Tác giả: Vân Phi Mặc
Ra khỏi tiệm gạo, đối diện vừa lúc là một tiệm son phấn, Lâm Diệp Nhi xoay người vào trong tiệm, nàng thật ra cũng là lần đầu tiên nhìn thấy đồ trang điểm của người cổ đại, cho nên cũng cảm thấy rất mới mẻ.
Son phấn thời cổ đại, kiếp trước ai cũng nói nó chứa nhiều kim loại nặng, loại lời đồn này cũng không biết là từ khi nào bắt đầu truyền ra.
Kỳ thật son phấn ở cổ đại là được lấy từ phấn hoa, theo thời gian, dần dần con người bắt đầu tìm được các loại hoa cùng cách tách phấn hoa của chúng, nên son phấn cũng trở nên đa dạng, công nghệ cũng ngày càng thêm tinh tiến.
Những loại son phấn này đều có thành phần từ thực vật, đâu có phải có kim loại nặng như lời đồn. Ngược lại là kiếp trước sử dựng phấn má, phấn nền linh tinh, kim loại nặng càng nhiều.
Cổ nhân để lại cho hậu nhân không ít thứ tốt, chính là khoa học kỹ thuật phát triển dần dần xuống dốc, cũng có rất nhiều thứ tốt bị những lời đồn vớ vẩn làm chúng bị lãng quên.
Lâm Diệp Nhi nhìn một hộp hộp phấn, bên ngoài hộp thực đơn sơ, bên trong phấn có mùi hương nhàn nhạt, mùi hương thiên nhiên không gay mũi. Nàng chọn lựa mấy hộp, lão bản thấy nàng mua nhiều, giới thiệu càng thêm ra sức.
"Lão bản, trong tiệm các ngươi có cao trừ sẹo làm đẹp hay không?" Một đạo thanh âm thanh thúy lảnh lót từ ngoài cửa truyền đến. Chỉ thấy một nữ tử mặc da thú, ủng thú, sau lưng đeo cung đi vào trong cửa hàng.
Nữ tử dáng người nhỏ xinh, nhưng thực cường tráng, ngũ quan tiểu xảo tú khí, đáng tiếc là phía trên mắt phải có một vết bớt màu tím khá lớn, làm dung nhan của nàng giảm đi năm phần.
Lão bản nhìn nữ tử một thân nghèo kiết hủ lậu giả dạng thợ săn, không kiên nhẫn vẫy vẫy tay, "Không có, không có."
Nữ tử cũng không có bởi vì thái độ khinh thường của lão bản mà sinh khí, bình tĩnh rời đi.
"Lão bản, các ngươi trong tiệm trừ bỏ phấn này còn có loại khác nữa không?" Lâm Diệp Nhi hỏi.
Lão bản cho rằng Lâm Diệp Nhi nghe lời nữ tử hỏi mua cao trừ sẹo, vội vàng nói: "Ngươi đừng nghe nữ nhân kia nói, trên đời này làm gì có cao trừ sẹo. Nếu có thứ này, sao Vân Châu Thành lại không có.
Thời trẻ ta cũng đã nghe nói qua thứ này, nhưng sau lại nghe nói thứ này có độc. Vừa mới bắt đầu thì có hiệu quả, nhưng không lâu sau sẽ trở nên xấu xí ghê rợn.
Năm ấy đã chết không ít người. Không chết, mặt cũng đã hỏng. Chuyện đó phát sinh ở kinh thành, ít người biết đến, nếu không phải ta ăn chén cơm này (ý chỉ làm nghề bán son phấn), cũng không rõ ràng lắm. Cũng may thứ đó không đến đây, bằng không còn không biết đã gây ra tai họa cho bao nhiêu người."
Lâm Diệp Nhi gật gật đầu, lại chọn lựa mấy thứ hương liệu, chuẩn bị làm mấy cái hà bao, có thể đặt ở trong nhà thêm hương.
Ra khỏi cửa hàng son phấn, Lâm Diệp Nhi chậm rãi dạo bước ở trên đường, phố này không phải nằm trên con đường lớn, Hoa Thần nương nương sẽ không đi qua đây, tất cả mọi người vội vàng đi xem Hoa Thần nương nương, trên phố này khó được thanh tịnh, chỉ có số ít người đi đường, mỗi người đều rất vội vàng, chỉ có Lâm Diệp Nhi bước chân chậm rì rì trên đường.
Bước qua tiệm tạp hóa, lại nhìn thấy tiểu nhị đang đưa một cái túi ra bên ngoài, một bên lão bản sắc mặt không thế nào tốt, đối với tiểu nhị thúc giục, "Nhanh lên dọn đi, nhìn liền thấy phiền."
Lâm Diệp Nhi đến gần, ngửi được một mùi thơm lạ lùng, một hỗn hợp hồi hương cùng thìa là.
"Tiểu ca, các ngươi đang dọn cái gì vẫy?"
Tiểu nhị nhìn tiểu cô nương bộ dáng xinh đẹp, kiên nhẫn nói: " Những thứ này đều là hàng đã mốc hết, lão bản sai ta đi vứt."
Lâm Diệp Nhi tiến lên, thấy trong túi lộ ra hồi hương đã bị mốc meo.