Ta Và Hoàng Thượng… Cùng Phe

Chương 30

Dịch: Mon

***

Thương Lâm chú ý thấy sau khi cô nói câu này xong thì dường như Dịch Dương ngẩn ra trong giây lát, vẻ mặt hơi là lạ, một lát sau mới mỉm cười, trêu chọc cô. “Em muốn anh ghen hay là không ghen đây?”

Thương Lâm: “…..” Cô phải trả lời sao với câu hỏi này đây chứ? Lần này cô không hề rơi vao trạng thái tức giận mà thẹn thùng khó xử như đại đa số mọi người.

Dịch Dương nhìn bộ dạng ngượng nghịu nhăn nhó của cô thì bỗng nhiên có hứng thú. “Cao Trầm thì thôi đi, nhưng anh rất rò mò về đối tượng thầm mến của em trước kia. sao em lại thích anh ta?”

Lòng cảnh giác của Thương Lâm lập tức bị đáng thức. Đến rồi, lại lôi chuyện cũ ra để tính sổ rồi! Khi bạn trai đương nhiệm hỏi đến bạn trai cũ thì nhất định phải cẩn thận ứng đối, nếu không chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của hai người.

“Thích thì thích thôi, không có nguyên nhân gì đặc biệt.” Thương Lâm nói qua lọa cho có lệ. “Anh cũng biết đó, các cô gái trẻ thường thích một chàng trai vừa đẹp trai vừa có khí chất, học giỏi đa tài, nổi bật hơn người, đối nhân xử thế thân thiện, khiến anh cảm thấy như được tắm trong gió xuân…”

Thấy ánh mắt lãnh đạm của Dịch Dương, vẻ mặt Thương Lâm lập tức cứng đờ lại. Xong rồi, khen quá lời rồi. Toàn là do cái miệng thối của cô cả!

“Đương nhiên, có một điểm anh ấy không thể nào bì được với anh.” Thương Lâm nghiêm túc nói. “Trong xã hội hiện đại, đàn ông luôn giữ mình trong sạch, đến hai sáu tuổi vẫn là đồng nam như anh thì gần như đã tuyệt chủng. Theo em được biết, đối tượng thầm mến của em đã không còn thuần khiết vào năm mười tám tuổi…”

“Ngay cả chuyện anh ta không còn thuần khiết vào khi nào mà em cũng biết?” Dịch Dương nhướng mày với vẻ rất nguy hiểm.

Thương Lâm đau đớn nhắm mắt lại. “Quân chưa động thì tình báo đã đi trước mà.”

Dịch Dương: “…..”

Hai người đưa mắt nhìn nhau một lúc, Dịch Dương quay đầu sang cỗ khác, bình thản nói. “Không phải.”

Thương Lâm: “Cái gì?”

Nhưng Dịch Dương không trả lời, chỉ cất bước bước nhanh ra phía ngoài, đứa con trai ‘nhặt được’ của hắn đang nằm đó ngủ ngon lành. Bởi vì trong cung có quá nhiều người muốn lấy mạng của nó nên hai người đến hành cung cũng phải mang nó theo, nếu không e là khi trở về chỉ còn nước nhặt xác cho nó, người đầu bạc tiễn kẽ đầu xanh!

Thương Lâm đi theo qua đó, khi nhìn thấy Dịch Dương đang chăm chú ngắm đứa trẻ đang ngủ thì bỗng nhiên chợt hiểu ra. Hắn hắn hắn… đừng nói ý của hắn là năm nay hắn hai sáu tuổi, nhưng đã không còn là đồng nam nữa!

Đột nhiên nhớ tới vấn đề đề này, thân là người trong cuộc, cô cũng thấy xấu hổ lắm chứ bộ!

Bị Dịch Dương nhắc lại chuyện cũ, đêm đó Thương Lâm thật sự mơ thấy những chuyện giữa mình và Mạc Đình Hiên trước kia. Trong cuộc tình ấy, tuy cô hoàn toàn là một nữ phụ làm vật hy sinh nhưng lúc đầu cũng tràn ngập những tiềm chất đề làm nữ chính ấy chứ. Bởi thế cho nên sau đó, cô đã suy nghĩ rất nhiều lần, có lẽ là vì bắt đầu quá đặc biệt nên mới khiến cho cô sai hết lần này đến lần khác, chưa hết hy vọng thì chưa chịu thôi.

Cô và Mạc Đình Hiên quen nhau khi cô gặp phải chuyện nguy hiểm nhất trong hai mươi ba năm sống ở hiện đại của mình… bị cướp giật! Hôm đó cô vừa rút tiền, trong túi xách có khá nhiều tiền, cho nên khi bị người ta dùng dao uy hiếp thì đã do dự trong giây lát. Có điều đồng chí Thương Lâm của chúng ta rất hiểu chân lý đơn giản: kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt nên sau khi suy nghĩ một chút liền ngoan ngoãn định giao tiền ra, giữ tính mạng của mình trước. Nhưng không ngờ tên cướp ấy quá thiếu kiên nhẫn, cô đang chuẩn bị đưa tiền thì hắn đã bực bội xông tới nắm lấy tóc cô, tay kia thì bắt đầu giật túi của cô. Thương Lâm không nhịn được, thầm mắng chửi một tiếng. Đợi thêm một giây nữa thì sẽ chết sao chứ! Ra đường đi cướp mà không chịu mang mắt theo, một thiếu nữ như hoa như nhọc thế này mà hắn cũng ra tay cho được!

Cô còn chưa kịp mắng xong thì đã bị đánh vào gáy, đợi khi tỉnh lại thì đã ở trong bệnh viện. Bên tay là cái túi xách màu trắng của mình. Cô mở túi ra xem, kinh ngạc phát hiện ra tiền trong túi không thiếu một tờ nào. Cô y tá ở bên cạnh thấy thế thì bật cười. “Cô tỉnh rồi sao? Người còn đau không?” Thấy bộ dạng ngẩn ngơ của cô, cô y tá lại hỏi. “Người đi với cô lúc nãy là bạn trai của cô sao, đẹp trai thật!”

Thương Lâm thấy vẻ mặt mê trai của cô y tá thì bình tĩnh nghĩ lại. Dường như khi cô nửa mê nửa tỉnh thì bên tại vang lên một giọng nam trầm thấp, đang kiên nhẫn hỏi han…

“Em vẫn khỏe chứ?” Bên tai vang lên một giọng nói không khác gì mấy so với giọng nói vẫn vang vọng trong đầu cô.

Cô ngẩng đầu lên, bắt gặp gương mặt còn dịu dàng hơn cả gió xuân của Mạc Đình Hiên, trong nháy mắt như khiến cho trái tim vốn tình yên của cô bị lỗi nhịp.

Thật ra trước đó cô đã gặp Mạc Đình Hiên vài lần trong những dịp khác nhau, nhưng không hề có cảm giác gì đặc biệt. Tuy cảm thấy anh rất đẹp trai nhưng cũng chỉ là tán thưởng mà thôi, chưa từng có ý nghĩ “theo đuổi” trong đầu. Nhưng lần này, trái tim thiếu nữ của cô đã hoàn toàn rung động, từ đó bắt đầu đi vào con đường u tối.

Cho dù sau đó được biết Mạc Đình Hiên không phải là người đưa cô đến bệnh viện, anh chỉ đi thăm bạn và tình cờ gặp được cô, rồi tiện thể chăm sóc cô một chút, nhưng vẫn không thể ngăn cản việc cô tiếp tục si mê anh.

Nói cho cùng thì cô cũng là người kiên trinh nhỉ!

***

Nửa đêm, Thương Lâm bị Nhập Họa đánh thức, cô mơ mơ màng màng dụi mắt, Nhập Họa nói nhỏ. “Tiểu hoàng tử thức giấc, dỗ thế nào cũng không chịu ngủ, công chúa qua xem thế nào đi..”

Thương Lâm cực kỳ bất đắc dĩ, không biết có phải cô rất có hương vị của người mẹ hay không mà cục nợ ấy rất thích cô, nhiều khi khóc lóc đều phải do đích thân cô dỗ mới chịu, khiến cô không biết nên vui vẻ hay buồn phiền đây.

Thật ra, cô cũng đâu ham thích gì chuyện đi nuôi dưỡng con của người khác…

Dịch Dương ngủ ở bên ngoài, cô nhẹ nhàng bò dậy, leo qua người hắn, xuống giường. May quá may quá, không có làm hắn thức giấc.

Vừa tiến vào tẩm điện của cục nợ thì đã nghe thấy tiếng khóc ‘du dương’ của nó, xen lẫn vào đó là tiếng dỗ dành bất lực của bà vú. Cô lấy lại tinh thần, đón lấy cơ thể mềm mại ấy từ tay của bà vú. Giống như là có phép thuật, cục nợ vừa nằm trong lòng cô là nín ngay, đôi mắt tròn đen láy như trái nho nhìn cô chăm chú. Thương Lâm nở một nụ cười ‘hiền lành’, bắt đầu hát ru nó, một tay thì nhẹ nhàng vỗ về lưng nó.

Sau khi hát hết năm khúc hát ru, cuối cùng cục nợ kia cũng chịu ngủ. Cô cúi đầu nhìn gương mặt nhỏ nhắn của nó, bỗng nhiên thất thần. Đứa trẻ được mấy tháng này đã bắt đầu có đường nét, cô nhìn gương mặt ấy thì liền nghĩ đến Dịch Dương, đúng là hơi giống nhau… Có điều nói cho cùng thì đây là con trai của Từ Triệt, không biết con của Dịch Dương sau này sẽ như thế nào nữa…

Vừa nghĩ thế thì cô lập tức nhớ ra, con của Dịch Dương chẳng phải cũng là con cô sao?

Bỗng nhiên có cảm giác khó tả như vừa trúng đạn…

“Nhìn em thế này trông rất giống một người mẹ hiền…” Giọng nói trong trẻo vang lên kéo cô về với hiện thực. Qua đầu lại nhìn thì thấy Dịch Dương đang khoác một chiếc áo choàng, dựa vào cửa, nhàn nhã nhìn cô.

Thương Lâm suỵt một tiếng, đặt cục nợ vào trong nôi rồi hỏi nhỏ. “Sao anh lại qua đây?”

Dịch Dương bước tới gần. “Lúc Nhập Họa gọi em thì anh đã thức rồi, chỉ lười dậy mà thôi.”

Tốt xấu gì thì hắn cũng xuất thân từ lính đặc công, bên cạnh có động tĩnh mà không tỉnh táo thì không biết đã phải chết bao nhiêu lần rồi.

Dịch Dương ngồi xuống bên cạnh cô, cánh tay phải tự nhiên khoác lên vai cô. “Em vừa hát bài gì vậy?”

“Em vừa hát tới mấy bài, anh muốn hỏi bài nào?”

“Bài cuối cùng ấy.” Ánh mắt hắn nặng trĩu. “Là bài hát mẹ em hát cho em nghe khi còn nhỏ sao?”

“À, bài ấy hả.” Thương Lâm cắn nôi. “Không phải, là em ở trên mạng học được, thật ra là một bài hát rất mới, em không nghĩ được bài hát ru nào khác nên mới lôi nó vào cho đủ bộ.”

“Anh thấy rất hay, em hát lại đi.” Hắn nhẹ nhàng nói.

Quen nhau lâu như thế, Thương Lâm chưa từng hát cho hắn nghe, không khỏi có chút thẹn thùng. Nhưng thấy vẻ mặt hắn rất kiên quyết nên cô cũng không muốn từ chối khiến hắn mất hứng nên nói. “Vậy em hát đây, anh không được cười em đấy.”

Dịch Dương mỉm cười gật đầu.

Thương Lâm tằng hắng vài tiếng rồi trấn tĩnh lại, bắt đầu ca hát:

                      Cục cưng mau ngủ đi con

                      Trong mơ có mẹ theo cùng

                      Cùng con cười, cùng con chơi

                      Mẹ luôn kề sát bên con.

                      Cục cưng mau ngủ đi con

                      Con sẽ mơ thấy mẹ chứ?

                      Có mẹ giấc mơ sẽ đẹp

                      Thức giấc có mẹ vỗ về…

Giọng của cô trong trẻo, giống như là nước suối đầu nguồn, gột rửa và làm mát lòng người. Dịch Dương nhìn dáng vẻ chuyên tâm ca hát của cô, trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh hắn nhìn thấy khi đứng trước cửa lúc nãy. Cô bồng đứa trẻ, mặt cười hiền hậu, miệng thì ca hát, cả người như được bao bởi một quầng sáng dìu dịu, mê người nói không nên lời. Hắn chưa từng được gặp mẹ mình, cũng chưa từng có ai hát ru hắn, cho nên khoảnh khắc ấy, hắn thật lòng cảm thấy con của cô sau này nhất định sẽ rất hạnh phúc. Có một người mẹ dịu dàng như thế, không có gì may mắn hơn.

Thương Lâm bắt đầu hát lần thứ hai. “… Cục cưng mau ngủ đi con. Con sẽ mơ thấy mẹ chứ? Có mẹ giấc mơ sẽ đẹp. Thức giấc có mẹ vỗ về…

Có cô giấc mơ sẽ đẹp, thức giấc có cô vỗ về.

Dịch Dương im lặng nhìn cô, thật lâu không nói gì.

***

Ở lại hành cung hơn nửa tháng, bọn họ mới trở về hoàng cung. không vì lý do gì khác mà qua tháng chạp là tới năm mới, có rất nhiều chuyện cần đích thân bọn họ chủ trì.

Thương Lâm nghe nói qua năm mới thì Tô Kị sẽ rời khỏi Cận Dương nên trong lòng rất vui vẻ. Cô cũng chưa đến mức ghét hắn, dù sao từ góc độ của hắn mà nghĩ thì như thế cũng chả có gì sai. Hắn không biết chuyện linh hồn bị hoán đổi, cho nên thứ hắn nhìn thấy chính là bạn thân của hắn vứt bỏ mọi thứ vì cô, an bài hết mọi chuyện để có thể dắt người yêu thanh mai trúc mã chạy trốn. Còn cô thì lại giả vờ thuận theo, nhưng vào thời khắc quan trọng nhất thì lại dùng thuốc mê làm bạn hắn ngất đi để về lại bên cạnh hoàng đế.

Tình huống thế này mà bảo cô gái kia không phải người bội tình bạc nghĩa thì chính Thương Lâm cũng không đồng ý, huống chi nghe giọng của Tô Kị thì hình như Cao Trầm còn xảy ra chuyện gì đó, hắn giận cô cũng là chuyện bình thường.

Thương Lâm không thể giải thích được, chỉ hy vọng có thể mắt không thấy thì lòng không phiền, Tô Kị đi càng sớm càng tốt, đừng cản trở cô và Dịch Dương ân ái, vợ chồng đồng tâm xây dựng gia đình.

Tính ra thì cô và Dịch Dương đã xác định quan hệ được mấy tháng rồi, tuy lúc đầu Thương Lâm cảm thấy không được chân thật lắm, cứ kỳ kỳ sao ấy nhưng gần đây thì càng lúc càng tự nhiên. Tuy Dịch Dương thường trào phúng châm chọc cô nhưng nhìn cho kỹ thì thường toát ra sự chu đáo. Thỉnh thoảng Thương Lâm còn bắt gặp hắn đăm chiêu nhìn mình, ánh ánh mắt phức tạp ấy thoáng có vẻ tìm tòi. Lần nào Thương Lâm cũng vờ trấn tĩnh quay đầu đi, sau đó cảm thấy mỹ mãn nói với mình: nam thần đang phóng điện với mình kìa!

Cô nhớ lúc đầu khi Dịch Dương nói thích cô, khi ấy cô đã tin. nhưng sau đó thì có hơi bất an. Cô chưa từng yêu đương, không biết một người đàn ông yêu một cô gái thì sẽ thế nào, vì thế không thể xác định được những lời Dịch Dương nói là thật hay giả. nhưng trong thời gian này ở chung với nhau, cô bắt đầu cảm thấy tuy hắn không biểu hiện rõ ràng lắm nhưng có lẽ là… thích cô thật.
Bình Luận (0)
Comment