Tác giả: Vân Phi Mặc
Truyện được đăng chính thức trên wattpad của ooOLloydOoo ^^ Mong mọi người ủng hộ
Sau một lúc đợi mê hương có tác dụng , hắc ảnh nhìn một cái rồi lẻn vào trong phòng, đi đến nhìn thoáng qua người hôn mê trên giường, bắt đầu tìm kiếm. Lục tủ gỗ sờ được một túi bạc, lót lót, nặng nề, khóe miệng sung sướng cong lên, ẵm túi tiền bỏ vào trong lòng ngực.
Đột nhiên, cửa lớn bị mở ra.
Lí chính dẫn một đám người đi vào trong phòng, kẻ cắp kia hoảng sợ, muốn che mặt đi nhưng đã không còn kịp rồi. Lâm Võ tưởng đã bị mê hương làm cho bất tỉnh cũng từ từ ngồi dậy, bước xuống giường.
"Hắc Bì, nguyên lai là ngươi." Một người hán tử trung niên mở miệng.
Hắc Bì là là kẻ vô lại trong thôn, cả ngày chơi bời lêu lổng, tuổi cũng đã ba mươi, đến nay còn chưa có lấy được tức phụ, thứ nhất là hắn không học giỏi, thứ hai trong nhà thật sự quá nghèo, lấy không ra sính lễ cho nhà gái.
Hắc Bì nhìn những người này, nào còn không biết đây là bọn họ sớm có dự mưu, chỉ là huynh muội Lâm gia như thế nào lại biết hắn hôm nay sẽ đến.
Đừng nói là hắn, mấy người ở trong phòng chờ cũng rất kinh ngạc, tiểu nha đầu này tính toán cũng thật vi diệu.
Lâm Diệp Nhi nói với mấy người đó: "Việc hôm nay, Diệp Nhi ở chỗ này trước cảm tạ Lí chính thúc cùng vài vị thúc thúc bá bá. Cha mẹ qua đời để lại một đệ đệ tuổi nhỏ, muội muội, trưởng bối trong nhà......" Nói đến chỗ này, thanh âm của nàng chợt ngừng lại, ngữ khí trở nên có chút buồn bã.
Nói xấu trưởng bối là tuyệt đối không thể nói, dừng lại không nói, ngược lại so với nói ra hiệu quả càng tốt.
Vài vị thúc thúc bá bá cũng biết đám thân thích kia đối xử với huynh muội Lâm gia bọn họ như thế nào, biết bọn họ khó xử.
"Chuyện này còn phải dựa vào vài vị thúc thúc bá bá làm chủ."
Nói, Lâm Diệp Nhi cúi đầu thật thấp với bọn họ, Lâm Võ cùng Tiểu Đoàn Đoàn cũng làm theo.
Lí chính cùng vài vị thúc thúc bá bá trong lòng một trận xúc động, nhìn ba tiểu hài tử, tâm sinh lòng thương hại.
Không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, năm đó Lâm gia đại huynh đệ đối mấy người đều không tồi, hiện tại có người khi dễ cô nhi quả nữ của họ, bọn họ thế nào cũng phải xử lí việc này.
Ngưu đại thúc lần đầu tiên lên tiếng, "Chúng ta đã ở thôn này nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên phát sinh loại chuyện này. Chuyện này nhất định phải hảo hảo xử lý."
"Chuyện này tuyệt đối không thể tính như vậy." Một gã đại hán không vui trừng mắt với Hắc Bì, đáy mắt giấu không được chán ghét.
"Đúng đúng." Mấy người kia cũng liên tục gật đầu tán đồng.
Lí chính cuối cùng cũng lên tiếng, "Ngày mai triệu tập mọi người đến từ đường xử lý chuyện này."
Mấy người trói tặc tử lại, nhốt ở trong từ đường, để cho một hán tử canh gác.
Lâm Diệp Nhi tặng cho các vị thúc thúc bá bá một ít đồ chua, tỏ vẻ cảm tạ, hơn nửa đêm còn nhờ người ngồi xổm chờ ở nơi này, bọn họ tuy là nể tình nghĩa giữa phụ mẫu nàng cùng Lí chính thúc, nhưng việc cảm tạ này vẫn phải làm.
Nhân tình, nhân tình, là có tới có lui mới tính nhân tình. Nếu chỉ là một muội chỉ biết hưởng thụ, mà không tương giao, tình cảm luôn có một ngày sẽ bị tiêu hao hết.
Sau khi tiễn mấy người kia đi, Tiểu Đoàn Đoàn sùng bái nhìn nhà mình tỷ tỷ.
"Tỷ tỷ, thật là lợi hại."
"Tỷ, sao tỷ lại biết hắn đêm nay sẽ đến?" Lâm Võ cũng tò mò.
"Ta cũng chỉ là đoán thôi. Qua mấy ngày chúng ta sẽ xây tường gạch, hắn muốn lại tiến vào trộm cũng khó khăn. Hắn nếu muốn vớt được chút tiền, vậy phải đến vào hôm nay mà thôi.
Hôm nay lại nhìn thấy chúng ta cầm nhiều như vậy đồ vật trở về, tất nhiên tâm ngứa khó nhịn. Cho nên ta lớn mật suy đoán tên ăn trộm này, khẳng định khoảng hai ngày nữa hắn sẽ ghé thăm. Chỉ là không nghĩ tới, hắn lại hành động nhanh như vậy."
Kỳ thật, lúc trở lại thôn, nàng liền chú ý tới cặp ánh mắt tham lam kia của Hắc Bì, lại nhìn thấy bộ dáng lưu manh của hắn, vừa thấy là biết đó là phường trộm cắp.
Nàng đi mời đến những người này cũng là đánh cuộc một phen. Nếu thật sự tới cửa, thì có thể bắt quả tang, là tốt nhất. Không đúng sự thật, chỉ có thể nghĩ cách khác. Cũng may, nàng không có nhìn lầm.