Tác giả: Vân Phi Mặc
Truyện được đăng chính thức trên wattpad của ooOLloydOoo ^^ Mong mọi người ủng hộ
"Tiểu đồng thật ngoan, con ăn đi." Tiểu phụ nhân yêu thương mà vuốt đầu nhi tử, ôn nhu nói.
Tiểu phụ nhân nhà chồng cùng Lâm gia là cùng họ hàng, quan hệ thân thích mang một chút.
"Lâm thẩm thẩm, ngươi cũng ăn một cái đi." Lâm Diệp Nhi đem một cái bánh rán đưa cho Lâm tiểu tức phụ trước mặt, nàng ta chối từ một lúc liền cũng nhận lấy.
Lâm Diệp Nhi tự nhiên sẽ không nặng bên này nhẹ bên kia, cũng đưa bánh rán cho những người khác trên xe.
"Món bánh này ăn ngon thật." Vị phụ nhân lớn tuổi khen không dứt miệng, ăn xong vẫn rất muốn ăn thêm một cái nữa.
Lâm Diệp Nhi cũng không phải người keo kiệt, đem bánh bột ngô đưa tới trước mặt bọn họ, "Thẩm thẩm thích thì ăn nhiều một chút đi."
"Tại sao ta lại không biết xấu hổ như vậy."
Lâm tiểu tức phụ cũng phụ họa: "Như thế sao được."
Bọn họ nhìn ra được đây chính là đồ ăn trưa của huynh muội Lâm gia bọn họ, chính mình ăn, chẳng phải là làm cho bọn họ huynh muội giữa trưa đói bụng. Hai người đều không phải người tham lam, cũng ngượng ngùng chiếm tiện nghi huynh muội bọn họ, kiên quyết không lấy thêm miếng nào nữa.
Lâm Diệp Nhi cường ngạnh đưa cho bọn họ một người một cái, hai người liên tục cảm ơn. Chờ tới trấn trên, Lâm Diệp Nhi lại đưa hai cái cho đứa trẻ kia.
Vừa đến trấn trên, bọn họ trực tiếp đẩy xe bò tới cửa sau Túy Tiêu Lâu, có người ra liền đưa đồ vào. Lúc này ba lu này ước chừng bán ba lượng bạc.
Hiện tại hàng đã thu, đại chưởng quầy cũng sẽ không tới xử lý những việc như thế này, tự nhiên giao cho người phía dưới tới làm. Bọn họ đưa hàng, kiểm kê xong liền rời khỏi Túy Tiêu Lâu.
Lâm Võ đi tìm thợ xây tường, Lâm Diệp Nhi đến tiệm mua muối cùng lu đựng đồ chua. Để tiểu nhị đưa đến địa phương hẻo lánh, thừa dịp không có người chú ý, đem toàn bộ để vào không gian.
Chờ đến khi tụ lại cùng Lâm Võ, trong tay chỉ cầm mấy mảnh vải dệt cùng một ít vải vụn. Nhưng lúc trở về, đồ trên xe bò cũng không ít.
"Thợ thủ công tìm được rồi sao?"
"Tìm được rồi, bọn họ ngày mốt sẽ tới đây."
Lâm Diệp Nhi gật gật đầu.
Lâm Võ nhìn đồ trên xe bò, "Tỷ, mấy thứ có nên lấy gì đó che lại hay không." Trong nhà vừa mới bị đạo tặc ghé thăm, mà lại còn chưa bắt được. Hiện tại trở về như vậy, nếu bị hắn nhìn thấy, chẳng phải là làm hắn nhớ thương sao.
Lâm Diệp Nhi nhướng mày, Lâm Võ tiếp tục nói: "Nếu bị tên trộm đó nhìn thấy thì thật là không tốt."
Lâm Diệp Nhi cười, "Đệ đúng là ngốc thật, ta còn sợ hắn không nhìn thấy kìa. Hắn có thể nhìn thấy là tốt nhất, ta càng ước gì hắn lại đến." Đến lúc đó là hắn tàn đời, nàng sẽ trực tiếp đưa hắn đi uống trà với quan phủ.
Lâm Võ vừa nghe, cũng cảm thấy khá hợp lí, cũng không che giấu nữa, hơn nữa còn cầm lên nghịch nghịch cho người ta dễ thấy. Lúc trở về thôn, quả nhiên hấp dẫn không ít sự chú ý.
Trong thôn có người biết Lâm Diệp Nhi bình an trở về, còn là bằng một chiếc xe ngựa, hơn nữa còn mang theo không ít đồ tốt trở về. Vừa mới đó lại lấy về không ít thứ đắt tiền, làm không ít người đỏ mắt.
Buổi tối Lâm Diệp Nhi làm một món cá trích muối chua, đậu hủ Ma Bà, tỏi giã rau xanh, cộng thêm một nồi canh nấm tiên, làm nấu cơm tẻ thơm ngào ngạt, làm Tiểu Đoàn Đoàn thật sự rất cao hứng.
Những món đó sợ rằng cả Tết bọn họ cũng không dám mơ tới, từ ngày ấy tỷ tỷ tỉnh lại, bọn họ mỗi ngày đều có những sơn hào hải vị như thế này. Thay đổi đó, Lâm Võ xem ở trong mắt, cũng ghi tạc trong lòng.
Buổi tối ba người tắm táp sạch sẽ rồi leo lên giường nghỉ ngơi.
Trời đã về khuya, một mạt bóng đen lặng lẽ tới gần Lâm gia, thân ảnh chợt lóe, vượt qua tường rào tre, lặng yên tiến vào trong viện. Hắc ảnh đi đến chỗ cửa sổ,chọc một lỗ nhỏ trên màn giấy, lấy ra một cây ống trúc nhỏ, thổi mê hương vào bên trong.