Ta Tu Tiên Tại Việt Nam !

Chương 14 - Tiến Vào Động Phủ (3)

Chương 14: Tiến Vào Động Phủ (3)

Duy kích động nhìn đồ vật hắn nhặt được, đó là một quyển sách cổ xưa.

Chẳng hiểu vì sao nãy hắn lục lọi cái tủ thì chả thấy có quyển sách nào, ấy vậy mà rơi ra một quyển sách.Có lẽ là hắn đã không để ý.

Lúc này Duy cũng chẳng để tâm vào việc này.

“Cmn, là thần công cái thế ! hahaha” – Hắn kích động gào to.

Hỏa Nhi cũng chú ý hắn, nó bay vèo cướp lấy quyển sách của hắn.

Duy nói: “Hỏa Nhi, ngoan ngoãn, sau này anh mang em đi chơi nha !”

“Mau mau, trả anh sách”

Thấy Hỏa Nhi dừng lại, hắn liền tiếp tục nói tiếp : “Đi chơi nha có thể ăn rất nhiều đồ ăn ngon, ngoài chỗ này uhm.. ở một nơi khác không có lão ăn trẻ em, có rất nhiều cái vui”

“Hỏa Nhi mau đưa anh quyển sách, anh đưa em đi chơi”

Nghe thấy vậy, Hỏa Nhi cười cười tin người gật đầu vui vẻ đồng ý trả lại sách cho Duy.

Duy lại một lần nữa kích động nhìn quyển sách. Tay phủi hết bụi, quyển sách bìa mới rực rỡ trở lại, bìa sách dát ánh kim nhìn vô cùng vô địch đến con chó cũng biết là võ công tu luyện cái thế.

Duy ôm hôn lấy quyển sách, trong đầu tưởng tượng ra cảnh tu luyện võ công thần công vô địch thiên hạ.

Duy hít một hơi sâu, hắn đè nén tâm tình kích động nhìn lại quyển sách.

Nhưng khi nhìn lên bìa quyển sách, đột nhiên hắn đứng người, hắn không bình tĩnh nổi. Hắn thân thể run run, tay phải run run lật trang của quyển sách.

Hắn đột nhiên òa ra khóc, khóc vô cùng thương tâm đến cho Hỏa Nhi bên cạnh cũng không chịu được.

Mãi đến lúc nín lại, hắn mới nức nở nói : “Thật là bất công !Ông trời không thương ta huhu”

Hóa ra quyển sách được viết bằng chữ viết thời cổ đại, không phải tiếng Hán, đương nhiên không phải tiếng Việt Nam hiện đại. Lúc mới đầu hắn còn ảo tưởng các kiểu, nhưng đến khi hắn nhìn cái bìa sách có đề một dòng chữ vô cùng kì lạ, hắn đột nhiên có linh cảm và đúng như dự đoán linh cảm của hắn chính xác.

Duy lật trang sách, hắn khóe mi đẫm lệ, thương tâm vô cùng. Hắn lật từng trang sách, tất cả đều là danh tự lạ lẫm,chữ vàng quang mang chói mắt vô cùng.

Lúc này Hỏa Nhi tiến đến gần hắn, nó nhìn hắn một chút, rồi chỉ chỉ vào con mắt đang thấm đẫm nước mắt của hắn.

Duy vừa khóc vừa nói : “Ta không sao, chỉ là mắt chảy nước thôi”

Hỏa Nhi vẫn không hiểu, nó chỉ chỉ vào đôi mắt của nó, dường như ý nó là tại sao mày chảy được như thế.

Cảm thụ được câu hỏi của Hỏa Nhi, Duy nói : “Hức, chỉ có những người đang có tâm trạng buồn khổ mới khóc được”

Hỏa Nhi hai tay nhỏ bé tý xoa cằm suy tư, đột nhiên nó biểu hiện khiến Duy há hốc mồm.

Vẻ mặt nó tựa như đang cảm thụ lấy nỗi buồn, khóc lóc, nước mắt rơi lã chã, nhưng để Duy trợn mắt là nước mắt lại là ngọn lửa, từng tia lửa.

Duy gõ đầu nó, hắn tức giận nói: “Như này là khóc ? Vậy nước mắt của ngươi là lửa à”

Hỏa Nhi bị gõ đầu tức giận, muốn xông lên đại chiến 300 trận với Duy, nhưng đã bị ngọn tay Duy chặn lại.

“Haizz, mắt ngươi kì lạ thôi, mắt ai ai cũng đều khóc ra nước cả !”

Đột nhiên hắn giật mình, nói đến con mắt kì lạ, chẳng phải bản thân hắn có con mắt kì lạ sao !

Duy liền vội sử dụng Thiên Nhãn nhìn quyển sách kia.

Ooong !

Một tiếng vang trong đầu Duy.

Đầu hắn như muốn nổ tung, hắn ngất đi để Hỏa Nhi sững sờ.

Hắn mở mắt, mơ màng nhìn xung quanh mờ mịt nói.

“Đây là đâu ?”

“Tiên giới sao ?”

“Phì, Tiên giới cái gì, tiểu tử ngươi bị mơ màng chưa tỉnh à ?” – Một giọng nói già nua vang lên.

Duy giật mình quay sang thì thấy có một “ông già” đang đứng nhìn hắn.

Ông già tuy gọi là “ông già” nhưng da mặt vẫn mịn màng căng mọng, thậm chí còn mịn hơn hắn khiến Duy mặc cảm, có điều mái tóc, lông mày, râu dia đều trắng buốt. Cả người mặc một y phục vô cùng cổ quái, khá giống đạo bào nhưng thêm phần hoang dã. Lão có được sự trẻ trung,trông như một vị trung niên 30 tuổi hơn.

Bất quá Duy cảm nhận được người này chắc chắn là một “ông già”. Cứ nhìn vào đôi mắt sáng rực tựa như từ thời tuyên cổ của lão là Duy lại không nhịn được tự chủ né tránh, sợ hãi.

Duy cẩn thận hỏi : “Đây là đâu ạ ?”

Ông già nhếch nụ cười nói : “Đây không phải là Tiên giới sao ?”

Duy hớn hở nhìn xung quanh, nói : “Nha đây là Tiên giới !”

Cộc.

Hắn bị ông già trợn mắt gõ cho phát.

“Đồ ngu, đây là thế giới thức thần của ngươi !”

Duy bị đánh cũng không dám bật lại, hắn giật mình hỏi : “Thế giới thức thần ? chẳng lẽ đang trong tâm trí mình sao ?”

Tự dưng hắn nghĩ đến một chuyện trong Tiên Hiệp, hắn lui lại hai tay be kín ngực nói to : “Ông già, ông định đoạt xá tôi sao ?”

Ông già khóe miệng co giật, lão trợn mắt tiến lại gõ cho hắn vài phát.

“Ai ui ! đừng đánh nữa, Đau đau”

Ông già lúc này mới thôi đánh, lão trợn mắt nhìn Duy nói : “Tiểu tử ngươi, thấy người lớn còn không chào hỏi ? Không biết Lạc thống vứt đi đâu ?”

Duy bị đánh, trong lòng thầm chửi lão già điên, nhưng không dám nói ra, hắn cắn răng chịu đau hỏi : “Lạc thống là cái gì ?”

Ông già thở dài nói : “Không phải chứ, Lạc quốc suy tàn đến thế rồi sao ?”

Lão lại hỏi Duy: “Tiểu tử, bây giờ đang là năm nào ?”

Duy gật gù nói : “Năm 2020”

Ông già mờ mịt hỏi tiếp : “2020 ?”

Duy nói tiếp : “Trước Công Nguyên ?”

Ông già lại gõ cho hắn vài cái nữa.

“Trước công nguyên là cái gì hả thằng ranh con này !”

Duy tức giận nói : “Ông già ! Công nguyên là thời điểm chúa ra đời, Công lịch”

“Sao ngươi đánh ta liên tiếp vậy ! ông già ngươi nóng tính cũng đừng giận cá chém thớt chứ !”

Ông già trợn mắt nói : “Lại còn muốn cãi, Cả đời ta chưa ai dám hỗn xược với ta như ngươi!”

Thế là ông già lao vào đánh hắn.

Dù Duy muốn né đến thế nào cũng không thể né được đường quyền của lão già.

Hắn chịu một trận đòn nhừ tử, ông già mới thỏa mãn hỏi tiếp : “Chúa là ai vậy ? nghe như kiểu thần thánh, cả đời ta thần ta còn diệt qua, kẻ này thật đáng ngông cuồng, dám xưng là chúa !”

Lúc này trong cơn đau đớn, Duy vô cùng tủi thân hắn không thèm trả lời ông già.

Ông già trợn mắt hỏi tiếp : “Tiểu tử ! Trả lời mau ! Có tin ta bẻ gãy chân ngươi ngay bây giờ không”

Duy vô cùng tủi thân, hắn nhịn không được nói : “Ta nói này lão già, ông dù gì cũng là bậc siêu phàm, vậy đi đánh một phàm nhân như ta !”

Ông già khinh bỉ nói : “Phàm nhân thì sao, ít nhất ta đang đánh một phàm nhân có Thiên Nhãn.”

Duy giật mình, đúng rồi lão già này chắc chắn biết thiên nhãn của mình.

Thế là hắn cười dịu dàng, từ tốn nói với ông già cáu kỉnh.

“Ông già..à không tiên lão, chúng ta ngồi xuống từ từ trao đổi nói chuyện. Bây giờ cháu kể cho ông nghe về chuyện ngoài kia, còn ông kể cho cháu nghe về Thiên Nhãn.”

Cốc ! Duy lại bị ông già cốc.

Ông già trợn mắt nói : “Tốt ! Còn chưa đến phiên ngươi trao đổi điều kiện với ta !”

Duy đau điếng đầu, nhưng vẫn phải nhịn xuống.

Duy nói : “Thế này tiên lão tiên ông, chúa có tên Giê Su, truyền thuyết kể rằng được Thượng Đế phái xuống trần gian cứu giúp con người. Từ đó ngày chúa ra đời là bắt đầu Công Lịch. Tất cả thế giới hiện nay đều lấy Công lịch làm lịch chung. Uhm, còn có Âm lịch thì đa số như các nước châu á mới dùng như Trung Quốc,Việt Nam, ..”

Duy thao thao bất tuyệt, hắn nói về thời kì phong kiến các vương quốc,, còn bây giờ là thời kì các nước không còn vua nữa.

Ông già nghe xong trầm ngâm rồi hỏi tiếp : “Vậy như bây giờ các vương quốc, triều đình thì trở thành các nhà nước như lời ngươi nói.”

Duy gật đầu.

Ông già gật gù nói : “Quả nhiên hậu sinh khả úy, nhân tộc còn có thể đi đến bước này. Năm xưa ta cũng đã nghĩ qua ý tưởng không cần dùng Quốc Vận vẫn khiến đất nước tồn tại, nhưng đều thất bại. Vậy mà giờ đã có người nghĩ ra được !”

Duy hỏi : “Quốc vận là gì ?”

Ông lão nhìn hắn, cũng niệm tình hắn cho lão thông tin bên ngoài, lão trả lời : “Quốc vận là vận khí của vương quốc, vương triều, đất nước. Nó là nguồn long mạch của đất nước.Vương quốc muốn tồn tại phải có long mạch. Long mạch càng to nhiều, thì vương quốc càng phát triển huy hoàng.Ngược lại long mạch yếu, dời dạc thì vương quốc hay quốc gia sớm suy tàn. Nhưng theo lời ngươi nói thì ta đã biết được các nhà nước thời nay đều không quan tâm đến long mạch nữa rồi.Mà họ dùng ý chí của con người để điều khiển quốc gia.Cùng nhau chung tay ý chí lớn mạnh xây dựng đất nước.”

Ông lão cảm thán.

Duy giật mình : “ý chí con người ?”

Hắn tự dưng nghĩ lại một câu nói của Bác Hồ Chí Minh.

“Tiểu tử theo ngươi nói thì thời gian đã xóa nhòa đi thời kỳ ta tồn tại, lịch sử không được ghi chép. À phải rồi, ngươi nói ngươi người Việt Nam sao ? Trong người ngươi huyết mạch tuy tạp nham nhưng có tia huyết mạch của Lạc quốc. Vậy Việt Nam là con cháu Lạc Quốc rồi !”

Duy cảm thấy Lạc quốc nghe quen quen, hắn hỏi : “Lạc quốc ? là vương quốc của ông ?”

Ông già gật đầu : “ừm, ta là người sáng lập ra Lạc Quốc, tên ta được gọi là Lạc..”

Nghe đến đây, Duy chấn động. Con mắt co rút, hai tai nghe những từ không thể tin được.

“Lạc Long Quân !”- Ông lão nói xong.

Cả người Duy như gặp quỷ, ngây người khiến Lạc Long Quân vô cùng khó hiểu.

Lạc Long Quân gõ đầu hắn.

“Tiểu tử ! ngươi sao tự dưng ngây người ra thế ! còn không mau nói tình hình Việt Nam vương quốc của ngươi hiện giờ ra sao !”

Duy kích động vô cùng, hắn ôm lấy bắp đùi của Lạc Long Quân, hét lên : “Lạc Long Quân, cháu là con rồng cháu tiên của ngài đây”

Lạc Long Quân khóe miệng co giật, nói : “Ta biết ngươi là con cháu Lạc Quốc ta rồi..”

Duy kích động nhìn Lạc Long Quân, hai mắt chờ mong nói : “Vậy ngài dạy cháu công pháp, thần công để cháu dẫn dắt Việt Nam đi đến vinh quang”.

Lạc Long Quân mỉm cười, thở dài nói : “Tiểu tử, ngươi không cần phải nói, ngươi vào được mật thất của ta, chứng tỏ ta với ngươi hữu duyên.”

“Thế này đi ta có 3 thứ báu vật để lại truyền thừa ở đây.Ta sẽ khảo nghiệm ngươi.

Sẽ có 3 khảo nghiệm khác nhau. Ngươi thông qua được cái nào thì cơ duyên truyền thừa cho ngươi.”

Duy kích động gật đầu.

Lạc Long Quân nói tiếp : “Vậy đi, 3 khảo nghiệm của ta sẽ là ý chí, tâm cảnh và trí tuệ”

Bình Luận (0)
Comment