Tác giả: Vân Phi Mặc
Lâm Diệp Nhi đại khái tính ra một chút, xưởng đồ chua trước khi có tuyết rơi sẽ xây xong, nếu tính từ lúc đó, muốn cung cấp bốn lần đồ chua cho bọn họ, ít nhất cũng phải một tháng rưỡi sau.
"Hai tháng sau có thể. Hiện tại trữ hàng hiện còn đều ở chỗ này. Nhưng số đồ chua này chắc sẽ đủ cho Túy Tiêu Lâu sử dụng được một khoảng thời gian."
Uông chưởng quầy tính tính cũng không sai biệt lắm, "Lâm cô nương, cô nương còn có thực đơn nào tốt nữa không?"
Được nếm qua đồ tốt, Uông chưởng quầy tự nhiên là muốn càng nhiều càng tốt.
Ngày hôm qua là ngày mà sinh ý của tửu lầu chưa bao giờ lại tốt đến như thế, sinh ý hảo như thế, toàn bộ đều là do thức ăn mới mẻ này mang lại.
Uông chưởng quầy hiện tại một chút cũng không dám coi khinh vị tiểu cô nương trước mắt này, hắn cũng nhìn ra được, người này lợi hại. Không chừng mấy năm nữa, sẽ có được thành tựu lớn.
Lâm Diệp Nhi trong lòng đang cân nhắc, có nên tiếp tục bán thực đơn hay không, mà không biết người ta lại đánh giá mình cao đến như vậy.
"Có."
Uông chưởng quầy đôi mắt sáng ngời.
Lâm Diệp Nhi dựa theo hồ lô vẽ gáo (*), dựa theo đó mà đưa công thức làm thịt gà kho tàu hạt dẻ, thịt nấu hạt dẻ, phối phương hạt dẻ xương sườn bán cho chưởng quầy, đồng thời cũng đẩy mạnh tiêu thụ hạt dẻ.
(*): Làm dựa theo khuôn mẫu có sẵn. Ý nói làm theo cách đã làm trước đây
Uông chưởng quầy trong lòng vui như trẩy hội. Càng là thức ăn hiếm lạ, sinh ý bọn họ chỉ càng tốt, người khác cho dù muốn học trộm, thì cũng phải có nguyên liệu nấu ăn mới được. Cho nên, Uông chưởng quầy rất vui lòng.
Lâm Diệp Nhi tự nhiên cũng rõ ràng trong đó, bằng không cũng không dám làm như vậy, chọc người sinh ghét.
Uông chưởng quầy cố ý thỉnh Lâm Diệp Nhi nếm thử tay nghề đầu bếp, đầu bếp làm ra hương vị không sai biệt lắm so với mình. Chuyên nghiệp dù sao cũng là chuyên nghiệp, chỉ sợ không bao lâu nữa tay nghề của mấy người này sẽ vượt qua nàng.
Hai người lại ký kết hiệp ước mới, lần này cũng đưa hạt dẻ vào phần hợp tác. Lúc này khi bước ra khỏi Túy Tiêu Lâu, Lâm Diệp Nhi phát hiện trong không gian đã hết hạt dẻ cùng đồ chua, duy nhất chỉ còn cây mía là chưa có bán xong
Bán xong đồ chua kiếm lời bốn ngàn lượng, tiền thực đơn hai ngàn lượng, hơn nữa trong khoảng thời gian này bán cây mía cùng hạt dẻ được một ngàn bảy trăm lượng, tổng cộng được bảy ngàn bảy trăm lượng.
Này đó tiền cũng đủ xây trang viên nàng mong muốn, đến nỗi trong không gian còn thừa cây mía, Lâm Diệp Nhi không tính toán bán, bởi vì ngày mai chính là hoa tế, ngày đó không thể bày quán, đường phố toàn bộ phải sạch sẽ. Cũng ngày hoa tế đó, Hoa Thần nương nương muốn dạo phố cầu phúc.
Thời gian ước định cùng nhà tiêu cục cũng sắp tới rồi, Lâm Diệp Nhi chuẩn bị hai ngày này mua một ít thứ, quà cho Lâm Võ cùng Tiểu Đoàn Đoàn nhất định không thể thiếu.
Hôm nay là hoa tế, trên đường có rất nhiều người, trừ bỏ những cửa hàng có mặt tiền ra, những quán nhỏ hay hàng rong toàn bộ đều đã nghỉ bán. Chung quanh tới tới lui lui đều là người, rất nhiều người ở bên đường chờ hoa thần nương nương, cũng có không ít người đã sớm tới thần miếu để chờ.
Lâm Diệp Nhi hôm nay tính toán sẽ đổ máu (chắc hẳn là tiêu tiền), thừa dịp toàn bộ đoàn người xem Hoa Thần nương nương, vừa lúc có thể cho nàng một mình thanh nhàn chọn lựa, không cần phải cùng xem náo nhiệt.
Lâm Diệp Nhi bày ra danh sách, ở phố điểm tâm mua điểm tâm nổi danh nhất Vân Châu, còn mua đồ chơi làm bằng đường cùng với rối gỗ, những thứ đó đều là thứ Tiểu Đoàn Đoàn thích.
Lâm Võ là nam hài tử, Lâm Diệp Nhi cho hắn một cái cung tốt nhất, hắn thích săn bắn, món quà này không thể nào thích hợp hơn được nữa.
Sau khi đã mua xong, Lâm Diệp Nhi thuận tiện nhìn xem Vân Châu Thành có thứ gì mà huyện Đan Dương không có hay không. Ở trong tiệm gạo, nàng cũng đã dạo qua một vòng, lương thực so với huyện Đan Dương không có gì bất đồng, đều là gạo, bột mì, gạo lức linh tinh.