“Tiên……Tiên trưởng?”
Nhìn bộ dáng trầm mặc của Ngu Sở, trong lòng Vương lão gia tử thấp thỏm không nhịn được liền mở lời, “Ngài cảm thấy hài tử này thế nào?”
Lúc này Ngu Sở mới lấy lại tinh thần, nàng ngẩng đầu phát hiện hai gia tôn đang nhìn nàng không chớp mắt.
Lão nhân thì chờ nàng nói ra câu đồng ý, còn ánh mắt nam hài lại thêm chút phức tạp, ánh mắt đó nhìn chăm chú vào Ngu Sở mang theo mong đợi, tựa như chờ mong nàng có thể tiếp nhận mình, nhưng vẫn có cảm giác tránh né.
Ngu Sở im lặng chốc lát rồi mở miệng, “Xác thật hài tử này rất có thiên phú.”
Vương lão nhân cùng Lục Tiểu Thất còn không kịp vui sướng thì nghe được Ngu Sở tiếp tục nói, “Nhưng lão tiên sinh, ta vẫn không thể thu hài tử này.”
“Vì sao chứ?” Lão nhân gia khó hiểu hỏi lại, “Nếu ngài nói nó có thiên phú, mà Tiểu Thất lại là đứa trẻ ngoan, vậy ngài cảm thấy nó không tốt ở điểm nào?”
“Không phải hài tử không tốt mà là ta không tốt, ta không có năng lực dẫn dắt hài tử.” Ngu Sở kiên nhẫn giải thích, “Nhưng ngài yên tâm, Tiểu Thất rất có tiềm năng, bất kỳ môn phái tu tiên nào đều sẽ muốn cướp đoạt lấy. Nếu ngài đồng ý ta có thể đưa hài tử vào môn phái tốt, không làm mai một tiềm năng của hài tử.”
Ông lão muốn nói lại thôi, cuối cùng những lời muốn nói hóa thành một tiếng thở dài.
“…… Đa tạ tiên trưởng.”
Khi trở về, Lục Tiểu Thất tự mình đưa nàng, hai người im lặng mà đồng hành một chặng đường. Ngu Sở liền nghe được nam hài nhỏ giọng nói, “…… Tiên cô.”
“ Sao vậy?” Nàng cúi đầu nhìn về phía nam hài.
Lục Tiểu Thất mấp máy môi nói nhỏ, “ Những lời gia gia nói ngài không cần cho là thật, ta không nghĩ đi tu tiên, cũng không muốn đi cùng ngài, trước đây đáp ứng gia gia cũng vì muốn cho gia gia an tâm mà thôi.”
Nghe thấy nam hài nói như vậy, Ngu Sở không nhịn được nhíu mày, “Vậy ngươi có nghĩ đến sau khi gia gia của ngươi rời đi, ngươi tự mình sinh hoạt như thế nào?”
Nam hài nhẹ nhàng cười rộ lên, “ Ta rất nhanh sẽ trưởng thành, sau mấy năm ta có thể bỏ công sức đi làm việc, chẳng sợ làm công nhân khuân vác, tóm lại là không đói chết.”
Nam hài ngoan ngoãn ôn hòa như vậy càng khiến cho Ngu Sở không đành lòng.
Nàng biết Lục Tiểu Thất sợ nàng khó xử cho nên mới nói như vậy. Đừng nói là khất cái, cho dù là gia đình bình thường biết đứa con có thiên phú có thể đi theo môn phái đều mừng điên rồi, làm sao có hài tử nào cứ liên tục cự tuyệt giống như vậy?
Lão nhân gia kia nói đúng, lão vừa chết là hài tử này sẽ không chịu nổi qua năm nay.
Hai người đi đến dưới lầu của khách sạn Duyệt Lai, Ngu Sở dừng bước, nàng nhìn về phía Lục Tiểu Thất nói, “Thật sự ngươi là hạt giống tốt để tu tiên, nếu chúng ta có duyên ta nguyện ý giúp ngươi tìm môn phái. Chỉ là có muốn tu chân hay không chính ngươi tự quyết định.”
Lục Tiểu Thất cúi đầu không nói một lời, chờ đến lúc Ngu Sở nói xong nam hài liền hơi khom người chào, không nói gì mà im lặng rời đi.
Ngu Sở cảm giác được bước đi uể oải của y, nàng biết có thể trong lòng y sinh ra tình tiết chim non, đối với người vươn tay ra giúp đỡ là nàng ôm rất lớn chờ mong.
Đáng tiếc, Ngu Sở cảm thấy chính mình thật sự không có biện pháp đưa hắn đi, hiện giờ nàng chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt mất hết tu vi mà thôi, Lục Tiểu Thất đi theo nàng cũng không được ích gì, một môn phái lớn có thể cung cấp cho hài tử càng nhiều tài nguyên cùng địa vị, tất cả điều đó một người như Ngu Sở không có biện pháp cho y.
Huống hồ nàng chỉ sở hữu một dãy núi cùng tông môn cũ nát bị vứt bỏ, nếu Lục Tiểu Thất đi theo nàng mới làm hài tử này không phát triển được.
…… Đương nhiên, chính xác hơn là Ngu Sở cảm thấy bản thân không mang được hài tử. Trong những lần làm nhiệm vụ xuyên thư, nàng học xong cách diễn kịch, học hết được ‘ngươi lừa ta gạt’ là như thế nào, bản ngã thật sự đã sớm bị mài mòn.
Hài tử sạch sẽ thuần túy không nên tiếp xúc với người như nàng.
Dù nghĩ như vậy nhưng Ngu Sở không biết vì sao cả buổi tối đều cảm thấy bực bội vô cùng, nàng dứt khoát đi đả tọa để bình tâm tĩnh khí, đẩy chân khí trong cơ thể xoay vòng.
Ngoài dự đoán, nội đan của nàng tương hợp với thân thể của Ngu Sở Sở, thích hợp giống như cùng một người. Thân thể không có sinh ra chút phản ứng bài xích nào mà tiếp nhận nội đan của tân chủ nhân. Hơn nữa chỉ tuần hoàn mấy lần mà đã trưởng thành nhanh chóng.
Suốt một đêm, sau ba lần Đại Chu Kỳ cộng với nhiều lần chân khí xoay vòng, Ngu Sở có thể cảm giác được chân khí của mình lại tăng thêm không ít, có thể là thân thể có ký ức tu luyện cho nên thực hành rất thuận lợi.
Đến buổi sáng hôm sau, Ngu Sở tỉnh lại đi tửu lầu lấy cơm. Nhiều ngày nay, mỗi này nàng đều ra tay hào phóng, mỗi lần mua đều mua hộp đồ ăn ba tầng, tiểu nhị trong quán đều ấn tượng với nàng, đã sớm chuẩn bị tốt đồ ăn trực tiếp giao đến tận tay.
Ngu Sở mang theo hộp đồ ăn đi đến thành Bắc, nơi khất cái tụ tập lại với nhau. Khi nàng đi vào nơi Lục Tiểu Thất và gia gia của y ở thì thấy lều trại vải trách bươm hôm qua còn tồn tại nay đã biến mất không thấy, chỉ còn lại một mảnh đất tạo nên cảm giác người đi nhà trống.
“Tiên trưởng, ngài đã tới.” Ở bên kia, hai mẹ con khất cái vén vải bố lên nói.
Ngu Sở hỏi, “Hai người họ đâu rồi?”
“Đêm qua lão tú tài chết rồi, quan tuần tra sai các khất cái khác đưa thi thể ra khỏi thành.” Lão thái thái thở dài, “Khất cái như chúng ta sau khi chết sẽ bị ném ở ngoài thành, hài tử Tiểu Thất đó hiếu thuận nói muốn chôn gia gia nên đuổi theo, đến giờ cũng không thấy trở về.”
Lông mày Ngu Sở nhíu chặt.
Không đợi nàng mở miệng dò hỏi, lão thái thái lại nói, “Lão nhân nói lão thích khu rừng ngoài cửa thành Bắc vì lão thích khu rừng nhỏ bên cạnh con sông. Ta đoán Tiểu Thất nghĩ muốn mang lão ấy chôn nơi đó…… Tiên trưởng nếu muốn đuổi theo thằng bé, phần cơm này sẽ để lại cho chúng ta chứ……”
Ngu Sở đưa hộp đồ ăn cho hai mẹ con, khi rời đi trong tiếng văng vẳng hai người ngàn ân vạn tạ.
Nơi này vốn gần với đại môn rời đi thành bắc, Ngu Sở đi ra cửa thành quả nhiên nhìn thấy bên đường có một rừng cây nhỏ cách đó vài trăm thước, cánh rừng là khu đất thược hạ lưu con sông nhỏ chảy qua Thanh Thành.
Nàng băng qua rừng cây mà tìm kiếm liền nhìn đến thân ảnh nhỏ gầy đang quỳ gối bên bờ sông.
“Lục Tiểu Thất.” Ngu Sở gọi nam hài nhưng y vẫn không nhúc nhích.
Ngu Sở ngồi xuống bên cạnh nam hài mới phát hiện ra đôi mắt y đỏ bừng, cả người đều là bùn đất, thất hồn lạc phách mà thẫn thờ nhìn chăm chú vào mặt sông.
“Tiên cô……” Nam hài nhẹ nhàng mở miệng, tiếng nói khàn khàn không rõ ràng của y mang theo run rẩy, “Gia gia nói sau khi chết muốn được thả trôi theo dòng sông này, ta đã hoàn thành tâm nguyện của gia gia. Chính là…… Chính là gia gia không được xuống mồ vì an, về sau chỗ tế bái ta cũng không có…… Ta có phải đã làm sai rồi không? Ta không nên……”
“Ngươi không có làm sai gì cả.” Ngu Sở nhẹ giọng nói.
Nàng ôm nam hài vào trong ngực, Lục Tiểu Thất ban đầu còn kiên cường, giờ lại gào khóc trong lòng Ngu Sở.
Trước khi gặp được Lục Tiểu Thất, Ngu Sở cho rằng bản thân rất ghét hài tử. Bởi vì trước giờ nàng gặp được những hài tử phần lớn đều không biết đúng mực, dễ dàng bị ghét mà hỏng việc.
Nhưng Lục Tiểu Thất không giống vậy, y quá ngoan ngoãn thành thục, ngoan đến mức làm Ngu Sở đau lòng. Y vẫn luôn gây áp lực cho chính mình, không chỉ kiên cường hiếu thuận mà còn vì người khác suy nghĩ rất nhiều.
Nghe nam hài khóc làm trong lòng Ngu Sở cũng không chịu nổi.
Thậm chí nàng nhịn không được nghĩ vận mệnh sao lại tàn nhẫn đến vậy, Nếu không có những tên cướp kia xuất hiện, có lẽ hiện giờ Lục Tiểu Thất vẫn là một tiểu thiếu gia non nớt đơn thuần, sẽ không trải qua những chuyện phức tạp như vậy.
Lục Tiểu thất buông thả bản thân mà khóc lớn cũng chỉ vài phút, rất nhanh đã ngừng lại, thút tha thút thít nghẹn ngào nói, “Xin lỗi, ta lại, tôi lại làm phiền đến ngài rồi. Quần áo của ngài……”
“Không sao.”
Hai người tách ra, Ngu Sở nhịn không được giơ tay lau nước mắt giúp nam hài. Mặt y dính bẩn giống như con mèo hoa nhỏ, Ngu Sở nhẹ nhàng lau thôi mà trên ngón tay trắng nõn đã dính vài vết bẩn.
Nam hài nhìn thấy chói mắt, cắn môi vươn tay nhẹ nhàng lau ngón tay nàng, trên đôi mắt vẫn còn lóng lánh nước. Nhưng tay nam hài cũng bị bẩn, lau thế nào cũng không lau sạch được, ngược lại tự làm mình ấm ức và ủy khuất.
Nhìn thấy khóe miệng cậu bé cong xuống vẻ khó chịu, Ngu Sở cảm thấy vừa đau lòng vừa buồn cười.
“Đừng lau, không sao đâu.” Nàng lại giơ tay xoa đôi mắt của Lục Tiểu Thất, dịu dàng nói, “Chuyện hôm qua chúng ta nói đến ngươi nghĩ kỹ chưa?”
“Nghĩ kỹ rồi ạ.” Lục Tiểu Thất nhỏ giọng, “ Ta không muốn vào môn phái, đạ tạ ý tốt của ngài, tiên cô, ta không nghĩ lại làm phiền ngài thêm.”
“Ngươi không muốn làm phiền ta hay là thật sự không muốn đi?” Ngu Sở hỏi.
“Ta…… Ta không muốn đi.” Nam hài cúi đầu quật cường nói.
Rốt cuộc thì vẫn chỉ là hài tử, nỗi đau về việc gia gia qua đời làm nam hài rất khó khống chế được cảm xúc, câu nói này có cảm giác như giận dỗi vậy.
Ngu Sở buông tay, nàng nhìn chăm chú vào nam hài rồi nhíu mày lại, “Lục Tiểu Thất, đây là chuyện lớn, không được giận dỗi với ta như vậy.”
Lời nói của nàng thiếu đi sự nhẹ nhàng, lại nhiều thêm sự nghiêm túc. Ngu Sở đã trải qua một đường ‘huyết vũ tinh phong’ mà tạo nên con người như hiện tại, khi nàng dịu dàng còn dễ nói, chỉ hơi nghiêm mặt thôi là người lớn bình thường đều sẽ sợ sệt chứ đừng nói gì đến hài tử.
Trước nàng vẫn luôn gọi cậu bé là Tiểu Thất, bỗng nhiên lại kêu họ tên đầy đủ làm Lục Tiểu Thất nhịn không được mà ngẩng đầu.
Nam hài nhìn thấy Ngu Sở lạnh nhạt nghiêm túc thì cảm thấy sợ nàng, mím môi đầy ủy khuất, sau đó nhanh chóng cúi đầu.
“Ta không muốn đi, ta không muốn tu tiên.” Vốn dĩ tâm tình đã khôi phục lại nhưng đột nhiên Lục Tiểu Thất lại khóc nức nở, “Tiên cô, ngài không cần để ý đến ta, ngài đi đi thôi.”
Ngu Sở vừa đau lòng vừa tức giận, những chuyện khác hài tử này đều hiểu chuyện như vậy mà đến lúc mấu chốt này sao lại cố tình bướng bỉnh đến thế?
Kỳ thật nàng làm được đến mức này đã là tận tình tận nghĩa, nếu đem hài tử đưa đến môn phái nào đó thì người phiền toái vẫn là chính nàng. Rốt cuộc nàng biết các môn phái tốt cơ bản đều cùng cốt truyện có liên hệ.
Hiện tại hài tử không có ý tiếp nhận lòng tốt, nàng cũng không thể đem người trói đi được, y không đi nàng còn bớt việc.
Ngu Sở đứng lên xoay người rời đi, nàng càng đi trong lòng càng bực bội, nàng cũng không biết tại sao mình lại bực tức với một hài tử đến vậy.
Khi đi quá nửa khu rừng, cuối cùng Ngu Sở nhịn không được dừng lại. Nàng quay đầu, nhìn thấy thân ảnh cô đơn gầy nhỏ của y vẫn đang ngồi quỳ ở bờ sông, y cúi đầu, bả vai khẽ lay động nức nở, phảng phất như toàn bộ thế giới đều vứt bỏ y vậy.
Trong lòng Ngu Sở bực bội lại tăng lên .
Sau khi tiên cô rời đi, Lục Tiểu Thất mới phát hiện mình thật sự cô đơn, gió sông lạnh lẽo thổi vào tấm lưng nhỏ gầy.
Trên đời này y không có người thân bạn bè, chỉ còn lại chính mình tồn tại mà thôi.
Nam hài cuộn tròn, giống như thú con mà khóc nức nở. Lúc này, đôi mắt mông lung đầy nước của nam hài thấy được vạt áo màu trắng, y ngẩn ngơ ngẩng đầu, đối diện với khuôn mặt xinh đẹp lạnh nhạt của Ngu Sở.
“Tiên, tiên cô?” Nam hài lẩm bẩm.
Đôi môi mỏng của Ngu Sở mím lại, nàng cứng ngắc mà mở miệng, “Nếu ta muốn mang ngươi đi, ngươi có đi không?”
Lục Tiểu Thất ngây người.
Dường như Ngu Sở cảm thấy hành động của bản thân không ổn, nàng bắt đầu thấy hối hận, vừa mới bước về phía sau một bước, nam hài như tỉnh mộng vội vàng nói, “Ta đi, ta đi cùng ngài.”
“Ta một mình cô độc, không có môn phái sau lưng, càng chỉ là một kẻ không có tiếng tăm gì. Ngươi đi theo ta cũng không lấy được chỗ tốt.” Ngu Sở khô cằn nói, “Hơn nữa ta biểu hiện ôn hòa dày rộng cũng đều là giả vờ, ta chân chính là người không tốt ở chung. Vậy ngươi cũng muốn đi theo ta sao?”
Nam hài gật đầu liên tục, vội vàng nói, “ Ta nhất định sẽ chiếu cố ngài thật tốt, ta thề.”
Ngu Sở muốn nói lại thôi, nàng lớn đùng như vậy, ai cần tiểu thí hài mười tuổi chiếu cố a!
Nhưng nhìn đôi mắt lấp lánh ướt át đó, cái gì nàng cũng đều không nói ra khỏi miệng được.
Một lát sau, nàng bỏ ánh mắt đó qua một bên, nhẹ giọng nói, “…… Ta đây liền thu lưu ngươi một lần vậy.”
Hốc mắt Lục Tiểu Thất còn vương đầy nước mắt nhưng nam hài đã nở nụ cười.
Tác giả có lời muốn nói
Hiện tại:
Ngu Sở: Tiểu hài tử 12 tuổi còn đòi chiếu cố ta? Nói đùa, ta chiếu cố ngươi mới đúng.
Ngu Sở: Cứ cho là ta rời khỏi môn phái đi, có chết ta cũng không thích tiểu hài tử! Ta không cần đồ đệ! Chẳng qua hiện tại miễn cưỡng chiếu cố ngươi một thời gian mà thôi!
Về sau:
Ngu Sở: Thơm quá, không có đại đồ đệ, một mình ta làm sao bây giờ a?