Ta Tu Tiên Tại Việt Nam !

Chương 25 - Bái Ta Làm Thầy

Chương 25: Bái Ta Làm Thầy

Banh Phương trưởng lão từ trong đống đổ nát lếch thếch bò dậy, trúng Sơn Ấn của Thanh Trúc cảnh giới Luyện Khí Trung Giai không khiến lão trọng thương nhưng cũng khiến lão ăn nhiều thiệt thòi.

Banh Phương trưởng lão khóe miệng tràn máu tươi, vẻ mặt của hắn bây giờ cực kỳ âm trầm không còn bình thản như trước nữa, ánh mắt hắn toát lên vẻ tham lam xen lẫn giận dữ. Bị lĩnh một đòn của công pháp của Hưng Đạo Đại Vương khiến lão hưng phấn hơn bao giờ hết, công pháp này quả nhiên mạnh mẽ, lão thầm tưởng tượng nếu lão có được công pháp này thì khiêu chiến vượt cấp là không thành vấn đề. Lão đang suy nghĩ sẽ tra tấn con ranh con kia nhằm lôi ra công pháp của Hưng Đạo Đại Vương trước khi lôi về tông môn.Lòng tham khiến lão đã có suy nghĩ riêng của mình, mục đích lần này của lão là đoạt được công pháp nghịch thiên của Hưng Đạo Đại Vương năm đó. Mấy trăn năm trước, Hưng Đạo Đại Vương sáng tạo công pháp tuyệt thế nghịch thiên khiến cho thiên hạ vô cùng khiếp sợ và kiêng kỵ, các Tông Môn Trung Quốc không ai không e ngại hắn nhưng không biết điều gì khiến cho Hưng Đạo Đại Vương không bá chủ thiên hạ đánh chiếm Trung Hoa Đại Lục mà chỉ xưng vua ở Đại Việt, đó là điều bí ẩn. Điều khiếp sợ chính là uy lực của công pháp này đã được chứng kiến khi Đại Việt đánh bại Mông Nguyên. Nguyên triều lúc đó khí thế xông thẳng trời cao, bá chủ thiên hạ nhưng khiến mọi người khiếp sợ là đưa quân đến Đại Việt thì bị đánh cho tan tác.

Lão là trưởng lão của một Tông Môn của Trung Quốc chính là Lăng Tiêu Tông, lão lên chức trưởng lão không lâu nhưng thành tích của hắn với tông môn khiến lão vô cùng được coi trọng. Mấy chục năm trước, Trần gia đã suy tàn rồi đến diệt vong nguyên nhân chính là do lão âm thầm kết bạn với con trai gia chủ của Trần gia, sau đó đâm sau lưng Trần gia một phát chí mạng. Việc Hưng Đạo Đại Vương biến mất, Trần gia lui về ở ẩn rồi suy tàn dần khiến cho đám người tông môn Trung Quốc bắt đầu rục rịch.

Năm đó Banh Phương trưởng lão được phái nhiệm vụ đi thăm dò tung tích của Hưng Đạo Đại Vương, gặp được Trần Thanh Cao, thiếu gia của Trần Gia sau đó hai người kết thành huynh đệ. Để hắn bất ngờ hơn là Trần gia một mực suy tàn, kẻ mạnh nhất cũng chỉ là Trúc Cơ Trung Giai có vẻ là lão tổ tông nào đó.

Thật không thể ngờ, sau mấy trăm năm, một gia tộc đứng đầu Đại Việt lại có thể suy tàn đến vậy, ngay cả Tiên Đạo cũng dường như đã không biết đến. Lúc đấy khiến cho Banh Phương vô cùng ngạc nhiên rồi mừng rỡ âm thầm bẩm báo Lăng Tiêu Tông bên Trung Quốc. Còn chính hắn âm thầm đâm sau lưng Trần gia. Kết quả là Trần gia diệt tộc ! Kẻ chạy trốn được duy nhất là Trần Thanh Cao.

Có điều để lão bất ngờ là Trần Thanh Cao chạy trốn năm đó còn đem nữ nhi của mình đi. Lão không biết Thanh Cao năm đó có nữ nhi từ lúc nào. Cho đến khi một mực truy tìm tung tích của Thanh Cao mới phát hiện ra nữ nhi của Trần Thanh Cao.

Trần Thanh Cao tử thủ mở đường máu cho nữ nhi chạy, Banh Phương trưởng lão mới đầu vô cùng khó xử vì lão không biết Thanh Trúc có nắm giữ công pháp hay không, nếu lão giết Thanh Cao nhỡ đâu công pháp tuyệt thế lại theo Thanh Cao về địa phủ thì sao ?

Nhưng lão biết lão không thể moi được gì từ Thanh Cao, thù diệt tộc, giết cha mẹ, vợ khiến Thanh Cao quyết tử.

Nhưng Thanh Cao Luyện Khí Cao Giai làm sao có thể so sánh được với một Trúc Cơ Trung Giai ?

Lão mặc dù mang công pháp tuyệt thế nhưng giây dưa với một Trúc Cơ Trung Giai, hai Luyện Khí Cao Giai một thời gian vẫn không thể chịu nổi. Nhưng chỉ cần kéo dài hơi tàn, cho nữ nhi của hắn có thể chạy trốn là được ! Luyện Khí Cao Giai như Thanh Cao làm sao có thể đánh được hai lần trong Bát Đại Huyền Ấn ?

Lão đúng là không thể nào đánh ra được, hai chưởng của Bát Đại Huyền Ấn đã khiến cho lão cạn hết sức lực.

Nhưng vì cái gì lão có thể chống cự lâu như vậy ? Đó chính là sự thống hận tột cùng, sự liều mạng để bảo vệ nữ nhi của mình. Lão không muốn trong cuộc đời của mình còn phải sống trong sự hối hận bất lực trước sự bảo vệ người con gái mà mình yêu thương. Lần này lão không còn muốn phải trốn chạy ! Lão muốn đứng lại bảo vệ cho nữ nhi. Thanh Cao đã cố gắng trấn tỉnh mình một hơi tàn để có thể gặp được Duy. Vì lão đã nhìn thấy một con đường sáng cho Thanh Trúc, cho Trần gia.

Banh Phương Trưởng Lão giờ khắc này tức giận vô cùng, hắn quá lơ là và coi thường Thanh Trúc.

Banh Phương liếc mắt nhìn Duy ồ lên một tiếng, cười ra một tiếng quái dị.

“Thật là đạp thiết hài vô mịch sử ! Không ngờ Trần gia suy tàn đến mức truyền bí mật gia tộc cho người ngoài”

Banh Phương Trưởng Lão giường như ánh mắt có chút tán thưởng, liếc nhìn Duy từ trên xuống dưới.

“Tiểu tử không tệ !”

Duy cảnh giác nhìn hắn. Duy trầm giọng nói: “Ngươi có ý tứ gì ?”

Banh Phương Trưởng Lão chậc chậc lưỡi, lão lộ ra một bộ mặt yêu hiền tài nói: “Tiểu tử như thế nào, có muốn bái ta làm sư phụ không ?”

Tiểu Khôi và Tiểu Phách ở bên cạnh sắc mặt tràn đầy không thể tin nổi.

Tình cảnh ngươi sống ta chết, trưởng lão muốn thu đồ đệ ? Phải nói vị này Banh Phương trưởng lão ở trong Lăng Tiêu Tông địa vị rất không tầm thường. Tiểu tử kia nếu bái lão làm sư phụ thì chẳng phải nãy chiến đầu đã đắc tội với hắn sao ?

Nghĩ đến đây hai người đều quay mặt nhìn nhau.

Duy nhíu mày đáp: “lão già, ông đang tính câu giờ sao ?”

Banh Phương Trưởng Lão : “…”

Lão vội ho khục khục, lộ ra vẻ mặt cao thâm mạt trắc đáp: “Tiểu tử, lão phu chính là nổi lòng ái tài, muốn ngươi bái ta làm sư phụ ? Thế nào ?”

Duy hiện tại rất không biết làm sao, não hắn không thể nào xử lý được cái tình thế này.

Đánh nhau ngươi sống ta chết, ngươi giết cha của Thanh Trúc. Hiện tại lại muốn ta làm đồ đệ ngươi ?

Duy nhìn Banh Phương Trưởng Lão với ánh nhìn kẻ ngu đồng dạng.

Trong đầu hắn đang suy nghĩ tình cảnh của mình và Thanh Trúc.

Mình cũng giết qua Trúc Cơ kỳ rồi nên méo lo, nhưng còn Thanh Trúc thì sao ?

Nhìn Duy suy nghĩ một chút, lão dường như đoán được tâm ý trong lòng hắn.

“Kỳ thật, ta không muốn lấy mạng của nha đầu kia. Chỉ có điều cần đem nàng về tông môn để lấy lại một thứ đánh mất.”

Duy bĩu môi thầm nghĩ có cái cục cứt đánh mất, rõ ràng bọn mày vừa ăn cắp vừa la làng.

Banh Phương Trưởng Lão nói: “ Tiểu tử, suy nghĩ nhanh nhanh chút. Lão nhìn về phía Tiểu Khôi, Tiểu Phách.

Hai tên này giật mình hiểu ra, vội vàng nói: “Vị tiểu huynh đệ, nãy chúng ta ra tay có chút mạnh mẽ”

Nói đến đây trong lòng ủy khuất vô cùng, mạnh cái rắm không phải bị mày đánh trọng thương a !”

“Vị tiểu huynh đệ mau mau đồng ý trưởng lão. Ngươi bái nhập vào môn hạ của của Banh Phương Trưởng lão, cũng là Lăng Tiêu Tông một phần tử. Với tư chất của trác tuyệt của ngươi sớm trở thành thiên tài có thể so với Vấn Tam Đinh, Lưu Hương Trúc, Trương Vô Vị !”

“Lăng Tiêu Tông ? Vấn Tam Đinh ? cái đéo gì chó má ? cút cút cút !”- Duy bĩu môi khinh thường.

Tiểu Khôi và Tiểu Phách trong đầu có chút không theo kịp tiết tấu, hai người bọn hắn tưởng rằng mình nói ra tên của Tông Môn cũng đã đủ khiến tên tiểu tử này sợ run người.

Nói đùa cái gì, ở nơi khỉ ho cò gáy này có kẻ chê Lăng Tiêu Tông ?

Tiểu Khôi giật mình vẻ mặt dường như ngộ ra thứ gì đó. Hắn cho rằng Duy là thằng nhà quê đéo biết Lăng Tiêu Tông là cái gì ? Nghĩ tầm cũng đúng. Nơi này là Phương Nam, cái nơi một tu tiên giả ngồi nói chuyện với cả phàm nhân thì nói cái đéo gì biết đến Lăng Tiêu Tông.

Tiểu Khôi nói: “Vị huynh đệ có chỗ không biết Lăng Tiêu Tông là một trong những tông môn phương bắc. Nhất Môn, Nhị Các, Tam Tông, Tứ Điện, Nhất Thánh Triều !”

Duy: “CÚT”

Gì chứ, cứ tưởng mình ghê gớm lắm sao ?

Thật ra thông tin về Tông Môn Phương Bắc hắn cũng lấy được từ tên áo đen Bạch Vô Tâm Trí đạt được. Hắn còn biết ở phương Nam, Việt Nam có Nhị Điện Nhị Tông Nhị Các và vô số Vương Triều lác đác.

Trong đó Nhị Điện, Nhị Tông, Nhị Các là thế lực đứng đầu.

Đó chính là Trường Sa Điện, Hoàng Sa Điện, Bắc Phật Môn, Nam Phật Môn, Cửu Viêm Các, Phần Thiên Các. Trong đó Vương Triều vô số, vương triều là cái gì ? Vương Triều chính là thế lực của những vị xưng vua xưng đế thời xưa.

Còn về phần Lăng Tiêu Tông chính là một trong tông môn đỉnh tiêm phương bắc, đại danh như sấm ngoài tai, ai nghe cũng phải kính sợ trước đệ tử tông môn này.

Trở lại với tình hình, hành xự của Duy khiến Banh Phương Trưởng Lão vẻ mặt âm trầm vô cùng, đây chính là đánh mặt lão mà.

THẬT LÀ NGU DỐT TIỂU BỐI. Banh Phương Trưởng Lão rốt cuộc k đợi đc nói: “Tiểu tử, rốt cuộc ngươi có muốn bái ta hay không” ánh mắt của lão dường như chỉ cần Duy nói không lão sẽ bóp nát hắn.

Duy trong lòng ấm ức, tốt, một cái thằng già cưỡng ép người khác, đều là hạng người xấu xa vô nhân tính. Duy đáp lại lão nhạt nhẽo : “Tôi đã có sư phụ, còn xin cảm ơn. Không nói nhiều ! Có ngon thì nhào vô”

Nói xong hắn, vận Hỏa Nguyên Khí khắp cơ thể chỉ cần lão động thủ, hắn cho ăn con mẹ nó Thiên Thủ Như Lai.

Banh Phương Trưởng Lão cười lớn: “Tiểu tử, ngươi không đùa đấy chứ ! Tuy nói Thanh Cao dạy ngươi công pháp đi. Nhưng lão ta chỉ là Luyện Khí Cao Giai, thiên phú kém xa ngươi chỉ có thể nói với ngươi những cái gì đạo lí ? Dù sao lão ta cũng chết rồi. Ngươi dù có thiên phú trác tuyệt đến mấy, không có sư phụ ngươi có thể tự tu luyện sao ? Yên tâm, bái lão phu làm thầy. Đảm bảo ngươi một nghìn năm tấn Kim Đan !”

Duy nhàn nhạt đáp lời, hắn hận không thể cho hắn ăn một trưởng. Còn trong thâm tâm hắn đang năn nỉ Lạc Long Quân thần niệm đưa Thanh Trúc rời đi.

“Thật tiếc, ta có sư phụ. Sư phụ ta cũng không phải là Thanh Cao”

Duy cũng biết Lạc Long Quân thần niệm sẽ không ra tay giúp đỡ hắn. Dù sao vị tổ tông yêu mến này nói rằng: “Chỉ khi tấn cấp Trúc Cơ, tu luyện Chân Long Quyết mới được coi là y bát của hắn”

Banh Phương Trưởng Lão có vẻ hơi bất ngờ nhưng rồi rất nhanh sốt ruột đáp: “sư phụ chó má của ngươi bằng ta sao ? tiểu tử đừng không biết thức thời……”

Chưa kịp nói hết lời, chỉ trong một sắc na, cả thân thể lẫn linh hồn của hắn như rơi vào luân hồi vô tận, địa ngục trần gian, lão có thể cảm thấy như có một đôi mắt chí cao vô thượng đang mở mắt nhìn chính mình. Loại khí thế đó để trong một sắc na đó đạo tâm kiên cường của lão sinh ra vô tận sợ hãi và nhanh chóng khiến đạo tâm của hắn tan tành.

Mọi người còn không chú ý, Tiểu Khôi, Tiểu Phách và Duy đều giật mình khi không còn thấy bóng dáng của Banh Phương Trưởng Lão đâu nữa….

Bình Luận (0)
Comment