Gần lúc đi, Lục Tiểu Thất bảo Ngu Sở đi trước, y muốn ngồi một mình trong chốc lát rồi mới đi tìm nàng.
Ngu Sở không có ý kiến. Đây là nhân chi thường tình, gia gia của y qua đời, hiện tại phải rời khỏi nơi đã lớn lên, muốn tự mình cáo biệt là chuyện bình thường.
Nàng trở về Thanh Thành, ở trên phố xá náo nhiệt tiện đường mua một vài thứ xong mới trở về khách sạn Duyệt Lai. Ngu Sở tìm tiểu nhị khách sạn, nói cho tiểu nhị biết nếu có một tiểu khất cái khoảng trên dưới mười tuổi tới tìm người thì làm cho y lên tìm nàng.
Tiểu nhị gật đầu, khi hắn ta nghe được Ngu Sở muốn mang tiểu khất cái đi thì trên mặt lập tức lộ ra vẻ hâm mộ.
Đối với thế giới sùng bái người tu tiên này mà nói, có thể được người tu tiên mang đi không khác gì được nhảy lên một cái giai cấp. Từ đây ăn mặc không cần phải lo, được sống một hoàn cảnh hoàn toàn khác.
Tâm tình của tiểu nhị tạm thời không đề cập tới. Sau khi Ngu Sở trở lại phòng liền mở ra không gian, trong đống đồ và bí tịch hệ thống tặng nàng chọn lựa công pháp có khả năng phù hợp với Lục Tiểu Thất.
Rất nhanh nàng phát hiện ra, tuy rằng các bí tịch đó rất tốt nhưng hình thức cổ xưa, cho học đồ bình thường luyện còn chưa tính, tư chất tốt như Lục Tiểu Thất học cái này có vẻ làm hỏng y mất.
Bởi vì nam hài có hai loại thuộc tính linh căn mộc thủy cho nên rất khó gặp được công pháp hoàn toàn xứng đôi với y.
Đối với những người tu chân khác cũng đều như vậy, mỗi người sở hữu hai loại linh căn thì tình huống của bản thân đều có sự khác biệt, sẽ không giống nhau hoàn toàn, dẫn tới việc không thể áp dụng bí tịch căn bản tu luyện Song Linh căn này cho tất cả những người tu tiên sở hữu Song linh căn khác.
Vừa mới bắt đầu đặt nền móng, đa thuộc tính của người tu tiên có thể cùng với những người khác tham khảo một chút, về sao phát triển ra sao còn phụ thuộc vào năng lực dạy dỗ của sư tôn.
Ngu Sở là người làm việc luôn luôn phải làm được tốt nhất, nàng có thể mày mò tự tạo ra công pháp bí tịch thích hợp với bản thân thì tự nhiên cũng có thể giúp Lục Tiểu Thất tìm ra con đường tu luyện thích hợp.
Nàng chính là mạnh miệng mềm lòng, lúc mới đầu còn nói với Lục Tiểu Thất là chỉ thu lưu nam hài thôi, thế mà hiện giờ đã bắt đầu vì y mà cân nhắc đến việc làm thế nào để tạo ra bộ công pháp thích hợp cho y.
Ngu Sở lấy bí tịch mà hệ thống cung cấp làm đối chiếu tham khảo, trong lòng không ngừng tự hỏi biên soạn ra sao. Không biết qua bao lâu, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa khe khẽ.
“Mời vào.” Ngu Sở nói.
Cửa nhẹ nhàng mở ra, Luc Tiểu Thất đi vào phòng. Ngu Sở ngẩng đầu, nàng lập tức ngẩn ra.
Mấy ngày nay trên người tiểu khất cái vẫn luôn lấm bẩn thế mà giờ không biết tắm gội ở đâu, ngoại trừ quần áo mặc ngoài thì dường như không nhận ra được y.
Vốn dĩ mặt nam hài bẩn như con mèo hoa nhỏ nên ký ức sâu nhất của Ngu Sở là đôi mắt to trong suốt thuần túy, còn diện mạo của nam hài căn bản không có ấn tượng.
Hiện giờ rửa mặt sạch sẽ, Ngu sở mới bừng tỉnh phát hiện ra làn da hài tử này không chỉ trắng nõn mà ngũ quan của y còn đẹp hơn, mặt mày tinh xảo, còn nhỏ mà đã có thể nhìn ra dáng vẻ thanh tuyển tuấn nhã.
Chẳng qua dáng người Lục Tiểu Thất gầy yếu, má cũng không có mấy lạng thịt. Tóc của nam hài còn ướt, hơi mím môi, giống động vật nhỏ bị vứt bỏ mà có chút sợ hãi đứng im ở cửa.
Ngu Sở vươn tay ý bảo cậu bé lại gần, Lục Tiểu Thất theo thói quen cúi đầu, chậm rãi bước đến trước mặt nàng.
“Ngươi đã tắm rồi?” nàng hỏi.
Nam hài nhẹ nhàng gật đầu, nhỏ giọng nói, “Ở trong sông tắm.”
Trước đây gia gia bệnh nặng, mỗi ngày Lục Tiểu Thất lê thân mình gầy yếu mà chiếu cố gia gia đã quá sức rồi, tự nhiên không hơi đâu để ý bản thân. Hiện giờ muốn cùng đi với Ngu Sở, y nghĩ không thể gần nàng với thân thể bẩn thỉu đó được, cho nên trước khi đi đã xuống sông tắm rửa sạch sẽ.
Ngu Sở nắm lấy đầu ngón tay nam hài, cảm giác ngón tay y lạnh toát.
“Lần sau đừng tắm ở sông.” Chân mày nàng nhíu lại, “Nước lạnh, hại thân.”
Lục Tiểu Thất hơi mím môi, lại nhẹ nhàng ừ một tiếng, vành mắt hơi hồng. Nam hài ít được nhận sự thiện tâm của người khác ngoài gia gia và hai mẹ con bà lão ăn mày, trên đường người bán hàng hay thậm chí là người nghèo bình thường đều có thể quát mắng nam hài như xua đuổi một con chó.
Nhưng Ngu Sở không chỉ tha thứ chuyện nam hài ăn cắp, lại còn giải vây cho y, giúp y chiếu cố gia gia, thế nhưng hiện giờ còn quan tâm y có thể bị đông lạnh hay không…… Ngay khoảng khắc đó, y cảm nhận được sự dịu dàng tinh tế của mẫu thân.
Sự ấm áp này làm nam hài không nhịn được mà rung động.
Mà bên này, Ngu Sở đem chồng quần áo trên bàn đẩy về phía nam hài.
“Đây là đồ mà ta mới đi cửa hàng y phục mua, có lẽ không được vừa, ngươi thử trước xem sao.” Ngu Sở nói, “Thay bộ này mặc tạm một chút rồi đưa ngươi đi đo kích cỡ sau.”
Lục Tiểu Thất nhận lấy xiêm y, y nhìn quanh phòng, đưa mắt về phía nơi Ngu sở đang ngồi, nhỏ giọng hỏi, “Tiên…… Tiên cô, ta thay đồ ở đâu ạ?”
Ngu Sở khẽ nâng cằm, “Chỗ đó không phải có bình phong hay sao?”
Nam hài cầm quần áo, vẫn không chịu di chuyển, đôi tai biến thành màu đỏ. Nam hài tắm rửa sạch sẽ nhìn trắng nõn nà, vì thẹn thùng mà đỏ lên nhìn quá rõ ràng. Ngu Sở không biết nghĩ thế nào liền nở nụ cười.
“Ta ra ngoài, ngươi đổi đi.” Ngu Sở đi ra khỏi phòng, nàng đóng cửa lại.
Lục Tiểu Thất như sợ nàng đợi lâu cho nên động tác thay quần áo rất nhanh, một lúc sau đã mở cửa.
“…… Đổi rồi ạ.” Lục Tiểu Thất nói nhỏ.
Ngu Sở quay đầu thì thấy nam hài đứng ở cạnh cửa đang mặc bộ trường bào màu xanh lá đậm eo thắt đai lưng. Trừ việc tóc ngắn giống nam hài ở hiện đại thì khi thay xong bộ quần áo nhìn không ra xuất thân của y là khất cái, thoạt nhìn đều cho rằng đó là tiểu thiếu gia nhà ai.
Vấn đề duy nhất của nam hài chính là hơi gầy yếu, 12 tuổi mà mặc quần áo dành cho 10 tuổi vẫn còn thấy hơi rộng.
Lục Tiểu Thất thấy thấp thỏm, không biết quần áo mình mặc vào nhìn thế nào, có thấy kỳ lạ hay không liền phát hiện Ngu Sở nở nụ cười.
Khi nàng không có biểu tình gì thì có vẻ hơi lạnh lùng, nhưng chỉ cần nhẹ nhàng hé lộ ra ý cười liền phảng phất như băng tuyết đang tan chảy.
Lục Tiểu Thất giật mình, Ngu Sở liền duỗi tay nhẹ nhàng nhéo má nam hài.
“Rất hợp với ngươi.” Nàng nói, “Mỗi tội quá gầy, về sau cần bồi bổ nhiều.”
Lập tức lỗ tai Lục Tiểu Thất lại đỏ. Khi hai người xuống lầu, tiểu nhị của khách sạn còn không nhận ra vừa rồi tiểu công tử rời đi cùng Ngu Sở là khất cái.
Thế giới cổ đại được hư cấu cũng có chỗ tốt, các ngành sản xuất khác nhau phát triển đã không còn bị thời đại chính thống trói buộc, đều trăm hoa đua nở. Ví dụ Ngu Sở muốn mua y phục cho cậu bé là có ba lựa chọn như tiệm may, tiệm vải, cửa hàng trang phục.
Tiệm vải chuyên bán vải dệt, mà tiệm bán trang phục cùng tiệm may có dự trữ nhiều vải dệt cùng y phục đã được tuyển chọn. Ngu Sở đưa Lục Tiểu Thất đến cửa hàng trang phục, muốn xem xem có quần áo nào phù hợp với cậu bé để mặc luôn không.
Tiểu nhị ở tiệm trang phục nhìn thấy khí phái của người tu tiên là Ngu Sở cùng ‘thiếu gia nhà giàu’ Lục Tiểu Thất lập tức chào đón nhiệt tình. Để tiểu nhị chọn ra mấy bộ quần áo có màu sắc và họa tiết thủ công bất đồng.
Quần áo Ngu Sở đang mặc trên người mua ở tiệm may nhỏ rõ ràng là không tốt như ở đây. Vốn dĩ cửa hành không cho mặc thử, nhưng tiểu nhị cửa hàng rất tinh mắt, cảm thấy Ngu Sở là khách hàng lớn liền nhiệt tình mời Lục Tiểu Thất thử quần áo, cố ý hầu hạ nam hài khiến cho y hoảng sợ.
Lục Tiểu Thất đổi một bộ trường bào màu đen có hoa văn chìm, có thể vì vải được dệt tinh xảo cao cấp một chút nên khi y mặc lên người càng giống như công tử nhà giàu.
“Tiểu công tử thật anh tuấn, mặc cái gì nhìn cũng đẹp.” Tiểu nhị cười nói, “Công tử có khí chất bất phàm, bộ quần áo này mà để đứa nhỏ nhà ta mặc như thế nào cũng không thể đẹp nổi.”
Ngu Sở càng xem tâm trạng càng tốt. Giống như nàng mới nếm thử lạc thú nuôi trẻ, còn chưa rời đi Thanh Thành mà nàng đã có cảm giác muốn mua toàn bộ đồ trong cửa hàng, nhìn Lục Tiểu Thất mỗi ngày thay một bộ.
Dù cho Lục Tiểu Thất bị cái nghèo tra tấn tám năm nhưng do được gia gia bảo hộ, chiếc lưng bé nhỏ chưa từng cong xuống, tâm lý vẫn khỏe mạnh, vẫn có cảm giác còn là một thiếu gia nhà giàu.
Nam hài thay đổi quần áo nhưng lại làm cho người ta mơ hồ cảm thấy trời sinh nam hài vốn nên mặc quần áo tốt như vậy.
“Cửa hàng của các ngươi còn quần áo nào tốt hơn nữa không?” Ngu Sở hỏi đến cái này lập tức làm đôi mắt tiểu nhị phát sáng.
“Đương nhiên là có ạ, ngài chờ một lát.”
Tiểu nhị nhanh chóng từ trong nhà kho mang ra một xấp quần áo tốt, màu trắng ngà như ngọc, nhìn qua vải được dệt cực tốt, dưới ánh sáng tự nhiên trở nên lấp lánh.
“Lúc trước tiểu thiếu gia Lưu gia của thành chúng ta bước sang sinh nhật mười tuổi, Lưu lão gia định chế riêng bộ này ở cửa hàng tôi.” Tiểu nhị nói, “Đáng tiếc là tính tình Lưu thiếu gia không tốt, không thích nên Lưu lão gia không lấy nữa…… Tiên trưởng nếu muốn, chúng ta bán cho ngài với giá ưu đãi, tiểu nhân bảo đảm bộ quần áo này Lưu thiếu gia đó chưa mặc qua lần nào!”
Ngu Sở hơi gật đầu, “Vậy thử xem.”
Tiểu nhị lập tức vui sướng, còn nam hài lại hơi nhăm mày lại, “Tiên cô, việc…… Việc này quá phung phí, không cần thiết, mấy bộ trước ta mặc vẫn rất tốt, tuy hơi rộng nhưng ta sẽ còn lớn lên.”
“Không sao.” Ngu Sở nói, “Ngươi mặc đẹp cũng cho ta mặt mũi.”
Lục Tiểu Thất muốn nói lại thôi.
Giá trị trường bào màu trắng ngọc loại tốt nhất này còn quý giá hơn tính mạng của mấy chục tên khất cái ở thành Bắc, đối với nam hài mà nói nó quá sang quý.
Nhưng nam hài nhìn ra được Ngu Sở rất có hứng thú, nàng rất cao hứng. Vì thế Lục Tiểu Thất để nàng tùy ý, mặc lên bộ quần áo vốn thuộc về thiếu gia nhà giàu số một Thanh Thành.
Đến khi Lục Tiểu Thất đi ra, tiểu nhị liền hít vào một hơi. Nam hài mặc bạch y mi rợp bóng, ôn nhuận thuần tịnh. Màu trắng thật sự xứng với nhan sắc của y, còn chưa lớn lên đã có thể nhìn ra được khí chất không giống như người thường.
Ngu Sở cười.
Dù cho trước đây nàng có cảm thấy bản thân không nên có quan hệ với bất kỳ hài tử nào đi chăng nữa, vậy mà hôm nay vì thu được hạt giống tốt là Lục Tiểu Thất mà trong lòng vui sướng không thôi.
Lục Tiểu Thất hiếu thuận hiểu lễ nghĩa, khuôn mặt xinh đẹp, tư chất cực cao. Muốn sinh ra một đứa bé như vậy còn khó.
“Tất cả đều gói lại đi.” Ngu Sở nói, “Vải dệt tốt nhất của cửa hàng cũng gói lại.”
“Được rồi ạ, ngài chờ một lát.”
Ngu Sở vung tay mua không ít vải dệt cùng quần áo sau mới đưa Lục Tiểu Thất rời đi.
Dọc theo đường đi, hai người mua rất nhiều đồ vật dùng khi lên đường, Ngu Sở mua thêm ít giấy bút mực cùng sách vở, cả một ít đồ dùng mà hài tử có thể dùng, hai người bận rộn cả ngày đến khi màn đêm buông xuống mới đi tửu lầu ăn cơm.
Ngu Sở bao một nhã gian ở lầu ba cạnh cửa sổ, nói là nhã gian, kỳ thật là dùng mành trúc cuốn lại cùng bồn hoa mà chia ra. Trước đây Lục Tiểu Thất vẫn thường xuyên đi ngang qua tửu lầu, đây là lần đầu tiên vào trong nên có chút tò mò nhìn ngắm xung quanh.
Hai người ngồi xuống cạnh cửa sổ trong nhã gian, từ nơi này có thể quan sát con phố phồn hoa nhất Thanh Thành, người người chen vai mà đi, tiếng cười nói vui vẻ cùng tiếng rao hàng của người bán rong ở xa truyền đến.
Lục Tiểu Thất chăm chú nhìn, con ngươi màu đen in lên ảnh ngược của Thanh Thành dưới ngọn đèn dầu.
Có vẻ như hết thảy mọi chuyện nam đều tò mò, nhưng y chỉ nhìn thoáng qua liền quay đầu, cầm lấy ấm trà trên bàn châm trà cho Ngu Sở.
Ngu Sở gọi đồ ăn, hỏi Lục Tiểu Thất có đồ ăn nào cần ăn kiêng hay không, y chỉ mỉm cười lắc đầu.
Người dựa xiêm y mã dựa an, mặc trên người bộ quần áo màu đen mà nam hài từng thử, nhìn bộ dáng nội liễm hẳn, tựa hồ có cảm giác tự tin lên.
* Người dựa xiêm y mã dựa an: theo ý mình thì câu này có nghĩa là người hay ngựa đều cần phải dựa vào đồ bên ngoài để khiến cho mình đẹp đẽ hơn, tự tin hơn.
Trong khi chờ đợi đồ ăn được mang lên, Ngu Sở nhìn sang Lục Tiểu Thất.
“Không cần khách khí với ta, muốn gì, ghét gì liền có thể nói thẳng, như vậy chúng ta mới nhanh chóng hiểu biết lẫn nhau.”
Nàng cũng không biết chăm trẻ nhỏ ra sao, chỉ có thể trao đổi với Lục Tiểu Thất như với người trưởng thành.
Nam hài hơi gật đầu, thấp giọng nói, “Kỳ thật đối với ăn mặc ta thật sự không có chú ý gì, chỉ là có một việc đúng là…… Muốn thỉnh ngài định đoạt.”
Từ lúc bắt đầu nhận thức đứa nhỏ này, Lục Tiểu Thất vẫn luôn cực kỳ thiện giải nhân ý, lo sợ bản thân là gánh nặng cho nàng nên hiện giờ bỗng nhiên có việc thỉnh cầu, Ngu Sở thấy rất cao hứng.”
*Thiện giải nhân ý: nghĩa là am hiểu và giỏi đoán ý người, lòng người.
“Ngươi nói đi.”
“Có lẽ ngài cũng nghe gia gia nói qua, tôi họ Lục, nhũ danh Tiểu Thất. Gia gia vẫn không có ý đặt tên cho ta vì nghĩ đến sau này sẽ có khả năng tôi đoàn tụ với người nhà.” Lục Tiểu Thất cúi đầu, nam hài siết chặt ngón tay, “Nhưng là…… Nhưng là ta cảm thấy có lẽ ta cùng người nhà duyên cạn, cả đời này có khả năng không gặp nhau, lại một lòng muốn theo tiên cô…… Cho nên xin ngài có thể ban cho ta một cái tên được không?”
Kỳ thật Ngu Sở cũng từng nghĩ tới chuyện này, nếu nàng muốn mang Tiểu Thất đi thì tự nhiên cũng cần cho Tiểu Thất tìm cái tên.
Dù trong lòng thì nghĩ như vậy, nhưng Ngu Sở vẫn ngước mắt, nhẹ nhàng nhìn thoáng qua Lục Tiểu Thất, làm nam hài khẩn trương cúi đầu mà hỏi, “Đặt tên?”
“Lục Tiểu Thất, ngươi biết theo truyền thống mà nói thì tên gọi không phải ai cũng đều có tư cách đặt.” Ngu Sở vươn tay, chống cằm nhẹ nhàng nói.
Nghe thấy câu nói của nàng, Lục Tiểu Thất cúi đầu càng sâu, cả người như cuộn chặt giống con tôm nhỏ, nhìn qua thấy đáng thương vô cùng.
“Ta…… Ta biết……” Nam hài hạ thấp giọng, “ Ta biết ngài chỉ nghĩ tạm thời thu lưu ta mà thôi, nhưng mà, nhưng mà…… Ta có thể tạm thời bái ngài vi sư được không?”
“Bái sư nào có cái gọi là tạm thời.” Ngu Sở nhướn mày.
Nam hài càng luống cuống, giống như sợ câu nói của mình làm nhục Ngu Sở, nhưng lại sợ nói ra ý nghĩ lại bị nàng từ chối.
Chỉ là Ngu Sở thấy Lục Tiểu Thất ngoan ngoãn hiểu chuyện cho nên không tự chủ được muốn chơi xấu, trêu chọc hài tử ngoan như này. Nhưng biết nam hài nghe lời, vì sợ dọa đến y, Ngu Sở chỉ trêu hai câu rồi dừng lại.
“Thật ra tên của ngươi ta đã sớm nghĩ kỹ rồi.” Ngu Sở nói.
Lúc này nam hài mới ngẩng đầu, mang theo chờ mong nhìn về phía nàng.
Ngu Sở đổ một ít nước từ trong chén trà ra, vươn ngón trỏ, dùng nước viết ra ba chữ rồng bay phượng múa.
Nam hài nghiêng người, nghiêm túc mà nhìn, sau đó thì thầm, “Lục Ngôn……”
“Lục Ngôn Khanh.” Ngu Sở nói.
“Lục Ngôn Khanh.” Nam hài lặp lại, sau đó y nhẹ nhàng nở nụ cười, “Nói là làm đó chính là quân tử, con thích tên này.”
Cậu bé ngẩng đầu nhìn về phía Ngu Sở, trong ánh mắt đó lấp lánh những tia sáng.
“Từ nay về sau, con chính là Lục Ngôn Khanh.”
Tác giả có lời muốn nói:
Môn phái chính đạo trong nguyên tác: Các ngươi có thấy đồ đệ của ta không? Một đại đồ đệ có thiên phú lại quang tông diệu tổ như này sao lại không có một ai T_T