói, “Các con có còn nhớ lúc đó nàng ta từng nói gì không?”

Các đồ đệ vốn đang chờ sư phụ thông báo về chuyện riêng của nàng thì bỗng ngẩn người.

Đương nhiên là họ nhớ An Linh Nhi, còn cả những lời kỳ lạ mà nàng ta nói trước khi rời đi.

Nếu là người bình thường thì sẽ nghĩ rằng những gì An Linh Nhi nói những chuyện linh tinh gì đó về một cuốn sách là đang nói lung tung, nhưng cố tình đồ đệ của Tinh Thần Cung đều khác với những người bình thường.

Đặc biệt là Tiêu Dực và Tiểu Hồ, bọn họ trời sinh đã nhanh nhạy, còn cả Cốc Thu Vũ biết xem mặt đoán ý nữa.

Thực ra các đồ đệ cũng từng thảo luận với nhau về chuyện này, bọn họ đều cảm thấy hơi vướng mắc bởi vì ba người đều cảm giác được An Linh Nhi lúc đó không hề có ý châm ngòi ly gián..

Nàng ta thực sự cho rằng như vậy, cũng tin tưởng như thế.

Chẳng qua chuyện này đúng là ly kỳ, cũng có thể là do đầu óc An Linh Nhi không tốt, tin tưởng những chuyện giả dối ấy là sự thật.

Bất luận thế nào đi chăng nữa, trong lòng các đồ đệ vẫn tồn tại vài nghi vấn. Chẳng qua sau này lại xảy ra đại sự về Đế Thiệu Quân, ai cũng không rảnh quan tâm đến nữa, cho nên đã để nó sang một bên.

Bây giờ Ngu Sở lại nhắc đến chuyện cũ.

Thật ra Ngu Sở đã suy nghĩ tới chuyện này thật lâu, nàng không biết có nên nói cho các đồ đệ hay không. Nếu bọn họ cả đời này không biết được vậy thì thôi.

Nhưng kể từ khi xuyên hồn giả xuyên vào An Linh Nhi kia đã nói đến nước này khiến trong lòng các đồ đệ nảy sinh hoài nghi. Ngu Sở nghĩ, vẫn nên nói chân tướng cho các đồ đệ biết họ biết.

Nếu đã như thế, vậy thì phải làm cho rõ ràng rành mạch.

“Sư tôn, bọn con có nhớ.” Lục Ngôn Khanh nhẹ nhàng hỏi, “Làm sao vậy ạ?”

Ngu Sở lấy ra một quyển sách rồi vươn tay ra đưa cho Tiêu Dực đang ngồi gần nhất.

“Các con có thể xem thử cái này.” Ngu Sở nói.

Tiêu Dực nhận lấy, Cốc Thu Vũ và Lý Thanh Thành đang ngồi gần đó cũng nghiêng người để xem. Ban đầu bọn họ có hơi khó hiểu, sau đó biểu cảm càng ngày càng kinh ngạc.

Lý Thanh Thành cầm lấy sách nhanh chóng lật sang mấy trang sau, hắn ngẩng đầu kinh ngạc nói: “Này, cái này…”

“Sao thế?” Thẩm Hoài An thấy ba người họ đang ngẩn ra, hắn nhíu mày rồi cầm lấy sách, cùng xem với Lục Ngôn Khanh và Hà Sơ Lạc, sau đó vội vàng hít sâu một hơi.

Các đồ đệ hơi kinh hoàng nhìn về phía Ngu Sở.

“Sư tôn, cái này, cuốn sách này…” Cốc Thu Vũ lẩm bẩm.

Ngu Sở khẽ gật đầu.

“Đây là cuốn sách mà lúc đó người đoạt hồn của An Linh Nhi đã nói.” Nàng thấp giọng nói, “Chúng ta vốn là nhân vật trong cuốn sách này.”

Lập tức các đồ đệ khiếp sợ không thôi.

Cốc Thu Vũ ngơ ngác ngồi xuống, nàng chìm vào suy nghĩ của chính mình. Tiểu Hồ có hơi sợ nên tiến lên ngồi cùng nàng.

Lục Ngôn Khanh cũng ngây dại, chỉ có Thẩm Hoài An vẫn như cũ, hắn lật sách xem, lông mày càng nhíu chặt lại.

“Thứ này viết cái khốn nạn gì vậy? Rắm chó.” Thẩm Hoài An lạnh lùng nói, “Ta mới không vì người khác cứu mình mà yêu nàng ta đâu.”

--- Tức nhất chính là, sao cuốn sách này có thể sắp xếp cho sư phụ của bọn họ như thế?

Ngu Sở cho các đồ đệ thời gian để tiêu hóa.

Sau khi thấy lửa giận ban đầu của bọn họ dần tiêu tan, Ngu Sở mới chậm rãi nói: “Các con không cần phải tức giận hoặc không cần phải để ý những thứ viết trong sách. Quyển sách này giống như vận mệnh đã được định sẵn, nhưng các con đều là những người đã nghịch thiên sửa mệnh, đã sớm vượt qua sự khống chế của quyển sách này mà sống.”

“Sư tôn…” Cốc Thu Vũ ngẩng đầu lên, nàng thấp giọng nói, “Là người đã cứu bọn con, là người đã thay đổi mọi thứ.”

“Thực ra cũng không thể nói tất cả đều là công lao của ta. Sách là sách, nhưng cuộc sống này giống như vùng đất tự do, sẽ nở ra những bông hoa khác nhau.” Ngu Sở mỉm cười, “Cũng như việc trong cuốn sách này thực ra không hề nói lúc còn nhỏ con có chạy trốn hay không, nhưng chính bản thân con là người đã liều mạng dành lấy cho mình một tương lai khác, không phải sao?”

Cốc Thu Vũ mím môi, nàng đứng dậy đi tới ôm lấy Ngu Sở.

Lục Ngôn Khanh cũng như suy tư gì.

“Sư tôn, cho nên năm đó người vẫn luôn không ngừng thúc giục con phải nỗ lực tu luyện, phải thay đổi tương lai cũng là vì người đã biết rõ mọi chuyện rồi sao?”

Ngu Sở khẽ gật đầu.

“Các con cũng thấy đó, kết cục của cuốn sách này chính là đại chiến tam giới nổ ra, khắp nơi sinh linh đồ thán.” Ngu Sở nói, “Đây cũng chính là tương lai mà ban đầu gia gia của Tiêu Dực và Lý Thanh Thành đã tiên đoán.”

Lúc này tất cả mọi người mới chợt ngộ ra.

“Vậy, vậy lúc ấy bọn họ đều tiên đoán người là biến số duy nhất cũng bởi vì người là người duy nhất biết chuyện này sao ạ?” Lục Ngôn Khanh lập tức nói.

Lại nói tiếp, việc biết được hóa ra bản thân chỉ là một nhân vật trong sách là một đòn đả kích cực lớn đối với bất kỳ ai.

Ngay cả trong Tu Tiên giới, cũng không phải bất kỳ ai cũng có thể chấp nhận được việc mình khổ sở cầu tiên vấn đạo đều là do người khác bịa đặt.

Chẳng qua bởi vì có Ngu Sở ở đây, nàng chính là trụ cột tinh thần lớn nhất của các đồ đệ.

Huống hồ trong những năm qua Ngu Sở luôn trông coi dạy dỗ họ rất tốt. Tính tình của các đồ đệ đều như ánh mặt trời, đã không còn sót lại bóng ma tâm lý. Hiện giờ biết được chân tướng, trong lòng bọn họ đều cảm thấy Ngu Sở một mình nỗ lực tạo ra một thế giới hoàn toàn khác với tiểu thuyết cũng là chuyện không dễ dàng đến mức nào, đổi lại là không có những suy nghĩ tiêu cực nhiều hơn.

“Sư tôn, người thật sự vất vả rồi.” Thẩm Hoài An chân thành nói.

Trong lòng hắn vô cùng phức tạp.

Nhớ lại năm đó, khi hắn vừa rời khỏi Thiên La sơn trang thì đúng là rất kiêu ngạo, cũng nghĩ tới việc bản thân muốn làm đại sư huynh — Tâm tư đó của hắn vừa lộ ra thì đã bị Ngu Sở và Lục Ngôn Khanh chấn chỉnh rồi.

Lại thêm chuyện của Thiên Cẩu Các sau này, cuối cùng hắn cũng có thể xem như chân chính thoát thai hoán cốt.

Hiện tại lại đọc về bản thân trong sách, hắn từ một đệ tử mới của Bách Trượng Phong được nâng lên vị trí đại sư huynh, muốn những tiền bối hơn mình vài chục trên trăm tuổi gọi mình là đại sư huynh. Trong lòng Thẩm Hoài An hơi toát mồ hôi.

Thật sự là hắn không cảm thấy như vậy là bất phàm chút nào cả.

Thậm chí Thẩm Hoài An còn nghĩ, với tâm lý lệch lạc như vậy chẳng trách lại yêu An Linh Nhi bị úng não kia.

…… Đáng trách nhất là hắn lại vì An Linh Nhi mà làm Tiểu Cốc trọng thương.

Vốn dĩ Thẩm Hoài An cũng không làm gì cả nhưng lại thấy hơi chột dạ, cũng không biết Tiểu Cốc có nhìn thấy trang đó không, hắn đành lén lút giấu đi.

Ngu Sở cười lắc đầu.

“Ta không muốn khiến các con cảm thấy ta vĩ đại, cũng không hy vọng các con cho rằng tất cả những việc ta đã làm trong suốt những năm qua đều là vì các con.”

Ngu Sở bình tĩnh nói: “Thật ra ban đầu ta nghĩ rất đơn giản, ta chỉ muốn yên lặng sống. Thu nhận Lục Ngôn Khanh cũng là việc ngoài dự tính, lúc đó ta cũng không hề biết những chuyện này. Cuối cùng đi đến hiện tại cũng làm người ta cảm khái.”

Các đồ đệ nhìn chăm chú Ngu Sở, trong ánh mắt lộ ra sự cảm động.

“Sư tôn, bọn con đều biết. Đây cũng là điểm khác biệt lớn nhất giữa môn phái của chúng ta với các môn phái khác.” Lục Ngôn Khanh chậm rãi nói, “Các môn phái khác đều muốn thăng tiên, mà ban đầu chúng ta cùng lắm chỉ muốn tiếp tục sống, muốn được sống những ngày tốt đẹp mà thôi.”

“Cho nên đây mới là nhà của chúng ta.” Cốc Thu Vũ cũng nói, “Đương nhiên, Thẩm Hoài An không hợp nhau.”

Nàng ấy vừa nói xong, tất cả mọi người đều nở nụ cười.

Thẩm Hoài An gãi gãi đầu, hắn bất đắc dĩ nói: “Mọi người chỉ biết cười đệ.”

Toàn bộ môn phái, từ sư phụ đến đồ đệ, mỗi người đều có những khó khăn và khúc mắc riêng. Chỉ có Thẩm Hoài An có một gia đình trọn vẹn, sống cuộc sống hạnh phúc. Ngoại trừ lúc còn nhỏ gặp phải chút suy sụp ra thì có thể nói hắn luôn thuận buồm xuôi gió.

Tuy các sư huynh đệ muội cười hắn, nhưng thực ra trong lòng bọn họ thực sự rất cảm khái.

Thẩm Hoài An trông có vẻ cao ngạo, nhưng thực ra hắn gần như là tiểu thái dương của mọi người.

Mỗi người đều có những lúc yếu đuối, nhưng Thẩm Hoài An thì không. Hắn luôn an ủi mọi người, ở bên cạnh ủng hộ tất cả các sư huynh sư đệ.

Thực ra đại sư huynh Lục Ngôn Khanh và nhị sư huynh Thẩm Hoài An chính là chỗ dựa và là tâm phúc cho bốn người còn lại.

Có hai người họ ở, có sư phụ ở, giống như bọn họ luôn có người để dựa vào giống như trước đây.

--- Đương nhiên! Việc nói lời cảm ơn tới Thẩm Hoài An thì bọn họ sẽ không nói ra. Không có nguyên nhân gì khác ngoài việc bọn họ không muốn cho Thẩm Hoài An quá đắc ý mà thôi.

Đặc biệt là với tính thích khoe khoang của Thẩm Hoài An, nếu nói hắn rất quan trọng thì chắc chắn hắn sẽ rất đắc ý quấy rầy bọn họ không ngừng.

Sư đồ cùng nhau mỉm cười, bầu không khí cũng trở nên tốt hơn rất nhiều.

“À đúng rồi, sư tôn, vậy còn Quân Lạc Trần đâu?” Cốc Thu Vũ nói, “Tại sao con lại không hề thấy tên của ngài ấy trong sách?”

“Hắn vốn không thuộc về sách, bởi vì hắn thuộc về quá khứ của ta.” Ngu Sở chậm rãi nói, “Từ khi còn niên thiếu chúng ta đã quen biết nhau rồi.”

Các đồ đệ nghe được chuyện riêng tư của sư phụ còn nghiêm túc hơn so với đi học.

Ngu Sở đại khái chọn một số chuyện giữa nàng và Quân Lạc Trần để kể lại. Nàng diễn đạt về hệ thống thành một phương thức khác, dù sao người cổ đại cũng không thể hiểu được những chuyện có liên quan đến hệ thống.

Cho dù như thế nào, sau khi Ngu Sở kể việc Quân Lạc Trần từng cứu nàng một mạng, biểu cảm của các đồ đệ đều thả lỏng hơn rất nhiều.

Cuối cùng Ngu Sở nói, “Sau khi lực lượng của hai chungd ta biến mất, ta vẫn ở Đại Thừa kỳ, còn hắn bây giờ chẳng qua chỉ mới là Luyện Khí kỳ mà thôi. Cho nên ta nghĩ… có thể cho hắn vào môn phái của chúng ta để tránh nguy hiểm từ bên ngoài hay không.”

Nếu là trước kia, khẳng định là các đồ đệ sẽ không vui.

Nhưng bây giờ, khi nghe xong toàn bộ câu chuyện, biết được hóa raQuân Lạc Trần đã quen biết với sư phụ nhiều năm, cũng từng cứu nàng thì mọi người đều không có vấn đề gì nữa.

“Đương nhiên là muốn cho ngài ấy tới rồi ạ.”

“Bọn con có thể cùng nhau giúp đỡ ngài ấy.”

Các đồ đệ đồng ý mà không hề do dự.

“Được.” Ngu Sở chậm rãi nói, “Khoảng một tháng nữa, hắn sẽ đến môn phái chúng ta.”

Sau khi kết thúc câu chuyện, các đồ đệ đều lần lượt rời khỏi thư phòng.

Đi ra khỏi đại điện, mọi người nhìn chăm chú vào không trung và dãy núi trùng điệp, tất cả đều dừng bước chân.

Bỗng nhiên, toàn bộ thế giới trong mắt họ đã trở nên khác biệt.

Sáu người còn đang ngẩn người, đột nhiên, Cốc Thu Vũ nhẹ bẫng nói: “Vậy ra huynh thích kiểu người như An Linh Nhi?”

Tóc gáy của Thẩm Hoài An dựng đứng.

“Huynh không hề thích kiểu người như nàng ta!” Thẩm Hoài An nói, “Huynh thích dáng vẻ này của muội thôi.”

“Nếu như muội là ma nữ thì huynh còn thích sao?” Cốc Thu Vũ hỏi.

“Vẫn thích muội. Chẳng phải sư tôn cũng ở bên Ma thần hay sao.” Thẩm Hoài An cúi đầu, hắn nghiêm túc nói, “Bất luận thân phận của muội là gì, huynh đều sẽ thích muội.”

Vốn dĩ Cốc Thu Vũ chỉ muốn dẫn lời để trêu đùa Thẩm Hoài An mà thôi, nhưng không ngờ đột nhiên hắn lại nghiêm túc, ánh mắt sáng trong nhìn chằm chằm vào nàng làm Tiểu Cốc cũng hơi e lệ.

Nàng đưa tay đẩy khuôn mặt của Thẩm Hoài An ra, Lý Thanh Thành ở bên cạnh ồn ào.

“Cho nên hai người thật sự ở bên nhau?” Lý Thanh Thành hỏi, “Sư huynh, sư tỷ, đều đã cùng chung hoạn nạn như vậy thì hôn một cái đi nào?”

Thẩm Hoài An và Cốc Thu Vũ ngẩng đầu thì nhìn thấy bốn người đang mỉm cười nhìn hia người họ, khiến hai người cảm thấy ngượng ngùng.

“Mọi người, mọi người đừng như vậy!” Thẩm Hoài An nói, “Đệ, đệ có việc đi trước đây.”

“Muội cũng có việc phải làm, ngày mai nói sau.” Cốc Thu Vũ cũng vội vàng nói.

Cả hai đều bỏ chạy khiến nhóm sư huynh đệ muội bốn người nở nụ cười.

Nhìn chăm chú vào bóng lưng bọn họ rời đi, Lý Thanh Thành không khỏi thở dài một tiếng

“Sao vậy?” Tiêu Dực hỏi.

“Sư huynh, môn phái chúng ta có thể vẫn mãi ở bên nhau như thế này không?” Lý Thanh Thành lẩm bẩm, “Nếu về sau sư tôn và bọn họ đều trở thành đạo lữ, chúng ta có phân ly hay không đây.”

“Đệ suy nghĩ nhiều rồi, nào dễ dàng phân ly như thế được.” Lục Ngôn Khanh cười, “Lúc này mới bao nhiêu năm? Trăm năm, ngàn năm sau, chúng ta cũng phải ở cùng nhau cho đến khi đệ thấy chúng ta chán ngáy mới thôi.”

Hà Sơ Lạc ngẩng đầu lên, nàng hỏi, “Sau này chúng ta đến Tiên giới có thể xưng bá làm vương hay không? Có còn ở cùng một chỗ sao?”

“Tiểu Hồ nói đúng.” Lục Ngôn Khanh cười, “Nhiều nơi như thế còn sợ không chứa nổi mấy người chúng ta? Cho dù sau này Thẩm Hoài An và Tiểu Cốc có hài tử, chúng ta vẫn có thể ở bên nhau, vĩnh viễn không chia lìa.”

Nói rồi, mọi người đều vô cùng vui vẻ đi về, cùng nhau thảo luận buổi tối làm món ngon để chúc mừng.

Ngu Sở đứng bên cửa sổ, hiền từ nhìn bọn họ đi xa dần.

Nàng nói, “Hệ thống, nghe được không?”

Hệ thống: …

Nó không ở, nó về hưu, nó offline!

Bình Luận (0)
Comment