Tà Vương Phù Thượng Tháp: Nông Nữ Hữu Điểm Điền

Chương 59

Tác giả: Vân Phi Mặc
Truyện được đăng chính thức trên wattpad của ooOLloydOoo ^^ Mong mọi người ủng hộ
Tiễn mọi người đi, Lâm Diệp Nhi tiến trốn vào không gian luyện tập, lợi dụng sự chênh lệnh thời gian giữa không gian cùng thế giới bên ngoài, lặp lại luyện tập cùng các động tác, cố gắng đạt tới cảnh giác vừa có ý niệm lập tức có thể tạo ra hỏa cầu, bách phát bách trúng.
Thời gian trôi thật sự nhanh, Lâm Diệp Nhi ra khỏi không gian, lúc này bên ngoài đã sẩm tối, trong phủ đã có nơi treo đèn.
Đáo ứng yêu cầu của Lâm Diệp Nhi, tất cả mọi người không thể tới gần tòa viện kia, một là để tránh họ thấy những thứ không nên nhìn, tỷ như nàng có thể sử dụng dị năng. Hai người là vì tránh bị ngộ thương.
Sắc trời đen kịt, toàn bộ sân giống như là dung nhập vào bóng tối, trở thành một bộ phận trong đó. Đẩy cửa ra, một cỗ mùi vị gay mũi tanh hôi ập vào mặt.
Lâm Diệp Nhi ngừng thở, từng bước một đến gần, bóng đêm hắc ám, che lấp những thứ tà ác, xấu xí. Nàng lại giống như ban ngày, xóa bỏ hắc ám, thấy rõ hết thảy chung quanh.
Hắc khí tràn ra từ sương phòng trong gian nhà, hắc khí trôi nổi chung quanh, khi gặp nàng lại lập tức đi đường vòng. Lâm Diệp Nhi đi như chỗ không người, đẩy ra kia cửa phòng, bên trong thực sạch sẽ, sạch sẽ đến mức cảm thấy không bình thường.
Trong phòng bài trí rất đơn giản, vài món gia cụ đơn giản, cũng không có cái gì đặc biệt. Càng là như thế Lâm Diệp Nhi càng thêm khẳng định, căn phòng này tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy.
Đột nhiên, một ấm trà lao về phía nàng, Lâm Diệp Nhi lắc mình một cái, tránh đi ấm trà, ấm trà đập vào tường vỡ tan. Lúc này, đồ vật trong phòng toàn bộ nổi lên, một tia hắc khí hiện lên, nếu là thường nhân thấy thế, tất nhiên sợ tới mức tè ra quần.
"Xuất hiện đi." Trước kia không tin quỷ thần, từ lúc đến nơi này, Lâm Diệp Nhi tin trên thế giới có rất nhiều thứ mà nàng không biết.
Đồ vật trong phòng lơ lửng xung quanh nàng, Lâm Diệp Nhi giơ tay, một hỏa cầu xuất hiện trong lòng bàn tay, vừa ra tay hỏa cầu trực tiếp đánh nát chiếc ghế trước mặt nàng.
"Không cần cố tỏ vẻ huyền huyễn, ra đây."
Vẫn là sự yên tĩnh đến đáng sợ......
"Khặc khặc"
Tiếng cười quái dị quanh quẩn ở trong phòng.
"Người tu tiên." Một đạo thanh âm chói tai vang lên.
Lâm Diệp Nhi cau mày, không có đáp lại, dù cho trong lòng tò mò muốn chết.
Hắc khí chung quanh tụ lại một chỗ, chậm rãi hiện ra một thân ảnh. Lâm Diệp Nhi sắc mặt ngưng trọng, nhìn nữ quỷ sắc mặt trắng bệch trước mặt.
"Ngươi là người phương nào?"
Nữ tử cười hắc hắc, lẩm bẩm: "Khặc khặc, không nghĩ mới ra ngoài, đã gặp được một người tu tiên."
Nữ tử hít sâu một hơi, trên khuôn mặt trắng bệch tràn đầy say mê, "Thật thơm, đã lâu không ăn qua linh hồn tu tiên."
Đồng tử Lâm Diệp Nhi hơi co lại, "Vậy thì phải xem ngươi có bản lãnh đó không."
"Ha ha!" Nữ tử châm biếm, "Luyện Khí kỳ giả nho nhỏ, khẩu khí nhưng lại không nhỏ."
Thân hình nữ tử vừa động, biến mất vô tung, Lâm Diệp Nhi ánh mắt ngưng trọng, trong tay hiện lên hỏa cầu, ánh mắt cảnh giác chú ý bốn phía. Đột nhiên dưới chân bị thứ gì bắt lấy, lực đạo kia như muốn kéo nàng ngã xuống.
Lâm Diệp Nhi cúi đầu, hỏa cầu bắn ra, đánh trúng hắc trảo kia. Chợt nàng ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên đỉnh đầu có vô số mũi tên màu đen lao về phía nàng nhanh như chớp.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Lâm Diệp Nhi xoay người một cái, mạo hiểm tránh đi một đòn trí mạng.
Ta phi, lại muộn một bước, chắc sẽ bị bắn thành cái sàng.
Lâm Diệp Nhi giữa trán tràn ra một tầng mồ hôi mỏng, như vậy không được, quá mức bị động. Muốn tiêu diệt ả, đến trước tìm được bản thể. Chính là, bản thể ở nơi nào?
Những vệt hắc khí mờ ảo đó là gì?!
Lâm Diệp Nhi biết mình lần này gặp phiền toái lớn, nếu là không thể giết chết nữ quỷ kia, người chết sẽ là nàng.

Bình Luận (0)
Comment