Edit: Mavis Clay
“Đứng lại." Viện trưởng giận tái mặt quát.
Tuyết Ẩn dừng bước lại, quay đầu trào phúng nhìn viện trưởng, "Viện trưởng còn có việc gì sao?"
Nhìn gương mặt ngoan cố bướng bỉnh kia, viện trưởng nhất thời cảm thấy đau đầu, rất muốn trừng phạt nàng, nhưng phía sau vẫn còn lời cảnh cáo của hai người kia.
Bộ dáng của Tuyết Ẩn này cùng lắm chỉ thanh tú mà thôi, không thể nào lại là hồng nhan họa thủy được.
Nhưng vào lúc này, mặc dù không phải hồng nhan, nhưng lại trở thành kẻ gây họa.
"Chống đối viện trưởng, lập tức đến Nam tháp tự hối lỗi ba ngày." Nhưng nếu không trừng phạt một lần, mặt mũi của hắn sẽ để đâu.
Còn nữa, Nam tháp kia không phải là một nơi tầm thường, có lẽ, coi như là để trả thù cho Tôn Cầm.
"Chống đối viện trưởng? Không biết là ta đã chống đối ông lúc nào?" Tuyết Ẩn ngẩng đầu nhìn hắn, cười lạnh trào phúng.
Vốn là sẽ đi vào Tử Vong Chi Sâm, nhưng nơi đó phải có sư phụ đi cùng mới được vào, đó chính là một trong một cấm địa.
Nam tháp kia chính là một cấm địa thứ hai, ban ngày thì không có gì, nhưng đến lúc chạng vạng hay chập tối, sẽ xảy ra chuyện gì, không ai biết, những kẻ biết được rồi thì, hoặc là đã chết ở trong đó, hoặc đến khi ra ngoài được thì bị hóa điên.
Đương nhiên cũng có người bình an đi ra được, nhưng lại im thin thít chẳng dám nói gì về nó.
Nhưng trong Nam tháp, nơi đó lại cất chứa rất nhiều tư liệu, với những bộ sách tốt nhất.
Vậy mà bây giờ vị viện trưởng này, lại để cho nàng tới Nam tháp để xám hối, thật đúng là buồn cười.
"Không Tôn Sư Trọng Đạo, lời nào nói ra cũng là chống đối viện trưởng, chẳng có chút nào là nhận thức của một đồ đệ." Viện trưởng lạnh lùng nói.
Giờ ông ta đổi ý rồi, nữ nhân này không thể giữ lại, nàng quá mức Phong Mang Tất Lộ, lại còn ương bướng ngang tàn, nếu như xuất sư ở đây, nhưng vẫn như cũ sẽ không tha ở trong lòng.
Cầm nhi đắc tội với nàng, cho nên muốn tại nàng lợi hại khởi lai tiền, đem nàng bóp chết nôi chi trung, hắn là hẳn không cho cơ hội để cho nàng cường đại khởi lai, cũng trả thù.
Đôi mắt Tuyết Ẩn lạnh băng, nhìn viện trưởng, nói, "Được."
Trong lúc viện trưởng còn đang kinh ngạc, Tuyết Ẩn lại nói tiếp, "Chỉ mong ngài sẽ không hối hận." Nói xong lập tức rời đi.
Viện trưởng nghe vậy không khỏi nhíu mày, trong lòng không hiểu sao dâng lên cảm giác bất an, đột nhiên ông ta cảm thấy không biết mình có đưa ra quyết định đúng hay không.
--- ----Truyện chỉ được đăng tại diendanlequydon------
"Tuyết Ẩn." Trà Bá Trọng nghe được tin kia, lập tức chạy nhanh tới Thu Bích Cư.
Sao viện trưởng lại có thể để Tuyết Ẩn vào Nam tháp xám hối chứ, hắn muốn tới cản Tuyết Ẩn lại, còn phải nói với viện trưởng, đừng để nàng đi.
Tuyết Ẩn đi theo mấy đệ tử ra ngoài, nhìn Trà Bá Trọng đang lo lắng chạy về phía nàng, dưới ánh mặt trời, mái tóc hơi xoăn màu trà của hắn ánh lên, khiến người nhìn cảm thấy thực thoải mái.
"Tuyết ẩn, đừng tới Nam tháp." Trà Bá Trọng vội vã nói, hơi thở gấp gáp, hắn chạy nhanh tới đây, hơn nữa cơ thể vốn bệnh tật.
"Không sao đâu, chỉ là một cái tháp thôi." Nhìn Trà Bá Trọng thở không ra hơi, trong lòng cảm thấy ấm áp, chắc là hắn vừa nghe tin đã tức tốc chạy tới.
Người đối xử tốt với nàng, nàng sẽ không quên, cũng như người đối xấu với nàng, nàng sẽ luôn ghi trong lòng.
"Đó là một tháp cấm, huống chi ngươi còn phải đi tới ba ngày, nhỡ xảy ra chuyện thì phải làm sao?" Trà Bá Trọng lo lắng nói, từng giọt mồ hôi nhỏ xuống, có thể thấy hắn rất khẩn trương.
Nam tháp, hắn cũng không phải chưa nghe qua, có một số đệ tử lợi hại đi vào, lúc đi ra không bị hóa điên, thì cũng thay đổi nhân cách.
Tuyết Ẩn tuy khá lợi hại, nhưng chung quy vẫn là một đứa trẻ, nếu ở trong đó ba ngày, nhỡ xảy ra chuyện thì hắn biết làm thế nào.