Edit by An Nhiên
Trì Diên tính tính thời gian, xem chừng bạn mình cũng đã ngủ đủ rồi, liền vỗ nhẹ mặt cậu ta, gọi: “Giang Điền, Giang Điền! Tỉnh tỉnh, dậy đi!”
Giang Điền lẩm bẩm tránh né tay cậu, hai tay khẽ gạt đi, qua mười phút cuối cùng mới ngái ngủ mờ mịt ngồi dậy, nhìn người đứng trước giường mình: “Thước kẻ? Sao sớm thế mà cậu đã tới rồi? Có chuyện gì à?”
Không có việc gì, mấu chốt là xem cậu có sao không. Trì Diên ngồi xổm trước giường hắn từ dưới lên dõi theo hắn: “Cậu mau tỉnh, xem xem trêи người có khỏe không?”
“Không phải là uống nhiều quá sao? Có thể có chuyện gì chứ.” Giang Điền chẳng hề để ý.
Trong lòng Trì Diên âm thầm dãn ra một hơi, thăm dò hỏi: “Yến hội hôm qua cậu còn nhớ rõ không? Sau khi tách khỏi tôi cậu đi đâu? Tôi tìm cậu cả buổi đấy.”
“Chắc là uống chút rượu thôi, không có gì nữa, quên hết rồi.” Giang Điền vỗ trán, “Đúng rồi, hình như tôi nhớ có một mỹ nhân nước ngoài mắt xanh lá tóc dài màu vàng nâu hôn tôi. Thước kẻ, cuối cùng là cậu đưa tôi về à? Đám Alex đâu?”
Mỹ nhân nước ngoài kia thiếu chút nữa đã ăn cậu đấy. Trì Diên cũng hiểu hẳn là cách Grey sử dụng tối qua đã có tác dụng, Giang Điền hiện giờ đã hoàn toàn quên chuyện về Huyết tộc, về yến hội máu tươi. Chỉ có điều như vậy cũng tốt, những ký ức đó cũng không phải là chuyện vui vẻ.
Trì Diên khẽ gật đầu: “Đương nhiên là tôi đưa cậu về. Chỉ có điều sau này đừng tiếp xúc với đám Alex kia nữa, hôm qua tôi nhìn ra bọn họ đều không phải là người tốt đẹp gì.”
Giang Điền lại hỏi cậu vì sao lại nói như vậy, bị Trì Diên nói mấy câu lừa lừa gạt gạt thành công.
Sau khi xác nhận Giang Điền thật sự không sao, Trì Diên coi như trút được một gánh nặng, thừa dịp Giang Điền rửa mặt liền rời khỏi phòng trở về phòng mình, thời điểm đang chuẩn bị quét thẻ mở cửa lại đụng phải Alex từ sát vách đẩy cửa đi ra.
Trì Diên lập tức căng thẳng cơ bắp toàn thân.
Hôm qua mấy người Alex có lẽ khuya mới về, lúc cậu đi ngủ cũng không nghe thấy động tĩnh đối phương trở về, nhưng hôm nay thần thái Alex vẫn sáng láng như cũ.
Bọn họ quả nhiên không phải người.
Ngoài dự kiến của Trì Diên, hắn vậy mà chủ động chào hỏi: “Này, Jerry, buổi sáng tốt lành. Hôm qua cậu với Kevin về trước đúng không? Có còn nhớ ai đưa các cậu về không?”
Trì Diên sững sờ, lập tức tỉnh hồn.
Có lẽ Huyết tộc có quy định na ná kiểu “Không thể để người không liên quan biết đến sự tồn tại của Huyết tộc “, cho nên hôm qua Grey mới xóa trí nhớ của Giang Điền. Alex không biết mình với Thân Vương kia còn có ước định hút máu ba mươi ngày, vì vậy tưởng rằng mình cũng đã bị xóa trí nhớ? Cho nên hiện giờ mới có thể tự nhiên giả vờ như chưa có chuyện gì phát sinh? Giả làm bạn học thân thiết láng giềng nhiệt tình rất bình thường không có gì lạ?
Alex cười tiếp tục nói: “Ngày hôm qua chơi vui quá, không chú ý tiếp đãi các cậu. Các cậu chơi có vui không?”
Quả thật hắn cho rằng Trì Diên đã bị xóa tất cả các ký ức liên quan, bởi vì hắn tin chắc rằng Thân Vương Emmer sẽ không cho phép một nhân loại nhớ rõ sự hiện hữu của mình.
Diệp Nghênh Chi đã nói sẽ thông báo chuyện của đám Alex cho Huyết tộc cấp trêи xử lý, vì vậy bản thân trước tiên chỉ cần yên lặng theo dõi tình hình kiên nhẫn chờ đợi là được rồi. Để tránh phức tạp, trước mắt cứ tạm thời giả vờ không nhớ rõ chuyện hôm qua, lại âm thầm giữ khoảng cách với bọn họ, nếu không ai mà biết được những con quỷ hút máu này sau khi bị kéo da mặt xuống sẽ làm ra loại chuyện gì không khống chế được.
Trì Diên lập tức quyết định sẽ làm vậy, đồng thời trong lòng có một tính toán nhỏ.
Cậu quẹt thẻ phòng mở cửa, tay dựa lên ván cửa, nhìn Alex cười khổ nói: “Chắc là tôi uống nhiều quá, lúc tỉnh dậy cái gì cũng không nhớ rõ, hình như là một vị tiên sinh tóc xám đưa bọn tôi về thì phải?”
Cậu giả vờ như đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, nói với Alex: “Đúng rồi, tôi có thứ này muốn cho cậu xem, cậu ở đây chờ tôi chút.”
Trì Diên nói xong đi vào trong phòng, một lát sau cầm một chiếc áo khoác ngoài màu đen đi ra: “Alex, cậu có biết đây là áo của vị tiên sinh nào không? Lúc tỉnh lại tôi thấy mình đang mặc chiếc áo này. Chất áo không tệ, tôi nghĩ nên tìm dịp trả lại cho chủ nhân của nó.”
Để cậu cáo mượn oai hùm một lần đi.
Tuy rằng Thân Vương kia cũng chưa chắc là người tốt lành gì, nhưng đêm qua, từ thần thái cử chỉ của những Huyết tộc gặp trêи đường cùng với thái độ đột biến của Linda sau khi nhìn thấy hoặc ngửi thấy khí tức của bộ y phục này, xem ra vị thân vương điện hạ kia rất có địa vị, đám Alex cũng sợ hắn, cho nên lúc đó Grey mới có thể dễ dàng mang mình từ trong tay bọn họ đi.
Cậu không biết nội bộ Huyết tộc sẽ dùng biện pháp gì xử phạt đám Alex, cậu thậm chí không dám khẳng định Diệp Nghênh Chi tố giác có ích hay không, nhưng mà trước đó cứ khiến bọn họ tưởng nhầm rằng vị thân vương điện hạ kia có chút quan tâm đặc biệt với mình hoặc để ý đến mình thì mới có thể tạo tác dụng nhất định bảo vệ bản thân, ít nhất có thể khiến bọn họ không dám tùy tiện lại có ý đồ với mình hoặc ra tay với mình.
Theo như sự giáo ɖu͙ƈ từ nhỏ của cậu mà nói, làm như vậy có chút không đúng lắm, nhưng mà lúc này cậu cũng không thể quản nhiều như vậy.
“Còn có, không phải là tôi nói nhé, em gái Sophus nhiệt tình thật đấy.” Trì Diên nở một nụ cười đầy nội hàm, nghiêng đầu về phía Alex lộ ra cần cổ có một dấu hôn lớn màu đỏ, “Lúc sáng soi gương giật hết cả mình, tôi cũng không biết là do em gái nào làm đâu.”
Lộ ra phần cổ với quỷ hút máu vốn là chuyện cực kỳ nguy hiểm, thế nhưng Alex cứng đờ tại đó, một cử động nhỏ cũng không dám.
Hắn miễn cưỡng động cơ mặt cứng ngắc: “… Tôi cũng không biết bộ y phục này là của vị tiên sinh nào, hay là trước tiên cậu cứ cất đi đã.”
Trì Diên đã đạt được mục đích, cậu mỉm cười, hài lòng tiếp tục tán gẫu mấy câu với quỷ hút máu nguy hiểm này rồi cáo biệt.
Cậu đi vào phòng ngủ, nhanh chóng khóa chặt cửa lại, sau đó dựa lưng vào cửa hít sâu hai hơi thật lớn.
Cậu không hề bình tĩnh như vừa rồi cậu biểu hiện, tuy rằng sẽ kinh sợ, nhưng lúc đối mặt với Alex, cậu thật sự cảm thấy sợ hãi theo bản năng—— đó là một con quái vật, một con quái vật không có tim đập, hút máu người, ngoại trừ bề ngoài ra thì hoàn toàn khác con người.
Cậu dùng một tay che mặt, đầu dựa vào cánh cửa sau lưng vô lực rêи rỉ một tiếng, đồng thời trong bụng âm thầm phỉ nhổ bản thân.
Thật là ti tiện, mình bị một tên Thân Vương quỷ đến ngay cả mặt cũng không lộ ra hôn thành cái dạng này, thế mà vẫn phải phơi dấu vết ra cho một con quỷ hút máu khác nhìn thấy, chỉ là vì muốn tận khả năng cam đoan bản thân sẽ an toàn hơn chút đỉnh.
Alex biết cậu bị mang đến để gặp ai, cậu cũng ám chỉ hắn lúc cuối là Grey đưa cậu về, cho nên hắn mới có thể suy đoán những dấu vết nọ chỉ có thể là do vị thân vương điện hạ kia tạo thành.
Trì Diên ôm đầu gối cuộn lại ngồi xổm trêи mặt đất, không hiểu sao cảm giác vô cùng ủy khuất, tuy rằng từ nhỏ cha mẹ cậu dạy cậu phải kiên cường, phải tự chịu trách nhiệm với bản thân, nhưng cậu vẫn nhịn không được mà cảm thấy ủy khuất. Chuyện vừa rồi khiến cậu có cảm giác vì đổi lấy an toàn của bản thân mà đã bán mình đi.
Thế nhưng cảm giác chán nản này khó chịu đến mức không cách nào bộc lộ, dù sao chuyện quỷ hút máu đã vượt ra khỏi phạm vi nhận thức của người thường, cậu không có cách nào đem chuyện này tùy tiện nói cho bạn bè nghe, thậm chí không cách nào cam đoan bọn họ sẽ tin cậu mà lại lo lắng cho rằng cậu bởi vì một mình ra nước ngoài chưa thích ứng nên mới bị thần kinh.
Cậu cứ như vậy chậm rề rề trượt ngồi xuống đất, cuối cùng nhịn không được lấy di động ra, gọi cho một người bảy tiếng đồng hồ trước mới cùng cậu chấm dứt cuộc gọi.
Bên kia rất nhanh đã bắt máy.
Trì Diên trong điện thoại ấp úng kể lại biểu hiện vừa rồi của bản thân.
“Rất cơ trí đấy.” Diệp Nghênh Chi nghe xong lại cười nói, “Cậu nói cậu giả vờ mình là tình nhân của Thân Vương Emmer để hù dọa những con quỷ hút máu kia? Cũng không tệ.”
“Cũng không phải là giả làʍ ȶìиɦ nhân của hắn.” Trì Diên nhắm mắt ấp a ấp úng biện giải, “Chỉ là, chỉ là giả vờ hắn có sự chú ý đặc biệt với em.”
“Việc này không có gì không tốt, thậm chí lần sau bị hút máu cậu có thể nói thẳng với Thân Vương Emmer việc những kẻ đó làm. Dỗ hắn vui vẻ một chút, nếu Thân Vương sẵn lòng vì cậu mà đứng ra làm chủ, việc trừng trị bọn họ có thể sẽ nhanh hơn đi tôi tố giác, nói không chừng sẽ còn xử nặng hơn. Phải xem cậu có thế làm hắn vui vẻ đến đâu.” Diệp Nghênh Chi khẽ nói, âm cuối uyển chuyển trầm thấp, thậm chí lại mang theo thoáng chút dụ dỗ.
“Anh hỗn đản.” Trì Diên nhịn không được cắn răng mắng, “Ở đâu ra loại thợ săn quỷ như anh hả?”
Vậy mà lại kêu mình – một nhân loại, đòi lại công bằng cho bản thân bằng cách đi lấy lòng Thân Vương quỷ hút máu? Cũng chính bởi vì thợ săn quỷ hút máu đều không đáng tin giống anh nên bọn Alex mới dám xằng bậy như thế đúng không?
“Được rồi được rồi, là tôi không đúng, tôi sai rồi.” Diệp Nghênh Chi lại vội vàng mềm giọng dỗ cậu, “Đều là tôi không đúng, tôi không nên nói như vậy. Cậu không cần cố ý làm hắn vui vẻ, cậu làm cái gì hắn cũng đều vui, cậu chịu đi gặp hắn để hắn hút máu hắn đã vui đến bay lên trời rồi. Như vậy được chưa?”
Tất nhiên ta vẫn rất chờ mong được thấy bộ dạng ngoan ngoãn của em lúc cố ý dỗ ta vui vẻ là như thế nào. Có phải ủy khuất không muốn không cam lòng nhưng lại không thể không chủ động *đầu hoài tống bão hay không? Khi đó bản thân thật sự sẽ vui đến bay lên trời mất.
(đầu hoài tống bão:
Ám chỉ hành động chủ động ôm ấp yêu thương nhưng vì mục đích khác.)
Thật muốn nhìn, chỉ nghĩ tới thôi đã cười đến nỗi tỉnh lại từ trong mộng đẹp rồi.
Grey trầm mặc đứng ở một bên, nhìn Thân vương điện hạ cầm điện thoại đứng bên cửa sổ, không kìm lòng được lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Toàn mấy câu vớ vẩn linh tinh. Trong lòng Trì Diên cảm thấy bất lực đối với vị thợ săn quỷ này, nhưng vẫn đáp lại nói: “Không có chuyện gì, em không tức giận, em chỉ là hi vọng thợ săn quỷ các anh có thể kiên cường hơn một chút.” Không thể bởi vì Thân Vương Emmer kia là sinh vật hắc ám cường đại gì đó mà liền kinh sợ chứ.
“Được.” Diệp Nghênh Chi sảng kɧօáϊ lên tiếng rồi lập tức chuyển chủ đề, “Vậy vừa rồi rốt cuộc cậu vì sao mà khổ sở? Thanh âm nghe vào lại ủy khuất như vậy. Lại có người hay quỷ nào khi dễ cậu? Chọc giận cậu không vui? Tôi đi giáo huấn bọn họ thay cậu.”
“Không có ai khi dễ em cả.” Trì Diên cố ý nói, “Ngoại trừ Thân vương điện hạ kia.”
Anh có dám đi giáo huấn hắn đâu, mỗi lần chỉ biết mạnh miệng nói suông.
“Ừm… Vì chuyện hắn hôn cậu lúc đang hút máu cậu mà cậu vừa kể à?” Diệp Nghênh Chi thăm dò hỏi, “A Diên, cậu phải biết rằng, cảm giác ngon miệng cùng loại ɖu͙ƈ vọng này của Huyết tộc gắn bó chặt chẽ, vì vậy lúc ấy có lẽ hắn chỉ là quá đói không khống chế nổi bản năng nên mới làm vậy, cũng không phải cố ý mạo phạm cậu. Nếu như cậu vẫn cảm thấy bị mạo phạm, tôi xin lỗi cậu thay hắn được không?”
Em phải tin tưởng ta thật sự không có ý mạo phạm em, ta chỉ là đơn thuần muốn đến gần em, muốn chạm vào em, muốn hôn em, muốn biến em triệt triệt để để trở thành của ta… Muốn vĩnh viễn nhốt em lại trong lòng ta.
Hết chương 67
—–
Đời thuở nào có thợ săn đi xin lỗi hộ ma cà rồng không anh ;))))