Tác giả: Vân Phi Mặc
Truyện được đăng chính thức trên wattpad của ooOLloydOoo ^^ Mong mọi người ủng hộ
Lâm Diệp Nhi trong tay hỏa cầu liên tục , bộ dáng kia giống như bị lâm vào hoảng sợ, chân tay luống cuống, công kích không hề có quy luật.
Nha, bản thể nữ quỷ này rốt cuộc ở nơi nào!
Nàng cũng không tin hủy diệt cả căn phòng này, còn tìm không ra bản thể của ả.
"Khặc khặc" Tiếng cười quái dị lại lần nữa vang lên.
Lâm Diệp Nhi hướng tới chỗ phát ra thanh âm bắn ra một quả hỏa cầu, giường gỗ gặp lửa, hừng hực bốc cháy lên, ngọn lửa cực nóng chiếu lúc sáng lúc tối khuôn mặt Lâm Diệp Nhi.
"Ngươi không phải rất ngông cuồng sao, như thế nào nhát gan chỉ biết giấu đầu lộ đuôi. Nếu là sợ solo cùng bổn tiểu thư, nếu bổn tiểu thư tâm tình tốt thì còn có thể thả ngươi một con ngựa."
Nói, hỏa cầu trong tay Lâm Diệp Nhi tiếp tục bắn về bốn phía, như muốn hủy luôn cả căn nhà.
"Khặc khặc, phép khích tướng đối với ta vô dụng."
Bỗng chốc, một cái dây đằng bắn ra, lao vào khoản không, chỉ nghe một tiếng kêu bén nhọn vang lên.
"A!!"
Ha ha, đánh trúng. Xem ra luyện tập nhiều vẫn có hữu dụng. Lâm Diệp Nhi tinh thần tập trung cao độ, chú ý động tĩnh chung quanh, chỉ cần nữ quỷ vừa lên tiếng, liền ra tay.
Đáng tiếc, cái kia còn không phải bản thể của ả ta.
Thanh âm nữ quỷ trở nên thê lương, "Ngươi đáng chết."
Thanh âm tựa hồ yếu đi một chút.
Giây tiếp theo, Lâm Diệp Nhi chỉ cảm thấy một cơn gió âm tà đánh úp lại, nàng muốn tránh đi, nhưng lại cảm giác được bản thân bị chế trụ.
Đây là có chuyện gì! Lâm Diệp Nhi trong lòng hoảng hốt.
Đột nhiên, một nắm đấm hắc ám hướng về phía nàng, đánh trúng ngực nàng, cơ thể nàng chịu lực bay đi, đập mạnh xuống trên mặt đất.
Phụt, một ngụm máu tươi phun ra.
Sắc mặt Lâm Diệp Nhi tức khắc trở nên tái nhợt.
Thân hình nữ quỷ hiện ra, ánh mắt âm lãnh nhìn chằm chằm nàng, khóe miệng lộ ra nụ cười máu lạnh, "Chơi đủ rồi, cũng nên đưa ngươi lên đường."
Lâm Diệp Nhi muốn điều động linh lực, kinh ngạc phát hiện linh khí toàn thân không thể sử dụng, mắt thấy nàng càng ngày càng đến gần, đáy mắt Lâm Diệp Nhi lộ ra một tia sợ hãi.
Nữ quỷ rất đắc ý, "Không cần uổng phí sức lực. Ngươi đã bị trúng phệ linh chưởng, linh khí đã bị phong ấn. Chờ ngươi có thể lại điều động linh lực thì sớm đã linh hồn thủ hạ của ta, không đúng, ta sẽ cắn nuốt linh hồn ngươi. Linh hồn tu sĩ chính là đồ đại bổ. Khặc khặc......"
Nữ quỷ cười đến đắc ý, duỗi quỷ trảo, muốn xách nàng lên, trước khi hắc trảo chạm tới đối phương, bỗng nhiên thân ảnh trước mặt đột nhiên biến mất.
Nữ quỷ kinh ngạc nhìn khoảng không, trong mắt tràn đầy không thể tin tưởng.
Sao có thể, nàng chẳng qua là tu sĩ Luyện Khí kỳ nho nhỏ, sao có thể trúng = phệ linh chưởng còn có thể bỏ chạy.
Lâm Diệp Nhi tiến vào không gian, uống một ngụm linh tuyền, áp lực trên thân thể biến mất, từng dòng nước ấm tràn đầy đan điền.
Lâm Diệp Nhi đã hết mệt mỏi, nhưng tinh thần một chút cũng không có, cả người ngã trên mặt đất, lẳng lặng nằm.
Lời nói của nàng, tựa hồ cho Lâm Diệp Nhi một phương hướng, tìm tòi nghiên cứu bí mật phát sinh trên người nàng cùng với không gian thần bí này.
Đột nhiên, nàng ánh mắt bị một chỗ hấp dẫn.
Lâm Diệp Nhi lập tức ngồi dậy, đi về phía dưới tàng cây hạt dẻ.
Nàng nhìn những cây nấm nhỏ đáng yêu đang ngụ dưới bóng cây dẻ, tức khắc kinh ngạc.
Những cây nấm này thế nhưng lại cắm rễ ở chỗ này.
Lại nói, nơi này không thích hợp cho nấm sinh trưởng.
Từ từ, mí mắt Lâm Diệp Nhi nhìn thấy, dưới những cây nấm có những mảng rêu nhỏ. Nhưng hiển nhiên những thứ này không phải nàng mang vào.
Chẳng lẽ là bởi vì những thứ đó.