Dịch: Vãn Phong***Một thời gian dài sau đó, Thương Lâm vừa nghĩ đến vẻ mặt rối rắm mâu thuẫn của Tô Kị lúc đó thì liền không nhịn được mà bật cười. Cái kiểu ngạc nhiên và không tình nguyện ấy dù đã cố gắng kiềm chế nhưng vẫn để lộ ra ấy, cùng với câu ‘thảo dân tuân lệnh’ gần như là nghiến qua kẽ răng kia quả thật là giống hệt như một ly kem giữa mùa hè nóng nực, khiến Thương Lâm cực kỳ sảng khoái.
“Thích thì nói một tiếng, trẫm chỉ nói một lần…”
Dưới ánh mắt âm trầm u ám kia, cô giả vờ như đang nghĩ ngợi rồi ra vẻ hết sức khó xử. “Nhưng thần thiếp không biết phải yêu cầu chuyện gì…”
Dịch Dương ăn ý nói: “Nàng coi như là giúp trẫm đi, Công Tôn rất coi trọng chữ tín, nếu trẫm không đề ra yêu cầu thì chắc chắn trong lòng hắn sẽ không được yên.”
“Thì ra Tô đại hiệp giữ nguyên tắc như vậy…” Thương Lâm nhìn Tô Kị một cái đầy thâm ý rồi mới gật đầu. “Vậy thì được, thần thiếp giúp bệ hạ một lần.” Cô ngừng một chút. “Có điều trong nhất thời thần thiếp cũng không nảy ra được ý gì cả, nếu không thì cứ để Tô đại hiệp nợ lại trước đi? Đợi khi nào thần thiếp nghĩ ra được thì sẽ báo cho Tô đại hiệp, được không?” Hai chữ sau cùng là hỏi Tô Kị.
Đây chẳng khác nào bị người ta nắm nhược điểm trong tay, Tô Kị khẽ chau mày, trong lòng không được vui. Thương Lâm mỉm cười đầy ẩn ý, nhìn hắn với vẻ khiêu khích ngầm. Tô Kị nhìn thấy ánh mắt của cô, dần dần trở nên lạnh lùng. Hắn cười thản nhiên, khách khí trả lời. “Đương nhiên là được.”
***
Tối hôm ấy, khi Dịch Dương đến chỗ Thương Lâm thì nhìn thấy một cô gái đang vui vẻ ngồi đọc sách dưới ánh đèn, thỉnh thoảng còn ngây ngô cười vài tiếng. Sau khi bước vào, Dịch Dương vung tay bảo cung nữ trong điện lui ra như thường lệ, còn mình thì ngồi xuống bên cạnh cô.
Hắn bận rộn cả ngày nên bây giờ đã hơi mệt, vì thế không muốn chủ động nói chuyện. Còn Thương Lâm, khi hắn vừa bước vào thì cô đã đặt sách xuống, nhìn hắn với vẻ rất lạ. “Các anh uống xong rồi sao?” Sau khi buổi đi săn kết thúc, hắn và các vị đại thần liền cùng nhau uống rượu mua vui, bảo cô về trước.
“Chưa, cho nên bây giờ em đang thấy là một phân thân của anh, còn một phân thân khác đang nốc rượu với đám quần thần ấy.” Hắn nhẹ nhàng nói.
Thương Lâm vuốt mũi, biết là mình đã hỏi thừa. “À, các anh kết thúc sớm thật đấy, em còn tưởng là các anh sẽ uống đến nửa đêm canh ba chứ.”
Dịch Dương đổi tư thế ngồi, những ngón tay phải ấn vào huyệt thái dương, đôi mày rậm khẽ nhăn lại. “Vì thế anh nên về trễ một chút, tốt nhất là mọi người đều uống say rồi chơi NP, đến lúc đó em không chỉ có thêm vài chị em mà ngay cả anh em cũng có luôn.” Hắn nghĩ ngợi. “Như thế chắc sẽ rất náo nhiệt.”
Thương Lâm im lặng giây lát, thầm nhủ với bản thân mình là phải kiên cường. Hôm nay hắn đã phải diễn trò trước mặt mọi người cả ngày, nói nói cười cười, dịu dàng chu đáo đến kinh người, chắc là trong bụng cũng mắc ói lắm, bây giờ cần phải nói vài câu cay độc để thả lỏng một chút… Cô là người hiểu lý lẽ, sẽ không so đo với hắn.
Mang tinh thần dâng hiến vĩ đại, Thương Lâm không để ý tới những lời trào phúng của hắn mà nhìn hắn đầy dịu dàng. “Anh đau đầu lắm hả? Em đã bảo bọn họ nấu canh giải rượu, để bưng lên cho anh uống nhé?” Thấy hắn không phản đối cô đến gần hắn, lấy tay hắn ra, đổi thành tay mình. “Để em xoa giúp anh, xoa một chút thì sẽ không đau nữa.”
Kiểu nói này… cô đang dỗ con nít ba tuổi sao?
Dịch Dương nhìn cô gái trước mặt. Môi cô nở nụ cười dịu dàng, nghiêm túc xoa thái dương cho hắn, đôi mắt sáng long lanh còn nhìn hắn dò hỏi. “Sức như thế có vừa không? Anh thấy thoải mái hơn chút nào không?”
Men rượu khiến hắn hơi choáng váng, suy nghĩ cũng trở nên mông lung. Không biết bắt đầu từ bao giờ, cô không còn là một nha đầu lỗ mãng chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp, giờ đây mỗi một hành động cử chỉ đều lơ đãng toát lên vẻ quyến rũ thu hút. Nhất là ánh mắt cô lúc này, quả thật là mê người, khiến người hắn bắt đầu nóng lên.
Trong đầu hắn đã suy nghĩ rất nhiều chuyện nhưng trên mặt vẫn không thay đổi, chỉ từ từ giơ tay ra. Thương Lâm thấy động tác của hắn thì tưởng là hắn định vuốt má mình nên lập tức cứng đờ cả người, ai ngờ tay hắn lại che lên mắt cô.
Trước mắt là lòng bàn tay còn rõ dấu vân tay của hắn, bên tai lại là giọng nói thong dong của hắn. “Đừng nhìn anh với vẻ mặt thèm rỏ dãi ấy, anh không phải là khúc xương.”
Khúc xương…
Hắn lại châm chọc cô là Nhị ngốc nữa rồi! Con chó mà hắn nuôi ở căn cứ.
Gương mặt đoan trang hiền lành lập tức bị xé nát, Thương Lâm tức giận kéo tay hắn xuống, nhìn hắn thật dữ dằn. “Không được so sánh em với con chó ấy nữa! Em và nó không thể so sánh với nhau!”
Dịch Dương suy nghĩ một lát rồi gật đầu. “Đúng thế, tuy Nhị ngốc tham ăn nhưng vẫn thông minh hơn em nhiều, còn từng cứu mạng anh nữa! Còn em… chậc chậc…” Hắn lắc đầu tiếc rẻ. “Đúng là không thể so với nó!”
Thương Lâm tức chết đi được. Khi gã này dốc hết sức oanh tạc thì quả là hung tàn, cái miệng kia như là có thuốc độc vậy, đúng là không chừa cho ai đường sống.
Cô tức giận nhìn hắn một lát, nhưng sau khi phát hiện ra vẻ hưởng thụ trong ánh mắt vui sướng của hắn thì lửa giận của cô đã được thăng cấp.
Mắt cô đảo qua đảo lại vài vòng, sau đó cô nở nụ cười. “Anh như thế này thật giống với mấy nam chính trong phim thần tượng…”
“Nam chính?” Trực giác nói với Dịch Dương rằng đây không phải là lời gì tốt lành.
“Chính là càng thích cô gái nào đó thì càng ăn hiếp cô ấy, nhưng khi người khác ăn hiếp cô gái đó thì lại lập tức bênh vực cô ấy. Đúng là ngây thơ chết được.” Thương Lâm nhìn hắn một cái đầy trách móc. “Anh đúng là ấu trĩ.”
Dịch Dương im lặng một lúc rồi nghiêm túc hỏi. “Em cũng uống rượu à? Bao nhiêu độ?”
Thương Lâm vỗ vai hắn, nói sâu xa. “Đừng có phủ nhận. Anh xem, ban ngày anh tốn bao nhiêu công sức mới có thể báo thù cho em, tấm lòng yêu thương che chở ấy đúng là cảm thiên động địa.” Dịch Dương xấu hổ. “Có điều em thật sự không ngờ được anh yêu em đến mức ấy, người ta phải nói gì mới phải đây…”
Dịch Dương nhìn dáng vẻ của cô, biết rằng cô bị hắn khích đến nỗi phải phản công, nên quên mất xấu hổ.
Hắn cười khẽ một tiếng rồi bình tĩnh nhìn cô. “Đúng vậy, tình yêu của anh dành cho em đã không thể kiềm chế được rồi, nhìn thấy em bị ức hiếp thì không thể nhịn được mà muốn báo thù thay em.” Hắn khẽ nghiêng đầu qua. “Cho nên em phải làm sao để báo đáp anh đây?”
Trêu ngược lại, trêu ngược lại cô một cách trắng trợn!
Thương Lâm vốn có ý định tranh hơn thua với hắn, đang định nói những lời có sức oanh tạc tiếp thì bỗng niên bị hắn giữ đầu lại. Hắn hít sâu một hơi, dùng trán mình chạm vào trán cô, cười có vẻ bất đắc dĩ, còn có sự kiềm nén thứ gì đó. “Đừng đùa nữa, ngủ sớm thôi.”
Những lời cô muốn nói bị chặn lại trong họng. cô ngẩn nhơ nhìn hắn, không hiểu sao hắn bỗng nhiên khai chiến rồi lại lặng lẽ rút quân, có ý gì đây…
Mãi đến khi thấy Dịch Dương nằm xuống giường, cô mới hoàn hồn lại. Rõ ràng là tối nay cô định cảm ơn hắn vì chuyện ban ngày, thế mà lại bị hắn làm cho quên mất.
Bực thật!
***
Mấy ngày sau Thương Lâm lại gặp được Tô Kị, lúc ấy cô đang ngồi trong Lâm Uyên Đình ngắm phong cảnh, Tô Kị được người dẫn đến.
Hắn hành lễ với cô, sau đó lãnh đạm hỏi. “Không biết nương nương triệu thảo dân đến đây là vì chuyện gì?”
Thương Lâm đưa mắt ra hiệu cho Nhập Họa, bảo nàng ta dẫn cung nữ thái giám ra khỏi đình. “Đương nhiên là muốn hỏi Tô đại hiệp, ngươi có bản lĩnh gì, có thể làm cho bổn cung những chuyện gì?”
Tô Kị nhìn cô cười. “Thảo dân đã hứa thì sẽ giữ lời, nhưng nếu nương nương muốn dùng chuyện này để đùa bỡn thảo dân thì e là người hải thất vọng rồi.”
“Được được, nói hay lắm.” Thương Lâm vỗ tay, vẻ mặt tán thưởng. “Tô đại hiệp cứng cỏi kiêu ngạo như thế đúng là khiến người ta phải kính phục. Bổn cung nghe nói ngươi rất có uy tín ở Lĩnh Nam, thậm chí dân chúng còn lập đền thờ ngươi, vậy chắc họ sẽ tạc một bức tượng đúng không? Bổn cung thấy không cần phải tạc đâu, ngươi vào trong đền mà đứng thì còn oai phong hơn cả tượng đồng tượng sắt.”
Tô Kị đương nhiên hiểu được cô đang trào phúng mình nên vẻ mặt khinh khỉnh, không đáp trả.
Thương Lâm đi đến gần hắn một chút, đảm bảo người bên ngoài không nghe được những lời của bọn họ. “Ta mặc kệ ngươi là cố nhân của ai, vì cái gì mà ghét ta, nhưng xin ngươi hãy khống chế cảm xúc của ngươi, nếu không coi chừng rước họa vào thân.”
Ẩn ý trong câu ấy đã hết sưc rõ ràng, nếu Tô Kị thật sự là bạn của Cao Trầm như suy đoán của cô thì nhất định hắn có thể hiểu được.
Quả nhiên, hắn chỉ ngạc nhiên trong chốc lát rồi đáp trả ngay. “Cô sợ rồi sao?” Hắn cười lạnh. “Lo là bệ hạ biết chuyện quá khứ của cô mà chán ghét cô sao?”
Thương Lâm tỏ vẻ như vừa nghe được những lời ngu ngốc nhất vậy. “Sau chuyện xảy ra vào cái hôm săn thu, ngươi cho rằng bệ hạ còn không biết sao? Ngài biết hết mọi chuyện, hơn nữa không hề để tâm đến.” Cô ngừng một chút. “Có lẽ ngươi cũng đã thấy rõ thái độ của bệ hạ đối với ta, ngài rất thích ta, không thích thấy người khác làm ta mất vui. Cho nên, ngươi xác định vì chuyện này mà đắc tội với ngài sao? Nếu ta đoán không sai thì giữa Tô đại hiệp và bệ hạ còn phải hợp tác, chuyện liên quan tới sống chết của Tô gia, coi chừng được cái nhỏ mà mất cái lớn.”
Lời này đã chỉ ra cái lợi và hại, Tô Kị im lặng một lát rồi mới từ tốn nói. “Hiện nay cô nhận hết sủng ái, lại không biết có những người vì cô mà sắp phải mất mạng. Ông trời thật là bất công.”
Lòng Thương Lâm nhói lên, Cao Trầm bị sao ư?
Thấy cô nghe những lời này mà không có phản ứng gì đặc biệt thì vẻ lạnh lùng trong mắt Tô Kị ngày càng dữ dội. “Nữ tử trên đời quả nhiên đều bạc tình bạc nghĩa, Tĩnh Chi thật là khờ dại.”
Tĩnh Chi là tên chữ của Cao Trầm, Thương Lâm từng nhìn thấy trong một tập thơ của một danh sĩ Giang Nam, Cao Trầm được mời nên mới viết vào đấy.
Thương Lâm ngước mặt lên, lãnh đạm nhìn cái người chắc là từng bị phụ nữ làm tổn thương nên mới thù hận phụ nữ như thế. “Thiện ác trong tâm tưởng của ngươi cũng chỉ là những thứ do mình người nhìn nhận mà thôi. Dựa vào đâu mà ngươi có thể khẳng định nó là chính xác? Bổn cung không thẹn với lương tâm, không có nghĩa vụ phải hứng chịu sự chỉ trích của người, mà ngươi cũng không có tư cách ấy. Lui ra đi.”
Thương Lâm lùi ra hai bước, cung kính hành lễ. “Nương nương yên tâm, sau này thảo dân sẽ khống chế cảm xúc của mình, sẽ không để nương nương và người khác nhìn thấy cảm xúc của thảo dân.”
Nói cách khác, hắn sẽ chuyển từ khinh bỉ ra mặt thành âm thầm khinh bỉ… Thương Lâm vốn chỉ muốn cảnh háo hắn một tiếng chứ cũng không quân tâm lắm đến việc hắn nhìn nhận về cô thế nào, cho nên cô cũng lười so đo với hắn, gật đầu một cái rồi không để ý đến hắn nữa.
***
Sau khi trở về, Thương Lâm liền nghe ngóng tình hình gần đây của Cao Trầm. Nhưng điều làm cô bất ngờ là không hề có tin tức Cao Trầm bất hạnh bỏ mình vào ngày đó tháng đó, mọi thứ đều rất bình thường. Cô không khỏi trầm tư, lẽ nào phía Yến Quốc phong tỏa tin tức?
Dịch Dương thấy cô thật sự lo lắng thì miễn cưỡng đồng ý sẽ phái người âm thầm điều tra một chút. Thương Lâm vui vẻ ôm lấy cánh tay hắn, hô lớn. “Chúa công, xin nhận của thuộc hạ một lạy.” Dịch Dương giãy ra khỏi tay cô. “Miễn đi, nếu trong tay anh mà có loại ám vệ như em thì ngày bị Hoắc Hoằng ám sát chết cũng không còn xa nữa.”
Thương Lâm đứng đó vui mừng một lúc, sau đó mới hỏi. “Ừm, em nghe ngóng tin tức của Cao Trầm như vậy, anh có ghen hay không?”