Tà Vương Phù Thượng Tháp: Nông Nữ Hữu Điểm Điền

Chương 90

Tác giả: Vân Phi Mặc
Truyện được đăng chính thức trên wattpad của ooOLloydOoo ^^ Mong mọi người ủng hộ
Buổi tối, khi hầu hết mọi nhà đều đã đóng cửa, Lâm Diệp Nhi ra khỏi nhà, đi vào trong thôn, đứng trước cửa nhà Lí chính.
Vừa mới gõ cửa, thực mau nghe được thanh âm mở cửa của Lí chính thúc, Lâm Diệp Nhi từ trong không gian lấy ra lễ vật đã chuẩn bị tốt.
Lí chính vừa mở cửa thấy Lâm Diệp Nhi thì có chút ngoài ý muốn, đem người mời vào trong viện. Hai người mới vừa đi đến cửa phòng, liền nghe được thanh âm của Lí chính tức phụ truyền ra.
"Ai tới?"
"Thím, là ta." Lâm Diệp Nhi ra tiếng.
Lâm Diệp Nhi tiến vào, Lí chính tức phụ thấy nàng mang theo lễ vật, lập tức nhiệt tình mời vào nhà, tự tay rót một chén trà nóng.
"Diệp Nhi nha đầu, ngươi tới đây là có chuyện gì?" Lí chính thúc hỏi.
"Ta lại đây là muốn cảm ơn Lí chính thúc đã giúp đỡ ta ngày hôm qua."
"Tới thì tới, còn mang nhiều thứ như vậy làm gì. Mấy thứ này, ngươi lấy về đi, cho đệ đệ muội muội ngươi làm chút đồ ăn ngon."
Lí chính tức phụ liều mạng ra hiệu với nam nhân nhà mình, nhưng là người nọ như là không thấy được, nàng gấp sắp chết rồi. Người ta đưa lễ vật tới cửa, làm gì còn trả lại, không phải là đồ ngốc sao.
Lâm Diệp Nhi cười cười, "Ta mang đến, thì sẽ không lấy về nữa. Thúc, này đó đều là thức ăn, không đáng giá bao nhiêu tiền."
Sinh hoạt sau này của nhà nàng, về sau không chừng còn làm phiền nhiều đến Lí chính, cải thiện quan hệ cũng rất cần thiết. Lí chính này cũng coi như là chí công vô tư, nhưng phần lễ nghĩa này vẫn phải làm.
Lí chính chậm lại một chút, cũng liền không chối từ nữa.
Ngồi được một lát, Lâm Diệp Nhi liền cũng cáo từ.
Lâm Diệp Nhi vừa đi, Lí chính tức phụ gấp không chờ nổi mở ra những cái túi kia, lại thấy trong túi có một lượng bạc, trên mặt tức khắc cười nở hoa.
Nàng vuốt thỏi bạc, thấp giọng nói: "Lâm gia nha đầu này, nhưng thật ra hiểu lễ nghĩa."
Lí chính nhìn thỏi bạc kia, nghĩ tới hôm qua đến hôm nay tất cả mọi chuyện đã phát sinh, nói đúng ra, hắn chỉ làm bổn phận của mình, chân chính giúp nàng chính là chính nàng.
"Nha đầu này cũng thật không tầm thường."
Lí chính tức phụ lần đầu tiên nghe được nam nhân nhà mình đánh giá cao một người như thế, ngay cả Lâm Hữu Tài là một người đọc sách cũng không có đánh giá cao như vậy.
Đọc sách thánh hiền, tâm ngoan thủ lạt, thua cả súc sinh -.-
"Còn không phải là một tiểu lừa đảo." Lí chính tức phụ không để bụng, lợi hại đến mấy cũng không phải gả chồng.
Lí chính nhìn bộ dáng tham tài như mạng của vợ mình, tức khắc giận sôi máu.
Thật là phụ nhân ngu ngốc!
Hôm sau, thợ thủ công sư phó đã bàn giao xong xuôi đã tới, bắt đầu động thủ vây tường viện.
Những người này là sư phó ở thôn cách vách, nhìn ba gian phòng gạch mộc kia, lại nhìn mấy chồng gạch xach trong sân kia, một đám trong lòng đều buồn bực.
Nhà ở vẫn là gạch mộc, nhưng sân dùng gạch xanh, này không phải lẫn lộn đầu đuôi sao.
Chờ bọn họ biết đến trong phòng không có người lớn, làm chủ là một tiểu cô nương mười ba tuổi, đều giật mình.
Thợ thủ công lớn tuổi nhất cho rằng tiểu cô nương bị người lừa dối, cố ý nhắc nhở một câu, "Lâm cô nương, tường viện nhà ngươi dùng tường đất cũng là tốt. Gạch xanh này làm nhà ở là tốt nhất, về sau các ngươi có thể giữ lại để xây nhà mà."
Lâm Diệp Nhi minh bạch ý tứ của người này, vị sư phó này cũng thiện tâm, đổi thành người bình thường mới sẽ không quản ngươi, chỉ cần lấy tiền công là được.
"Vương thúc, không cần. Gạch xanh tường vây bền chắc, ăn trộm ăn cắp không dễ tiến vào. Chúng ta tỷ đệ mấy người, không cầu gì khác, chỉ cầu sự an toàn."
Thợ thủ công họ Vương cùng mấy người kia cũng chưa nghe qua việc đã xảy tra trong thôn, gật gật đầu tỏ vẻ minh bạch ý tứ của nàng, ngẫm lại cũng cảm thấy bình thường.
Trong nhà không có người lớ, cũng nên xây cái tường viện kiên cố bền chắc một chút.

Bình Luận (0)
Comment