Edit by An Nhiên
Trì Diên rốt cuộc nhận thức được lập trường của vị thợ săn quỷ này căn bản là vặn vẹo, thế mà lại đi xin lỗi thay Thân Vương Huyết tộc?! Hay là bởi vì thấy bản thân đã khoác lác nói ra miệng nhưng lại không thể thật sự đi dạy dỗ Thân Vương Emmer nên mới chỉ có thể tự đưa ra biện pháp vớ vẩn “Xin lỗi thay hắn” để an ủi mình?
Thân Vương Emmer mới không thèm để anh thay mặt. Lời xin lỗi của anh hắn mới không thèm thừa nhận.
Thợ săn quỷ Diệp Tom có tấm lòng nhiệt tình, bụng dạ chân thật, thế nhưng không có khả năng giải quyết quỷ hút máu, còn thích mạnh miệng khoác lác. Đối phương như vậy không hiểu sao Trì Diên lại cảm thấy cũng đáng yêu, hơn nữa thật sự được an ủi một cách kỳ lạ, chỉ cảm thấy trong lòng vừa ấm vừa mềm, cảm giác khổ sở sau khi gặp Alex toàn bộ bị quét sạch.
“Cảm ơn anh, Diệp Nghênh Chi. Giờ em cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, Thân Vương kia đến hút máu nữa em cũng sẽ không sợ.”
Hai người lại tiếp tục tán gẫu hồi lâu mấy chủ đề nhàm chán như đã ăn sáng chưa, tối qua ngủ có ngon không, cuối cùng Trì Diên nhẹ giọng tạm biệt phương, sau khi cúp điện thoại khóe miệng vẫn còn khẽ cong.
Tuy rằng anh như vậy cũng rất đáng yêu, nhưng vẫn hy vọng anh có thể trở nên lợi hại hơn một chút, trở thành một thợ săn quỷ hút máu có ích hơn. Cậu yên lặng nói trong lòng.
Buổi tối Trì Diên không ngủ ngon, sau khi cúp điện thoại nằm một mình trêи giường chơi điện thoại, bất tri bất giác lại đã ngủ, mãi đến khi Giang Điền ở ngoài phòng gõ cửa gọi cậu đi ăn mới dậy.
Sáng hôm nay Giang Điền có hơi chăm chỉ.
Bình thường sáng Chủ nhật hắn đều thức dậy tương đối trễ, nhưng hôm nay chưa đến tám giờ hắn đã bị Trì Diên đánh thức, lúc ngủ lại thì cảm giác cũng không ngủ được, lại không muốn học bài, thế là dứt khoát chạy đến phòng bếp bắt đầu nấu cơm.
Thành phố Sophus không lớn, giá cả lại không thấp, thực phẩm cũng đắt hơn so với những thành phố lớn như Cairns và Brisbane. So sánh mà nói, trong siêu thị ức gà là nguyên liệu đắt nhất —— nơi này không giống với trong nước, mọi người có thiên hướng thích ức gà hơn; đùi gà, cánh gà rẻ hơn ức gà; tim, mề gà, cổ gà mấy loại nguyên liệu này lại càng không ai để mắt, chỉ cần hai ba đô là có thể mua một hộp, thế nên mấy thứ này đều là những món ăn hay được Giang Điền biến đổi đa dạng.
Hắn nấu sốt hai hộp cổ gà, kho một nồi cánh gà, lại dùng nước thịt kho gà xào khoai tây, dùng bột khoai lang bán trong siêu thị Trung Quốc nấu một nồi súp chua cay lớn, gửi tin nhắn trong nhóm chat mời mấy người bạn thân đến ăn. Kết quả chỉ có Trì Diên cả buổi không hồi âm tin nhắn cũng không thấy người đâu, hắn đành phải tự mình chạy đến phòng Trì Diên gọi cậu.
Trì Diên nghe nói có cơm ăn đương nhiên vui vẻ, dụi mắt rửa mặt xong liền đi theo.
Tầng một ký túc có một nhà hàng bình dân, phần lớn mọi người ở các tầng khác nhau đều chọn cùng nhau đi ăn ở đây.
Mấy người bạn khác đều đã đến, lão Cao thèm không chịu nổi, chưa chờ bọn họ đến đã vụng trộm gắp một chiếc cổ gà gặm ăn, sau khi thấy hai người đi tới liền vội vàng nuốt xuống, giả bộ cái gì cũng chưa phát sinh.
Trì Diên theo Giang Điền đi về phía bàn ăn, tâm trạng vốn đang rất tốt, trông thấy lão Cao ăn vụng cũng thấy vui, cho đến khi thấy một bàn người bên cạnh rồi lại cười không nổi —— ngồi bên cạnh chính là Alex với đám bạn hắn, chính xác hơn mà nói, là một đám quỷ hút máu.
Có lẽ trong mắt bọn hắn, bản thân những người này còn ngon miệng hơn đồ ăn trêи bàn.
Jody cũng nhìn thấy Trì Diên, ánh mắt cô ả lóe lên, lặng lẽ đụng đụng Alex, ghé vào tai hắn nhỏ giọng nói: “Này, tiểu tử kia thế mà không sao à? Không phải nói ɖu͙ƈ vọng của Huyết tộc cấp cao còn thịnh hơn sao? Tôi còn tưởng rằng Thân Vương Emmer sẽ hút khô cậu ta luôn chứ.”
Alex sắc mặt cứng ngắc, không trả lời, Simon ở bên nhỏ giọng nhắc: “Jody, không nên đàm luận chuyện về người kia.”
Một lát sau Alex mới nhỏ giọng nhắc nhở: “Không tiếp xúc với Jerry sẽ tốt hơn, cũng không nên có ý đồ với cậu ta nữa.”
Jody sau khi nghe xong nhỏ giọng oán trách một câu: “Này lại là tại sao đây? Không có quy định nào nói một khi Thân Vương đã uống máu thì sẽ không cho Huyết tộc khác uống nữa đúng không?”
Alex không giải thích.
Hắn không biết nên giải thích thế nào, bởi vì nếu muốn giải thích, lời hắn nói ra nói không chừng sẽ còn gây ra sóng gió lớn hơn so với hắn tưởng tượng, rồi lại gây phiền phức cho chính hắn. Hắn nên nói như thế nào? Chẳng lẽ nói, sáng hôm nay tôi đã thấy bằng chứng, Thân Vương Emmer đã tham lam hôn cả nhân loại kia? Vậy chắc chắn là hắn điên rồi.
Hắn biết tuy rằng bề ngoài mọi người sẽ không để ý đến những lời nghị luận ra vào không đúng về những Huyết tộc cấp cao kia, nhưng trêи thực tế nhân vật càng lớn tin đồn sẽ truyền đi càng nhanh, huống chi là tin đồn bạo tạc phá vỡ hình tượng chưa từng thay đổi của Thân Vương Emmer thần bí như vậy.
Trì Diên vì tính toán tự bảo vệ mình mà cố tình để lộ thông tin đã mang đến cho hắn chấn động còn lớn hơn hắn nghĩ. Bởi trong ấn tượng cố hữu của toàn bộ Huyết tộc, Thân Vương Emmer là một sự tồn tại không thân cận với bất luận Huyết tộc hoặc nhân loại nào, thậm chí ngay cả uống máu tươi cũng phải sử dụng ly thủy tinh làm vật chứa.
Những dấu vết đó đủ để nói rõ trong mắt Thân Vương Emmer, cậu ta so với những gì tưởng tượng còn đặc biệt hơn, còn ngoại lệ hơn.
Không chỉ có Jody muốn biết đáp án, Simon với những quỷ hút máu khác đang ngồi ở đây cũng rất tò mò vì sao Alex đột nhiên nói vậy, nhưng bất luận bọn họ nói xa nói gần thế nào, Alex cũng không chịu nói thêm một chữ.
Đúng lúc này Julia ở trước sân đi vào nhà hàng, nói với bàn của Giang Điền: “Jerry, Jerry 407 ở đây phải không? Có một vị tiên sinh tóc xám tìm cậu, bây giờ ông ấy đang ở trong chiếc xe hơi ngoài kia chờ cậu.”
Tiên sinh tóc xám… Trì Diên chỉ cảm thấy trong lòng căng lên, lập tức đoán được đó là ai.
Nhanh quá vậy? Thậm chí còn chưa qua 24 tiếng, vị thân vương điện hạ kia định ba mươi ngày mỗi ngày mỗi bữa đều không bỏ sao?
Cậu đứng lên, khẽ nâng giọng nói cám ơn với Julia: “Cảm ơn chị đã báo cho em biết, chắc là vị tiên sinh hôm qua đưa em về. Em thấy có một bộ y phục để sót ở chỗ em, chắc ông ấy biết chủ nhân bộ y phục đó nên quay lại lấy.”
Cậu đang cố ý nói cho đám quỷ hút máu bàn đối diện nghe.
Trì Diên dùng dư quang liếc qua thấy mấy quỷ hút máu kia khẽ giật mình.
Con người có đôi khi rất cần nhận được sự đồng tình hoặc kϊƈɦ động từ người khác mới có thể kiên trì làm một việc hoặc đúng hoặc không đúng.
Sáng nay trong điện thoại Diệp Nghênh Chi đã tán dương thủ đoạn ti tiện của cậu, cho rằng cách này hữu hiệu mà cơ trí, Trì Diên nhận được cổ vũ, quyết định tiếp tục giả vờ mình và vị thân vương điện hạ nọ có quan hệ không tầm thường trước mặt đám quỷ hút máu kia trước khi bọn họ bị trừng phạt. Dù thế nào Diệp Nghênh Chi cũng là một thợ săn quỷ, ý kiến của hắn có lẽ vẫn chuyên nghiệp và đáng tin hơn.
Trì Diên được thông báo xong liền tạm biệt bạn mình rồi vội vàng chạy lên tầng lấy áo khoác, sau đó cầm áo vội vàng chạy ra ngoài.
Grey đang ngồi trong xe chờ cậu. Lúc này đang là giữa trưa, mặt trời Sophus đầu tháng tư vẫn nóng rực chiếu xuống, quỷ hút máu có lẽ rất không thích nắng gắt chói chang như vậy, Grey cũng thế.
Trong nháy mắt Trì Diên thậm chí có chút cảm thông với vị tiên sinh quỷ hút máu này.
Xem ra bất luận chủng tộc nào cũng đều giống nhau, đi làm công cho người ta cũng sẽ không quá thoải mái dễ chịu. Vị tiên sinh Grey kia với tư cách một quỷ hút máu có lẽ tính cách trời sinh hẳn là thích ẩn ngày xuất đêm, lại vẫn không thể không đi mua đồ ăn cho ông chủ mình ngay lúc giữa trưa mặt trời trêи đỉnh thế này, ngẫm nghĩ cũng thấy thật cực khổ mà.
Trêи thực tế một tháng sau khi cùng Thân vương điện hạ đến Sophus, Grey đã nhận ra Thân Vương có điểm không thích hợp, nhưng mới đầu ông cũng không để ý, chỉ cho là đúng lúc thức tỉnh từ trong lúc giấc ngủ say, không thích ứng với nắng nóng của Sophus nên Thân Vương mới khác thường.
Chung quy khi đó Thân vương điện hạ chỉ thích suốt ngày ôm điện thoại ngồi trong phòng cười tủm tỉm, tuy rằng thái độ đối với ông khác một trời một vực, song không có việc gì đáng phải xen vào.
Nhưng về sau ông mơ hồ cảm giác sự tình đã vượt khỏi tầm kiểm soát, sinh mạng dài lâu và năng lực học tập xuất sắc của Huyết tộc giúp ông nắm giữ rất nhiều kỹ năng, ví dụ như ông cũng thông hiểu tiếng Trung, cho nên thật ra ông nghe hiểu được nội dung những cuộc gọi của Thân vương điện hạ—— bây giờ suy nghĩ lại ông cảm thấy sởn gai ốc, không thể tin được những lời kia là từ trong miệng Thân Vương nói ra, không thể tin được đây là Thân vương điện hạ mà ông biết lúc trước.
Mà tất cả những sự tình quỷ dị khác thường này đều lên đến đỉnh đêm qua —— điện hạ gọi ông mang nhân loại này đến gặp ngài, sau đó lại đưa nhân loại này cùng bạn cậu ta trở về.
Khi ông hoàn thành nhiệm vụ trở về như mọi ngày, thời điểm nhìn thấy Thân Vương Emmer, ông lập tức biết có gì đó không giống lúc trước —— Thân vương điện hạ đã tự mình hút máu nhân loại. Với tư cách một Huyết tộc đã tồn tại hơn một nghìn năm, ông có thể cảm giác được.
ɖu͙ƈ vọng và nhu cầu về máu của Thân Vương Emmer nghìn năm qua đều rất nhạt, ông âm thầm suy đoán nguyên nhân quan trọng nhất trong đó chính là điện hạ chưa bao giờ thật sự tự mình tiếp xúc cơ thể người để hút máu. Mà bây giờ lại khác, Thân vương điện hạ phá giới, sẽ rất khó hồi phục lại trạng thái vô ɖu͙ƈ vô cầu lúc trước. ɖu͙ƈ vọng như hồng thủy, một khi tràn ra, sẽ không thể đảo dòng.
Buổi trưa hôm nay ông như thường lệ dâng ly thủy tinh đựng máu cho Thân Vương, thế nhưng Thân vương điện hạ vẫn không động đến ly máu nọ. Thời gian trôi qua, một giờ sau ông nhận lại ly thủy tinh máu đã không còn tươi nhưng chưa chưa hề được động đến, thừa cơ cẩn thận dò hỏi có muốn tìm một nhân loại tới đây hay không, trong bụng cũng đã có đáp án.
Không ngoài sở liệu, Thân Vương Emmer buông cuốn sách dày trong tay xuống, nhìn qua phong cảnh nơi xa ngoài cửa sổ, vẻ như yên lặng mà nói với ông: “Đi đón cậu ta tới đây. Mang cậu ta đến bên cạnh ta.”
Không cần xác nhận hay hỏi lại, Grey đã minh bạch “Cậu ta” là chỉ người nào.
Nên lúc nhận nhiệm vụ đi đón người ông không hề cảm thấy bất ngờ.
Ông nhìn nhân loại trẻ tuổi cầm một chiếc áo quen thuộc trong tay chạy tới, nhịn không được lại đánh giá cậu kỹ càng một phen, do dự nói: “Cậu không cần mang áo đến đó.”
“Tôi là muốn trả lại nó cho vị… tiên sinh kia.” Trì Diên nói.
“Điện hạ không cần.” Grey suy nghĩ một chút nói, “Nhưng nói không chừng cậu vẫn phải ăn mặc nó về.”
Nói xong câu đó, không đợi Trì Diên kịp phản ứng ông liền khởi động xe.
Sophus dân số không nhiều lắm, tương ứng theo đó lượng người và xe cộ đi trêи đường cũng rất ít. Grey mắt sắc thấy trêи ven phải đường lớn phía trước có một người phụ nữ ngã dưới đất, dưới thân có một khoảng đỏ tươi, vết máu loang nhuộm đỏ cả mặt đất.
Ông nhanh chóng dừng xe bên cạnh, đi lên trước cúi đầu nói: “Bà có sao không? Có cần tôi giúp gì không?”
Người phụ nữ cố nén đau mặt trắng bệch ngẩng đầu: “Cảm ơn. Tôi bị tảng đá làm trượt chân, chân bị thương rồi.”
Lúc nói chuyện miệng vết thương trêи đùi bà cũng lộ ra ngoài, bắp chân bị cạnh sắc của tảng đá cứa rách, thịt hở ra ngoài, máu tươi không ngừng chảy, nhìn qua vô cùng đáng sợ.
Trì Diên cũng xuống xe theo, có chút bận tâm nhìn thoáng qua quỷ hút máu trước mặt mình.
Nhiều máu thế này… Liệu tiên sinh Grey có bị ảnh hưởng không?
Sau khi thấy miệng vết thương Grey khẽ nhíu mày: “… Xem ra phải đưa bà đi viện rồi. Chỉ tôi mới tìm được bệnh viện gần nhất.”
Trong lòng ông đang lo về chuyện khác, nhịn không được dùng ánh mắt lo lắng nhìn Trì Diên —— chỉ mong sẽ không bởi vì đưa người này đi viện mà trì hoãn quá lâu, cơ mà đến lúc ông thuận lợi mang cục cưng bé nhỏ của Thân vương điện hạ này về, điện hạ hẳn là sẽ không quá so đo chuyện ông đi đón người về trễ đâu nhỉ?
Ông lại liếc Trì Diên, quyết định quăng bỏ mấy suy nghĩ lo bò trắng răng này. Thân vương điện hạ sau khi nhìn thấy món điểm tâm nho nhỏ của ngài hẳn là sẽ chẳng thèm để mắt đến sự tồn tại của mình mới đúng, chớ nói chi là truy cứu chuyện về muộn.