Chương 8 : Tuyệt Học
Nàng ta hỏi : “À mà, em tên gì nhỉ ?”
Duy đáp : “Em tên Nguyễn Thanh Duy ạ ? còn chị ?”
Nàng ta đáp : “Chị tên Trần Thanh Trúc”
Thanh Trúc tò mò hỏi : “Tại sao em lại muốn học võ vậy ?”
Duy cười nói với một giọng khẳng định : “Em muốn học võ để khẳng định bản thân”
Thanh Trúc cười trêu ghẹo nói : “ Nha, em có biết đã có rất nhiều người bị chị đánh cho hôm sau đều không dám bén mảng đến đây một lần nào nữa không ?”
Duy lại nghĩ về cảnh tưởng lúc nãy, hắn rùng mình. Hắn nói : “Chính vì thế, nên em mới muốn học võ ở đây ạ !”
Thanh Trúc ngạc nhiên, rồi nàng lại hỏi : “Duy, em bao nhiêu tuổi vậy ?”
Duy đáp : “ Em 19 tuổi,năm nay đang học đại học năm nhất”
Thanh Trúc ánh mắt sáng lên, nàng hỏi : “em học đại học sao ? ở đại học vui không ?”
Duy ngẩn người, chẳng lẽ bà chị này không học đại học sao ?
Duy cười đáp : “ ở nơi đấy được kết giao với rất nhiều bạn bè, rất vui !”
Thế là hắn lại say sưa kể chuyện đại học cho nàng nghe.
Thanh Trúc vẻ mặt ao ước.
Đến đây độ hảo cảm của nàng về chàng trai này từ từ tăng lên.
Duy lại hỏi : “ Chị Trúc, chị bao nhiêu tuổi vậy ?”
Thanh Trúc đáp : “Chị hơn cậu 3 tuổi, nhưng chị chỉ học hết cấp 2 thôi, rồi theo bố kế tục võ đạo”
Duy lại thắc mắc, hắn hỏi : “Em thấy chị đánh võ giỏi vậy, tại sao không đi đánh giải trên thế giới hay vào đội tuyển quốc gia ?”
Thanh Trúc lắc đầu cười nói : “Em không hiểu, cái tinh túy của võ học, võ đạo”
Duy cũng không nói gì, hắn đi theo Thanh Trúc ra sân tập luyện.
Tuy nơi này rất cũ kỹ, nhưng nó mang dấu ấn của võ học tinh túy cổ truyền, chứ không phải là những võ đài như karate.
Lúc này, Thanh Trúc chắp tay ra sau, nàng cười hỏi : “Em thích học võ thuật nào ?”
Duy lắc đầu nói : “Em không biết”
Thanh Trúc nói : “Võ thuật cũng chia ra làm nhiều loại, ví dụ như nếu em muốn mình có bản lĩnh đối kháng, chị sẽ dạy em môn võ đối kháng, nếu em muốn học võ karate chị sẽ dạy em karate.”
Duy ngạc nhiên hỏi : “Chị biết karate ?”
Thanh Trúc cười đáp : “Hừm.. thời gian rảnh ngồi xem youtube luyện chơi chơi”
Duy khóe miệng co giật, hắn nói : “Chị có thể biểu diễn em xem được không ?”
Thanh Trúc gật đầu, chỉ thấy nàng đứng tấn như karate, vung một quyền, vung một cước, triển khai thế y như karate.
Hắn đã tìm hiểu karate, nên đã xem 1 vài video về những thầy múa võ karate.
Thanh Trúc cười cười, vừa cười vừa vung cước nói : “Không những thế, chị biết cả taiwando cơ !”
Nàng vung cước vào một khúc gỗ được treo luyện tập.
Oành ! Khúc gỗ đáng thương nát vỡ vụn.
Thu hồi quyền cước, Thanh Trúc cười tủm tỉm hỏi : “Em muốn học võ thuật gì nào ?”
Thật ra trong nội tâm nàng cũng không hiểu tại sao nàng lại có hảo cảm với cái tên này. Bởi vì như lúc trước, kể cả ai đến học võ nàng cũng đều băng giá, lạnh lùng.
Duy hai mắt sáng rực rỡ, hắn tham lam nói : “ Em muốn học hết !”
Thanh Trúc ngẩn người, nàng lắc đầu nói : “ Không thể !”
Duy hỏi : “Tại sao vậy, kể cả chị có hung dữ đến đâu em đều chịu được mà !”
Chỉ thấy Thanh Trúc trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi, nhưng cuối cùng nàng cũng nhịn lại. Nàng thở dài nói : “Bởi vì võ thuật chính của chị là truyền từ bố chị,và chỉ truyền cha truyền con nối”
Duy thở dài nói : “Không sao ạ !Em chỉ cần học được 1 phần của chị cũng vô địch thiên hạ rồi !”
Thanh Trúc vẻ mặt vui vẻ, nàng nói : “Vậy chị sẽ dạy cho em tất cả trừ võ thuật chính của chị”
“Khụ..Khụ.. không cần như vậy đâu..Trúc à, cứ dạy cho thằng nhóc này đi..”
“Sao bố lại ra đây ? bố đang bệnh nặng mà !”
Thanh Trúc vội vàng chạy đến bên bố nàng.
Bố nàng năm nay 70 tuổi gần bằng tuổi ông hắn cơ chứ !
Duy im lặng.
Bố của Thanh Trúc nhìn nàng, vẻ mặt tràn đầy cưng chiều nói : “Bố không sao ! vẫn đi được đây”
Thanh Trúc lo lắng bèn nói : “Nhưng mà bác sĩ nói bố nên ở trên giường giữ sức khỏe”
Bố của nàng tuổi đã khá cao, nay bị bệnh nên nhìn thế nào cũng không thể ra đây là một võ sư đã dạy ra một Thanh Trúc vô địch thiên hạ cả.
Bố của Thanh Trúc liếc nhìn Duy một cái rồi nói với nàng : “Con dạy tiểu tử này tuyệt học nhà mình đi!”
Duy ánh mắt tỏa sáng.
Tuyệt học ?
Võ công ?
Duy kích động, tuổi thơ hắn đã từng xem bộ phim thần điêu đại hiệp, anh hùng xạ điêu.
“Chú tên Thanh Cao, Trần Thanh Cao, chú thấy mày khí huyết trong người cuồn cuộn, rất thích hợp để học Tuyệt Học nhà ta, nay xem như hữu duyên, định mệnh, truyền ngươi Tuyệt Học !” – Thanh Cao, tuy đã già nhưng con mắt của lão vẫn sáng như đèn trong đuốc.
“Chú ? cmn, ông còn bằng vai với ông tôi đấy !” – Duy thầm nghĩ, nhưng hắn lại kích động khi nghe thấy Thanh Cao quyết định truyền tuyệt học cho mình.
Thanh Trúc bèn nói : “Nhưng mà bố à, chẳng phải tuyệt học này chỉ truyền trong gia đình mình.”
Thanh Cao bình tĩnh trả lời : “Mọi vấn đề đều có cách giải quyết của nó”
Thanh Cao đột nhiên hỏi Duy : “Nhóc con, chú mày có muốn học tuyệt học không ?”
Duy kích động nói to : “Có !”
“ Nói lại lần nữa !”
“Có !”
“Được ! Đi theo ta !” Thanh Cao đáp.
Thanh Trúc vội vàng vừa đi vừa đỡ, sợ bố mình ngã.
Thanh Cao nhẹ nhàng nói : “Bố đi được !”
3 người đi đến một cái phòng điện.
Thanh Trúc thầm nghĩ “ Phòng thờ dòng họ của nhà mình, bố định làm gì đây ?”
Chỉ thấy Thanh Cao, tay cầm bó hương lấy hương thắp lên ban thờ. Lão lấy hai cái chén rót rượu đưa cho hai người.
Thanh Cao lẩm bẩm gì đó, hai mắt lệ quang tuôn chảy. Điều này khiến Thanh Trúc muốn nói lại thôi.
Thanh Trúc thầm nghĩ “Chẳng lẽ bố mình đang làm nghi thức cho Thanh Duy, và chỉ có thế mình mới truyền được cho hắn”
Đột nhiên, cha hắn hét lớn : “Quỳ xuống !”
Hai người đều giật mình, vội vàng quỳ xuống.
“Còn không mau bái lạy các cụ” Thanh Cao nói.
Tuy rằng không hiểu gì hết, nhưng Duy vẫn chấp hành theo nghi thức. Vì võ công, có đáng gì !
Thanh Cao thờ dài nói : “Đã xong !”
Thanh Trúc và Thanh Duy đều thở phào nhẹ nhõm.
“Rất tốt, giờ các con đã là vợ chồng hãy yêu thương lẫn nhau ?”
Thanh Duy nội tâm “NANI ?”
Thanh Trúc trừng to mắt không thể tin nổi.