Edit: Mavis Clay
"Viện trưởng gọi đệ tử tới có việc gì sao?" Tuyết Ẩn đứng thẳng lưng, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói, chuyện nhục nhã của Tôn Cầm ngày đó, dường như không hề ảnh hưởng chút nào tới nàng.
"Ngồi đi." Viện trưởng khẽ nâng mắt nhìn thoáng qua Tuyết Ẩn, sau đó nói.
Tuyết Ẩn nghiêng người ngồi xuống, sau đó nhìn viện trưởng, tóc đã hơi bạc, trông khá nghiêm túc, mặc dù khiến cho người khác có cảm giác dễ gần, nhưng ánh mắt sắc bén kia lại khiến người đối diện không dám nhìn thẳng.
"Viện trưởng tìm ta có chuyện gì sao?" Nàng không tin chẳng có việc vì mà ông viện trưởng này lại tìm nàng, hơn nữa còn là ngay lúc Âu Nhan Mộ và Ly Thiên Dạ mới rời đi.
Viện trưởng đánh giá một phen, có lẽ là do mấy năm không tốt, bây giờ vẫn rất gầy, gương mặt nhỏ nhắn hơi hóp, nhưng đôi mắt bạc kia lại vô cùng sáng, toát ra một ánh nhìn khiến người khác có cảm giác sợ hãi.
Người trước mắt, trông thì có vẻ nhỏ xinh, nhưng toàn thân lại tản ra một khí thế như đế vương, cho dù nàng đang ngồi ở dưới, ông ta vẫn có một cảm giác tôn sùng.
Một thiếu nữ có thể khiến người nhìn cảm giác như vật, chẳng trách Mộ Hoàng và Ly Vương coi trọng nàng, ngay cả đến Nhị Hoàng tử cũng thế.
"Không có gì, chỉ là tìm ngươi tâm sự chút thôi." Sẵn tiện nhìn thử xem, làm thế nào để một tiểu thư nổi tiếng phế vật, còn bị từ hôn lại được lưỡng quốc tranh nhau bảo vệ.
"Ta không biết là giữa chúng ta có chuyện gì để nói." Tuyết Ẩn lạnh lùng nói, bọn họ một người là viện trưởng một người là đệ tử, có chuyện gì mà nói chứ, cùng lắm là chuyện lần trước nàng vũ nhục Tôn Cầm.
Viện trưởng nhíu mày, lại dám nói chuyện kiểu đó với ông ta, nhưng Mộ Hoàng và Ly Vương trước khi đi đã căn dặn, ông ta cũng chẳng còn cách nào.
"Mắt thấy ngươi tu tập võ đạo có chút tiến bộ, nhưng tính tình lại chẳng thay đổi chút nào, như vậy thì vô cùng dễ đắc tội người khác."
"Tỷ như viện trưởng đúng không?" Tuyết Ẩn không hề nể mặt viện trưởng chút nào.
Lần này mặt mày viện trưởng đen hoàn toàn, thật không thú vị chút nào, ông ta hảo tâm giáo dục nàng, để nàng tránh phải đắc tội với người khác, nàng làm vậy thật là không nể mặt.
"Ta đây là theo đạo dạy ngươi, thật không biết tốt xấu." Có thể để hắn tự mở miệng dạy dỗ, đó chính là vinh hạnh.
"Ta vốn không biết tốt xấu, viện trưởng đâu phải lần đầu biết chuyện này!", Đôi mắt bạc của nàng lạnh băng nhìn ông ta, "Còn nữa, ta có phụ, hiện giờ còn đang ở tạm trong nhà của đại lý tông chủ, viện trưởng liền vội vàng giáo dục, không biết viện trưởng..."
"Nói bậy." Tuyết Ẩn còn chưa nói hết, viện trưởng đa to tiếng quát lên.
Cái này quá cao, ông ta không dám với, nếu ông ta dám nói gì thêm nữa, đó là đang thừa nhận đại lý tông chủ vô học, mà ông ta lại còn giáo dục Tuyết Ẩn dưới nhà đại lý tông chủ, lời này mà truyền ra ngoài, không biết người ngoài sẽ nhìn ông ta như thế nào.
"Ta tuy là viện trưởng, nhưng coi như là sư phụ, để dạy dỗ ngươi cần phải như vậy." Viện trưởng suy tư một hồi, cuối cùng cũng nói lại được.
"Là sao?" Tuyết Ẩn nghiêng đầu, giọng lạnh tanh, lời nói đầy sự nghi ngờ.
Ông ta mất tự nhiên đưa tay nâng chén trà, nhưng vừa kê lên miệng thì phát hiện ra bên trong không hề có giọt nào.
Tuyết Ẩn nhìn cười khẩy nhìn hành động của ông ta, đây là đang chột dạ, "Nếu là viện trưởng muốn dạy dỗ ta, vậy thì giờ chắc nói xong rồi, ta xin phép đi trước."
Có nhiều nữ nhân, có phụ thân thì sao chứ, đừng tưởng rằng bày ra bộ dáng thân thiện, đừng tưởng rằng chuyện không thể xảy ra hai lần, xem thường nàng sao, sẽ khiến cho nàng thấy ông ta là một người rất tốt sao!
Kẻ càng có tính ẩn nhẫn, sau cùng chính là kẻ bộc phát càng khủng bố, quang minh đối xử tốt với ngươi, nhưng lúc nào cũng có thể ngầm cho ngươi một dao, người như vậy chẳng tốt lành hơn ai đâu.