Một tháng sau, bảy sư đồ Tinh Thần Cung đi vào động phủ trong núi chờ Quân Lạc Trần xuất hiện.
Hiện tại đã đến thời gian ước hẹn, Quân Lạc Trần sắp từ biệt Ma giới đến sinh sống cùng với bọn họ.
Có thể là do có thời gian một tháng để chuẩn bị tinh thần, hơn nữa là bối cảnh và với tất cả những gì mà Quân Lạc Trần đã làm cũng đủ khiến cho các đồ đệ đều tán thành, hiện giờ tâm trạng của sáu sư huynh muội đã rất bình tĩnh.
Khoảng nửa canh giờ sau, giữa động phủ xuất hiện một khe nứt đen, khe nứt dần dần mở rộng thành một tấm gương tròn đủ để cho người ra vào làm các đồ đệ hơi căng thẳng.
Người đầu tiên bước ra không phải là Quân Lạc Trần mà là một người bọn họ rất quen thuộc --- Ân Quảng Ly.
Mặc dù Ngu Sở đã từng nói với bọn họ hiện tại Ân Quảng Ly là đồ đệ của Quân Lạc Trần, nhưng các đồ đệ vẫn nổi lên cảnh giác.
Khí chất của Ân Quảng Ly giờ đây đã thay đổi rất nhiều, gã nhìn về phía sáu người, không khỏi mỉm cười.
“Không nghĩ tới là chúng ta lại gặp mặt.”
Các đệ tử không ai để ý đến gã, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm gã, Ân Quảng Ly cũng không bận tâm.
Gã quan sát Cốc Thu Vũ từ trên xuống dưới rồi nói: “Ngươi đã trưởng thành hơn nhiều rồi.”
Khi Cốc Thu Vũ bắt gặp ánh mắt của Ân Quảng Ly, biểu cảm của nàng hơi phức tạp. Nhưng Thẩm Hoài An lập tức bước tiến lên một bước rồi vươn cánh tay của mình ra ngăn trở Tiểu Cốc.
Trước đây, Tiểu Cốc chỉ nghĩ Ân Quảng Ly là một kẻ xấu khiến người khác chán ghét.
Sau khi đọc qua quyển sách kia nàng mới biết được hóa ra trong sách gã là sư phụ của nàng, mà nàng cũng chính là đồ đệ và là thuộc hạ mà Ân Quảng Ly đắc ý nhất.
Nghĩ như thế, trong lòng nàng vẫn hơi thổn thức. Lần đầu tiên Ân Quảng Ly nhìn đến nàng đã cảm thấy nàng nên đi tu ma, sau lần gặp mặt đó cho đến nay, vậy mà gã vẫn còn nhớ rõ Tiểu Cốc.
Cốc Thu Vũ không nói lời nào, chỉ nhìn sang nơi khác.
Ân Quảng Ly cũng biết những người trẻ tuổi của Tinh Thần Cung không dễ đối phó, vì vậy gã ngẩng đầu nhìn về phía Ngu Sở.
“Sư tôn lập tức đến ngay.” Gã nói.
Gã còn chưa nói dứt câu, giới môn lại có động tĩnh, Quân Lạc Trần bước ra.
Quân Lạc Trần và Ngu Sở nhìn nhau, hắn khẽ gật đầu, rồi nhìn sang Ân Quảng Ly.
“Quảng Ly.” Quân Lạc Trần nói, “Chúng ta từ biệt tại đây. Khống chế Ma giới cho tốt.”
Ân Quảng Ly cúi đầu hành lễ.
“Đệ tử nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của sư tôn.” Ân Quảng Ly khẽ nói: “Đệ tử xin cáo lui.”
Ân Quảng Ly xoay người lại, gã bước vào giới môn, giới môn cũng rời đi theo gã.
Trong động phủ chỉ còn lại bảy sư đồ Tinh Thần Cung và Quân Lạc Trần.
Vốn dĩ vừa rồi Quân Lạc Trần còn rất thong dong, vừa nhìn thấy Tinh Thần Cung ngay trước mặt, hầu kết của hắn hơi lên xuống, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Mấy đồ đệ cũng không biết nên nói cái gì, trong động phủ rơi vào im lặng làm bầu không khí trở nên hơi xấu hổ.
Ngu Sở nói: “Các con về môn phái trước đi.”
Trước khi đến đây, Ngu Sở đã nói với bọn đồ đệ rằng đợi đến khi Quân Lạc Trần đến Nhân giới, nàng sẽ trợ giúp hắn thay đổi tư chất.
Các đồ đệ lần lượt cáo từ rồi rời đi. Khi chỉ còn lại Quân Lạc Trần và Ngu Sở ở trong động phủ, hắn mới nhẹ nhàng thở ra.
Nghe theo chỉ thị của hệ thống, cả hai vừa ngồi xuống vừa nói chuyện phiếm.
Quân Lạc Trần nhìn Ngu Sở, hắn chậm rãi hỏi thăm: “Trong khoảng thời gian này, nàng sống có tốt không?”
“Khá tốt.” Ngu Sở nói, “Còn huynh, chuyện ở Ma giới đều đã giải quyết rồi chứ?”
Quân Lạc Trần nhẹ nhàng gật đầu.
“Sau khi ta không còn là Ma nhân, hồn khế của Ân Quảng Ly cũng sẽ không còn, cho nên trước tiên ta đã trả lại cho hắn.”
“Huynh xác định hắn có thể tin hay không?” Ngu Sở nhíu mày.
“Có thể tin.” Quân Lạc Trần nói, “Từ góc độ lý tính, hắn không biết nội tình giữa ta và nàng, chỉ biết lực lượng của chúng ta ngập trời. Ngay cả Đế Thiệu Quân hắc ám có lực lượng vượt ra khỏi tam giới kia cũng có kết cục như thế, đương nhiên hắn sẽ không dám khinh suất. Còn về tình thì…”
Hắn hơi thở dài, “Ta mang theo hắn ở bên người, đã mài giũa hắn mấy năm, ngay cả hồn phách của hắn cũng bị ta khống chế nên đương nhiên ta có thể biết được suy nghĩ thật sự của hắn, xác định hắn không lừa gạt ta – Tính tình của hắn đúng thật là đã khác so với trước đây, ta tin hắn.”
“Nếu huynh tin tưởng hắn, vậy ta yên tâm rồi.” Ngu Sở nói.
Quân Lạc Trần phục hồi tinh lại, hắn nhìn Ngu Sở cười khẽ
“Đợi đến khi ra khỏi động phủ này thì sẽ phải khảo nghiệm niềm tin của nàng đối với ta rồi.” Hắn chậm rãi nói, “Dù sao ta cũng chỉ mới ở kỳ Luyện Khí, quyền sinh sát đều ở trong tay nàng.”
Ngu Sở ngẩn ra, ngay sau đó cảm thấy hơi bất đắc dĩ.
…… Mới một tháng không gặp mà Quân Lạc Trần đã biết trêu ghẹo nàng!
Sau hai canh giờ, chờ đến khi Ngu Sở và Quân Lạc Trần bước ra khỏi động phủ, lực lượng quang minh và khí tức hỗn độn trên cơ thể của họ đã hoàn toàn biến mất.
Hiện giờ, chân khí đang cuộn chảy trong cơ thể của Quân Lạc Trần.
Hắn trở thành người tu tiên.
Hai người trở lại Tinh Thần Cung, dọc đường đi, Ngu Sở nghĩ tới hiện giờ hắn mới chỉ đang ở kỳ Luyện Khí thì không nhịn được muôn cười.
Thực ra trong lòng Quân Lạc Trần thực sự rất vui mừng khi nhìn thấy dáng vẻ cười trộm của Ngu Sở, hắn không ngại ngần, lại nhìn nàng với ánh mắt dịu dàng và bao dung.
“Bất luận như thế nào, huynh cũng nên điều chỉnh tâm thái của bản thân.” Ngu Sở cười thì cười nhưng trước tiên nàng vẫn an ủi hắn, “Tuy rằng huynh trưởng bối của mấy đứa, nhưng tu vi thấp hơn là chuyện không cách nào thay đổi được, sau này từ từ tu luyện thì sẽ tốt thôi.”
“Nàng yên tâm.” Quân Lạc Trần cười cười, “Đối với ta mà nói, có được cuộc sống như hiện tại đã rất vừa lòng rồi.”
Ngu Sở còn đang lo lắng không biết Quân Lạc Trần có vì tu vi thua kém mấy hài tử mà trong lòng sẽ cảm thấy khó chịu hay không, nhưng thấy hắn rộng rãi như vậy nàng cũng yên tâm.
Đúng lúc này, giọng nói máy móc của hệ thống vang lên trong đầu họ.
“Ký chủ Ngu Sở, ký chủ Quân Lạc Trần.” Hệ thống nói, “Hiện giờ thế giới đã khôi phục bình thường, cuộc sống của hai người cũng chính thức bước vào quỹ đạo, cảm ơn những cần cù vất vả trong những năm gần đây mà hai người đã bỏ ra, mối liên hệ giữa chúng ta sẽ cắt đứt sau ba phút nữa. Chúc cả hai người có cuộc sống hạnh phúc.”
Ngu Sở và Quân Lạc Trần nhìn nhau, biểu cảm đều hơi phức tạp.
Tất cả thực sự sắp kết thúc rồi.
“Đúng rồi, đây là khen thưởng lúc về hưu của ngươi.” Hệ thống nói.
Giữa không trung, một tờ giấy rơi vào tay Quân Lạc Trần. Trên đó lại là khế đất của một Linh Sơn, chẳng qua sự khác nhau ở chỗ, vị trí của nơi này hình như là ở Tiên giới.
“Minh Nguyệt sơn mạch……?” Ngu Sở lẩm bẩm. Nàng hơi nghi hoặc, “Không phải ngươi nói khen thưởng của Quân Lạc Trần chỉ có thể lựa chọn một thứ hay sao?”
“Thông thường là như vậy. Nhưng có rất ít ký chủ bằng lòng thừa nhận lực lượng hỗn độn, hơn nữa cũng rất ít người có thể chết già được.” Hệ thống nói, “Công tác của ký chủ Quân Lạc Trần rất nguy hiểm lại khó có thể quay đầu lại, vì vậy chúng tôi đã thêm một phần lễ vâth, hy vọng các ngươi sẽ thích nó.”
Ngu Sở và Quân Lạc Trần không thể tin được mà ngẩng đầu lên.
Nói cách khác, hệ thống thực sự cho bọn họ một khế đất ở Tiên giới làm khen thưởng.
Nghĩ đến đây, dường như hệ thống không keo kiệt như nàng nghĩ trước đó.
“Đếm ngược, 100, 99, 98, 97,… 3, 2, 1.”
Giọng nói của hệ thống lại vang lên trong đầu họ.
“Cảm ơn hai vị ký chủ đã hợp tác với chúng tôi trong những năm qua, hãy tận hưởng cuộc sống của chính hai người, vĩnh biệt.” Hệ thống nói, “Hệ thống sô 62145 chính thức rời khỏi thế giới số 92328.”
Cuối cùng, theo một tiếng “bíp” kéo dài, âm thanh của hệ thống cũng biến mất.
Ngu Sở và Quân Lạc Trần sững sờ tại chỗ mất một lúc lâu, họ thử gọi cho hệ thống nhiều lần nhưng đều không nhận được phản hồi.
Bọn họ chậm rãi ngẩng đầu nhìn đối phương.
“Chúng ta… và thế giới này, thực sự tự do rồi?” Ngu Sở lẩm bẩm.
Quân Lạc Trần dùng sức gật đầu.
Hắn vươn tay về phía Ngu Sở, Ngu Sở nhìn xuống ngón tay đang hơi run lên vì khẩn trương của hắn, nàng không khỏi hơi cong khóe miệng lên.
Hai người nắm tay nhau xuyên qua kết giới sương mù, thế ngoại đào nguyên của Huyền Cổ sơn mạch từ từ mở ra trước mắt họ.
Quân Lạc Trần lại đi vào trong sương mù của Tinh Thần Cung lần nữa nhưng tâm trạng lại hoàn toàn bất đồng với lần trước.
Hắn nhẹ nhàng hô hấp, qua một lúc lâu sau, cuối cùng hắn mới cảm giác được sự chân thực.
Hắn thực sự đã có cuộc sống mới.
>
Buổi tối, sư đồ Tinh Thần Cung và Quân Lạc Trần tụ lại cùng nhau ăn bữa cơm.
Cả hai bên đều ngạc nhiên khi phát hiện ra đối phương rất dễ nói chuyện, bầu không khí không tệ như trong tưởng tượng của họ
Vốn dĩ các đồ đệ vẫn cảm thấy không thoải mái với người đột nhiên xâm nhập vào cuộc sống của họ như Quân Lạc Trần, lại sợ hắn sẽ vì có mối quan hệ thân thiết với sư phụ mà đột nhiên khoa tay múa chân với bọn họ.
Không nghĩ tới, chính Quân Lạc Trần lại là người chủ động kính ly rượu đầu tiên.
“Ta kính mọi người, chúng ta cùng uống một ly nào.” Quân Lạc Trần cười nói.
Hắn khách khí như vậy khiến các đồ đệ không biết phải làm sao.
Bất luận là tuổi tác hay những mặt khác thì Quân Lạc Trần cũng xem như là trưởng bối của bọn họ.
Quân Lạc Trần chủ động kính rượu, hắn cũng không nói cảm tạ các đệ tử đã chăm sóc hoặc đồng hành cùng Ngu Sở hay những lời nói linh tinh nào khác mà chỉ nói: “Hiện tại ta chỉ mới Luyện Khí kỳ, cũng xem như là tiểu sư đệ của mọi người, ta sẽ chăm chỉ luyện tập, hy vọng có thể học hỏi một chút kinh nghiệm từ mọi người, ta cũng cảm thấy mãn nguyện rồi.”
Sau đó, hắn nâng cánh tay lên, chắp hai tay trước ngực, đó là một cái chắp tay thi lễ.
“Quân tiên sinh, ngài đừng như vậy.” Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An vội vàng duỗi tay giữ lấy cánh tay hắn, Lục Ngôn Khanh nói, “Sau này chúng ta đều là người một nhà, nói những kowfi này thì quá khách khí rồi.”
“Đúng thế, vừa nhìn đã biết ngài là nhân trung long phượng, đâu cần học cái gì từ chúng ta chứ?” Thẩm Hoài An cũng nói, “Chẳng qua là giúp đỡ lẫn nhau, tận dụng sở trường của mỗi người là tốt rồi.”
Quân Lạc Trần buông thấp tư thái như vậy khiến các đệ tử Tinh Thần Cung thích ăn mềm không ăn cứng đều cảm thấy hơi ngượng ngùng, thi nhau kính rượu với hắn.
Bầu không khí giữa mọi người cũng ngày càng tốt hơn.
Ngu Sở nhìn mà bất đắc dĩ cười.
Nàng đúng là không cần phải lo lắng cho Quân Lạc Trần, cứ coi hắn là nam nhân nội liễm dễ thẹn thùng không giỏi nói chuyện trước mặt nàng. Nhớ lại năm đó khi hắn vẫn còn là Tô Dung Hiên, bên người có nhiều thuộc hạ nguyện vào sinh ra tử cùng hắn, sao hắn có thể là người không biết cách đối nhân xử thế được đây.
Để cho những đệ tử Tinh Thần Cung tính tình đơn thuần thẳng thắn như bọn họ tiếp nhận hắn cũng không phải là việc khó gì với Quân Lạc Trần.
Sau khi ăn tối xong, bầu không khí vốn vất vả lắm mới hòa dịu lại đột nhiên trở nên căng thẳng lên.
Buổi tối cần sắp xếp chỗ ở cho Quân Lạc Trần.
Tuy rằng hiện tại các đồ đệ đã tiếp nhận hắn vào môn phái, nhưng đối với bọn họ mà nói Quân Lạc Trần vẫn chỉ là một nam nhân xa lạ không tồi mà thôi.
Nếu như trơ mắt nhìn hắn sống ở sau núi cùng sư phụ thì khẳng định rằng trong lòng các đệ tử đều không thoải mái.
Kết quả, Quân Lạc Trần tự mình chủ động chọn một viện dành cho đồ đệ được để trống, ở ngay bên cạnh các đồ đệ.
Các đồ đệ đều nhẹ nhõm thở ra, trong lòng cũng tăng thêm mấy phần thiện cảm với Quân Lạc Trần.
Sau đó, Tinh Thần Cung chính thức bắt đầu cuộc sống hằng ngày mới.
Các đồ đệ cũng đã qua tuổi muốn tạo thanh danh trong Tu Tiên giới, bây giờ bọn họ đều trưởng thành hơn rất nhiều. Từng năm từng năm lắng đọng mình lại ở trong môn phái không ngừng tu luyện, càng ngày càng giống người tu tiên đủ tư cách.
Quân Lạc Trần ở gần bọn họ, chỗ tối cực kỳ rõ ràng.
Nếu như hắn vừa đến đã ở phía sau núi, thì có khả năng sẽ tạo khoảng cách với những đệ tử khác. Nhưng nếu bọn họ ở cùng một chỗ thì sẽ càng gia tăng sự hiểu biết về nhau, dần dần trở nên quen thuộc lẫn nhau.
Quân Lạc Trần là người được hệ thống lựa chọn, hắn có thiên phú dị bẩm, lại có nhiều năm kinh nghiệm trong việc khống chế lực lượng hỗn độn, dù phải tu luyện lại từ đầu thì cũng không quá khó khăn.
Chỉ một năm mà hắn đã đạt tới hâu kỳ của Trúc Cơ kỳ, đây vẫn là vì muốn làm đâu chắc đấy, ổn định nền tảng mới phải chậm lại, rồi còn luyện hai năm thực hành các kiến thức cơ bản rồi mới bước vào Kim Đan kỳ.
Thế giới bên ngoài chỉ biết Tinh Thần Cung lại ‘thu’ một đồ đệ, nhưng bọn họ không biết rằng Quân Lạc Trần còn nghịch thiên hơn so với những đồ đệ khác, nếu biết được hắn chỉ mất ba năm đã đạt đến Kim Đan kỳ thì e rằng bọn họ sẽ bị dọa đến chết lặng đi.
Ban đầu, khi Quân Lạc Trần vừa mới đến, bọn họ còn sợ hắn nói thêm một câu với sư phụ.
Thế nhưng, năm năm sau.
Thẩm Hoài An gấp đến mức vỗ đùi đen đét, “Quân tiên sinh, ngài như vậy là không được, ngài nói ít quá, như vậy thì đến khi nào mới có tiến triển với sư tôn được đây?”
Quân Lạc Trần: “Ừm…”
Mười năm sau.
“Quân Lạc Trần! Ngài không cần ăn vạ ở đây với chúng ta nữa! Chừng nào thì ngài mới chuyển đến sau núi vậy!!”
Quân Lạc Trần: Kế hoạch đã hoàn thành!