Ta Tu Tiên Tại Việt Nam !

Chương 15 - Tiến Vào Động Phủ (4)

Tiến Vào Động Phủ (4)

Duy hỏi : “ý chí, tâm cảnh, trí tuệ ? Ngài có thể cho cháu biết thêm được không ?”

Lạc Long Quân nhìn Duy nói tiếp : “ Thôi ngươi là phàm nhân, ta sẽ giải thích cho ngươi 3 khảo nghiệm. Khảo nghiệm ý chí đo ý chí của ngươi, ngươi sẽ phải dùng ý chí để chống lại mọi thử thách. Khảo nghiệm tâm cảnh đo độ tâm cảnh, ngươi phải chịu qua sự ảo giác, cám dỗ. Khảo nghiệm trí tuệ, ngươi dùng bản năng của ngươi để chiến đấu.”

Duy hỏi : “Vậy có được chọn cả 3 khảo nghiệm không ạ ?”

Lạc Long Quân trợn mắt nói : “Ngươi cứ thông qua một khảo nghiệm trước đi đã, ngươi không thông qua sẽ chịu hình phạt !”

Duy hít một hơi sâu, hắn nói : “Được, cháu sẵn sàng !”

“Vậy cháu thử chọn khảo nghiệm tâm cảnh đi !”

Lạc Long Quân khóe miệng co giật, “thử chọn a”, đúng là tiểu tử không biết trời cao đất rộng, Lạc Long Quân cũng rất bất đắc dĩ. Lạc Long Quân đã từng tưởng tượng kẻ có cơ duyên vào mật thất đầu tiên sẽ vô cùng thiên tài, ấy vậy mà tưởng tượng tan vỡ, vạn năm qua đi kẻ vào đi. Kẻ đầu tiên vào mật thất lại là một phàm nhân.

Lạc Long Quân nói : “Vậy để ngươi chiêm nghiễm khảo nghiệm tâm cảnh đi !”

Lạc Long Quân vừa dứt lời, Duy cảm thấy đầu óc quay cuồng.

Hắn mở mắt, xung quanh toàn là các cô gái đang trần chuồng như nhộng, tuyệt đẹp mỹ nữ, tuyệt thế. Nhữ hoa căng mọng, từng đường cong quyến rũ, bờ mông căng như đường com pa. Vô số mỹ nữ quyến rũ, dịu dàng tiến gần Duy.

Các nàng dịu dàng làm những việc mà hắn thoải mái vô cùng.

Duy sướng đến run người, nhưng hắn cắn răng chịu đựng.

“Không được ! Đây là ảo giác !”

Các nàng nhanh chóng cởi quần áo của Duy.

Duy vẫn còn đang chống cự thì khựng lại. Hắn cảm thấy thân dưới ấm áp vô cùng, vô cùng thoải mái đến tê tái. Đây chính là “cực lạc” mà mọi nam nhân đều mơ ước.

Duy nhận thấy vấn đề là hắn đã vào trong một trong các nàng. Nhưng số mỹ nữ trần trụi thân thể quấn lấy hắn khiến hắn không tài nào cưỡng lại nổi.

“ ư ư !” – Hắn thật không chịu nổi.

“Ta chết mất !”

“Không! Ta phải tỉnh táo lại !” – Duy gầm lên.

Hắn chửi ầm lên : “Cút cmmm đi lũ yêu tinh !”

Đột nhiên hắn niệm.

“Đại đạo vô hình sinh dục thiên địa, đại đạo vô tình vận hành nhật nguyệt.

Đại đạo vô danh trường dưỡng vạn vật, ngô bất tri kỳ danh cưỡng danh viết đạo.

Hồ đạo giả, hữu thanh hữu trọc, Hữu động hữu tính. Nam thanh nữ trọc, nam động nữ tĩnh.

Giang bản lưu mạt nhi sinh vạn vật, thanh giả trọc chi nguyên, động giả tĩnh chi cơ.

Nhân năng thường thanh tĩnh. Thiên địa tất giai quy !”

Đột nhiên các mỹ nữ tan biến.

Lạc Long Quân xuất hiện mỉm cười và truyền cho hắn cơ duyên, thần công cái thế.

Hắn đi ra khỏi động phủ về nhà.

Rất nhanh, hắn tu luyện và trở thành một thiên tài.

1 năm sau hắn đưa Việt Nam trở thành quang vinh.

Trăm năm qua đi, hắn đã trở thành bá chủ thế giới. Xưng là Việt Đế.

Dưới con đường của hắn trải đầy xương máu vô tận.

Việt Đế làm người vô cùng ngạo mạn, khinh người. Hắn ngồi trên đỉnh của thế giới trầm ngâm.

Rồi hai trăm năm, năm trăm năm, một ngàn năm, một vạn năm trôi qua.

Trăm ngàn năm qua đi, hắn vẫn ngồi trên đó. Hắn trầm ngâm chứng kiến sinh linh dưới thế giới lâm vào cảnh loạn lạc. Con mắt của hắn trở nên mờ mịt.

“Trường sinh bất tử ?”

“Trải qua vô số năm, ta đạp lên xương máu của kẻ địch.Thống nhất thế giới, chứng kiến thân nhân sinh lão bệnh tử mất đi. Vậy có nghĩa là gì ! Trường sinh bất tử làm cái chó gì !”

Việt Đế vừa cười loạn như điên. Hắn ôm đầu rống giận. Thanh Duy con ngươi sáng trở lại. Hắn bình tĩnh nói : “Mọi thứ đều là giả !”

Đột nhiên lời vừa ra, xung quanh tiêu tan. Lạc Long Quân xuất hiện, Lạc Long Quân cười tủm tỉm : “Thế nào ? Cảm giác xưng bá thế giới thích chứ !”

Duy như tỉnh lại giấc mộng trăm ngàn năm, hắn thở phào nhẹ nhõm. Bất quá hắn giờ đây có khí tức tang thương vô cùng.

Lạc Long Quân nhìn hắn cười nói : “Chúc mừng ngươi vượt qua được khảo nghiệm Tâm cảnh của ta !Thế nào ? cảm giác không tệ chứ ?”

Duy thu hồi khí tức tang thương cổ lão trở lại thành một thanh niên 19 tuổi. Duy thở dài nói : “Suýt chút nữa thì không qua khỏi giấc mộng”

Lạc Long Quân cười nói : “Ta là tính kéo ngươi ra khỏi. Thế mà phút cuối cùng, ngươi cũng tỉnh ngộ. Lại nói tiểu tử, đây mặc dù là khảo nghiệm nhưng có chỗ tốt cho ngươi. Trải qua một kiếp dài đằng đẵng, ngươi cũng cảm thụ được cái gọi là Tâm cảnh. Ta có gợi ý cho ngươi rằng ngươi hãy cứ là ngươi bây giờ. Còn tâm cảnh cứ mặc nó tiếp thụ. Tương lai ngươi sẽ có chỗ tốt”

Duy gật đầu, hắn lại trở lại bình thường, Cái gì mà giấc mộng vạn năm đều tan thành mây khói trong lòng hắn.

Duy vẻ mặt vô cùng chăm chú hỏi : “ Ta đã thông qua khảo nghiệm rồi, cơ duyên của cháu ?

Lạc Long Quân gật đầu nói.

“Ngươi có muốn khảo nghiệm nữa không ?”

“Yên tâm, ta sẽ không lừa ngươi đâu, dù ngươi thất bại khảo nghiệm tiếp theo thì vẫn lấy được cơ duyên của khảo nghiệm thứ nhất”

Duy trầm ngâm thêm giấy lát, hắn gật đầu.

Lạc Long Quân nhìn hắn nói.

“Ngươi muốn chọn khảo nghiệm nào ?”

“Hừm, vậy chọn đại khảo nghiệm ý chí đi !”

Cốc !

“Chọn đại cái đầu ngươi !” – Lạc Long Quân trợn mắt, gõ cho hắn vài phát.

Duy hai tay ôm đầu, cắn răng chịu đựng.

“Vậy khảo nghiệm ý chí bắt đầu đi !” – Lạc Long Quân vung tay.

Khung cảnh thế giới thức thần của Duy biến đổi thành sa mạc nắng nóng vô cùng.

Lạc Long Quân đứng cạnh Duy nói : “Tại đây ngươi sẽ phải tự đi tìm ốc đảo.”

“Đi đi, nên nhớ càng đi được xa, nhiệt độ càng tăng lên.”

Duy nhìn Lạc Long Quân rồi bước đi. Vừa đi được vài bước hắn đã cảm thấy không ổn.

1m, 2m, 5m, 10m, 100m đã khiến cơ thể hắn tuôn mồ hôi như mưa.

Duy hai tay lau mồ hôi liên tục.

“Không được ! đây chỉ là ảo giác, đây cũng không phải cơ thể thật của mình !”

Do trải qua khảo nghiệm tâm cảnh, hắn niềm tin vững trãi hơn rất nhiều.

Cắn răng chịu đựng, hắn uể oải vô cùng. Duy đã đi được khoảng 1 cây số, giờ khắc này hắn cảm thấy rất là cần một cái điều hòa ngoài trời.

Nhiệt độ lúc này đã sánh bằng những ngày đứng nắng ở trưa Hà Nội 12h. Nhiệt độ đã khoảng tầm 50 độ C, cháy da cháy thịt. Duy vẫn bước đi, bước đi với chiếc áo đã bốc khói.

Bước đi bước đi, nhiệt độ đã đến độ cao kinh khủng, oi bức đến đáng sợ. Chiếc áo của hắn cũng đã bốc cháy. Duy phải vứt cái áo đấy đi, vừa cởi áo vứt ra. Nhiệt độ nóng bỏng cắt da cắt thịt đã tiếp xúc với da thịt của hắn.

“Nóng quá !”

Duy bước đi lễnh thễnh, hai tay không ngừng lau mồ hôi tuôn ra như mưa trên khuôn mặt mình.

Hắn bước đi bước đi cho đến khi hắn bước một bước cảm nhận được nhiệt độ phía trước đã đến mức có thể đốt cháy hắn.

Duy vẻ mặt mệt mỏi do bị thiếu nước trầm trọng. Lượng nước trong cơ thể hắn đã không còn, bờ lưỡi khát khô.

Duy cắn răng nói : “Mặc kệ, đi qua !”

“AAAAA!”

“Đau” – Vừa bước tiếp một bước, toàn thân hắn đã bị bỏng rộp.

“Không được ! Ta phải đi qua !” – Hắn cắn răng bước từng bước nặng nề, nhưng bước được vài bước, hắn ngã xuống.

Hắn không chịu được ngất đi.

Duy tỉnh lại, hắn mơ mơ màng màng.

“Đây là đâu ?”

“Thất bại rồi sao ?”

Hắn nhìn xung quanh, khung cảnh giờ khác lạ. Xung quang là băng tuyết như ở Bắc Cực.

“Rét rét !”

Duy hai tay ôm lấy cơ thể của mình.

Cuối cùng hắn lựa chọn bước đi, bước đến. Như ở sa mạc oi bức, nơi này càng bước càng lạnh giá.

Bước đi bước đi, ý chí quyết tâm của hắn lại bùng lên.

“Lạnh quá !” – Trong đầu hắn không tự chủ nghĩ đến sa mạc nắng nóng. Nếu có thể kết hợp hai cái thì mát làm sao.

Hai răng hắn lập cập vào nhau, cơ thể run lẩy bẩy.

Cuối cùng như ở sa mạc, hắn vẫn cố gắng bước tiếp và bị ngất do cơ thể đóng băng không chịu được.

Duy lại mở mắt, lần này hắn nhìn khung cảnh xung quanh là sấm sét vô tận.

Duy lại một lần nữa cắn răng bước đi.

ẦM ẦM ẦM !

“A !”

“Chết ta !”

Lần nữa, hắn cũng không thể chịu nổi Thiên Kiếp ngất đi.

Lại một lần nữa mở mắt ra, hắn nhìn thấy vô tận gió lốc.

Lại một lần nữa mở mắt ra, hắn nhìn thấy vô tận con đường gai nhọn.

Lại một lần nữa mở mắt ra, hắn cảm thấy trọng lực gấp mấy lần.

Cứ như thế, mở mắt là bể khổ. Dường như mỗi lần ngất đi hay đối mặt với khổ luyện không làm ý chí bị gãy nát, mà đó là lúc mở mắt ra phải đối mặt với những thứ cực hình.

Nó khiến Duy cảm thấy điên tiết đôi lúc hắn thầm nghĩ : “Bỏ cuộc” nhưng hắn lại thôi cái suy nghĩ đây.

Luân hồi lặp lại vô tận cho đến lúc nào Duy chết lặng trong cực hình thì thôi.

“Ta là ai ? làm gì ở đây ?” – Vô tận lặp lại khiến hắn quên đi cả chính mình, hắn chỉ biết ngơ ngác bước đi không ý nghĩa.

Đột nhiên hắn ngồi rúc đầu lại, đôi mắt trống rỗng tựa như chết lặng.

Nhưng đôi mắt của hắn đột nhiên sáng lên..

“Không ! ta phải vượt qua thứ này !”

Đôi mắt nhắm lại.

“Ta chết rồi sao ?”

“Rốt cuộc không qua khỏi sao ?”

Hắn lần nữa mở mắt, bật dậy nhìn xung quanh, Lạc Long Quân đứng ở đó.

Duy hỏi : “Cháu thất bại sao ?”

Lạc Long Quân cười nhạt : “May mắn thành công !”

Duy mừng vỡ vô cùng, bất quá hắn thở dài cảm thụ vô tận thống khổ vừa qua.

Thật kinh khủng.

Lạc Long Quân cười nói : “Khảo nghiệm ý chí không phải ngươi vượt qua được các thống khổ mà là đối mặt với vô tận thống khổ mọi lúc mọi nơi, ý chí của ngươi có suy mòn hay không. Rất may mắn cho ngươi, vào lúc ngươi chết tâm thì Thiên Nhãn của ngươi đã vực ngươi dậy !”

“Tiên đạo hung hiểm, nếu ngươi đặt tâm trên Tiên đạo thì chắc chắn phải có một khỏa tâm không bao giờ mệt mỏi, ý chí mạnh mẽ kiên định vô cùng để lúc nào cũng đối mặt với hiểm nguy”

Duy giật mình hỏi : “ Ngài có thể nói cho cháu biết thông tin về Thiên Nhãn được không ?”

Lạc Long Quân nói : “Thiên Nhãn nhìn thấu bản nguyên của vạn vật, chỉ có những nhân vật đắc đạo mới khai mở, người một phàm nhân chắc chắn được người nào đó truyền cho. Thiên Nhãn của ngươi có Phật tính, có lẽ là một cao tăng nhập tịch đã truyền ngươi Xá Lợi Tử.”

Duy giật mình nhớ lại giấc mơ hắn theo một lão đầu đi đọc kinh sách,lão đầu truyền cho Duy một viên “kim đan”.

“Vậy không phải nhìn thấu kiếp trước à ?”

Lạc Long Quân cười nhạt : “Trong tiên đạo, kiếp trước là cái gì ? nhìn thấu để được cái gì ? hay ngươi cho rằng Thiên Nhãn của ngươi nhìn thấy bản nguyên của mọi người lại cho rằng là kiếp trước ? Ngu muội !”

“Bản nguyên chính là Báo Thân, Nguyên Thần do tu luyện luân hồi vô tận. Một kiếp ngươi tu luyện sẽ luyện ra Nguyên Thần. Nếu trong vô lượng kiếp, ngươi có Báo Thân và Nguyên Thần đang lưu lạc ở Tam giới thì nếu ngươi tu luyện đến một mức độ nhất định thì báo thân, nguyên thần sẽ quay trở về !”

Duy giật mình, hóa ra là như vậy. Hóa ra mình đã hiểu sai tất cả.

Lạc Long Quân nhìn hắn hỏi : “Bây giờ ngươi còn muốn tiếp tục khảo nghiệm thứ ba không ?”

Bình Luận (0)
Comment