Tác giả: Vân Phi Mặc
Truyện được đăng chính thức trên wattpad của ooOLloydOoo ^^ Mong mọi người ủng hộ
Vị sư phó hô một tiếng, mọi người bắt đầu làm việc.
Chỉ chốc lát sau, phòng bếp nội phiêu ra một cỗ mùi hương mê người, vài vị thợ thủ công đang làm việc, không khỏi duỗi dài cổ hướng tới phòng bếp.
"Nha, tiểu cô nương nhà này làm cái gì ăn ngon, nghe thật thơm."
"Ta ngửi được mùi thịt."
Vương thợ thủ công đối với hai gã đệ tử nói: "Nhanh lên làm việc, đừng nghĩ đến ăn sớm. Người ta dùng thịt chiêu đãi chúng ta, chúng ta cũng không thể chậm trễ công việc."
Lâm Võ đưa hàng trở về, phía sau còn đi theo một người. Phương Tiểu Hinh thật xa đã nghe mùi hương thơm ngào ngạt bay lung tung trong không khí, không cần nghĩ cũng biết nó từ đâu mà ra.
Phương Tiểu Hinh đi vào phòng bếp, nhìn thấy Lâm Diệp Nhi đang đảo nồi thịt kho tàu, Tiểu Đoàn Đoàn ngoan ngoãn giữ củi lửa.
"Diệp Nhi, ngươi đang nấu gì vậy, thơm quá a." Phương Tiểu Hinh hai mắt tỏa sáng nhìn trong nồi màu sắc hồng lượng thịt thịt, chóp mũi tham lam hít hà tuyệt phẩm thịt hương tràn ngập phòng bếp.
"Thịt kho tàu." Lâm Diệp Nhi cười nói, "Đợi lát nữa ở lại dùng bữa cơm trưa, cho ngươi nếm thử tay nghề của ta."
Phương Tiểu Hinh cũng không khách khí, "Hảo a."
Quan hệ của các nàng, tự nhiên, không quá khách sáo, câu nệ.
Từ hôm qua Phương Tiểu Hinh lên tiếng đứng ra vì nàng nói chuyện đầu tiên, chỉ một phần tình ý này, Lâm Diệp Nhi đã nhận định nàng ấy là bạn tốt, càng miễn bàn nàng cùng bản thân nguyên chủ cũng đã là bạn tốt của nhau.
Lâm Diệp Nhi nhìn bộ dáng tham ăn cuatr nàng, cười từ trong nồi gắp một khối thịt kho tàu đưa cho nàng, Phương Tiểu Hinh cắn một ngụm, tức khắc đôi mắt đều trừng lớn, chợt vẻ mặt hưởng thụ híp mắt.
Ăn xong sau, liên tục nói, "Ăn ngon, ăn ngon. Diệp Nhi, thủ nghệ của ngươi khi nào trở nên tốt như vậy, lại còn có trở nên xinh đẹp. Nhìn một cái, da cũng đã trở nên trắng hơn, xúc cảm cũng thật tốt."
Tiểu nha đầu lưu manh chà chà véo véo khuôn mặt Lâm Diệp Nhi, xúc cảm kia quả thực so với kia tơ lụa còn tốt hơn.
Lâm Diệp Nhi cản tay nàng, cười nói: "Ta vẫn luôn tốt như vậy, chỉ là trước kia không có cơ hội mà thôi."
Phương Tiểu Hinh cho rằng chính mình chọc đến chuyện thương tâm của người ta, áy náy không thôi. Lâm gia tình huống trước kia đừng nói ăn thịt, có thể ăn một ngụm cơm tẻ đã không tồi.
Nàng ngày hôm qua mới từ tổ mẫu bên kia trở về, về nhà liền nghe được về Lâm gia trong khoảng thời gian này phát sinh những việc mà giống như nghe kể thoại bản vậy.
Nàng tưởng cha mẹ nói xạo, vốn nên hôm qua liền tới đây, lại bị mẫu thân thúc giục làm việc, mới trễ đến bây giờ.
Phương Tiểu Hinh đột nhiên vỗ ót một cái, "A nha, tự nhiên bị thịt mê hoặc, thiếu chút nữa quên mất một việc quan trọng. Diệp Nhi, ngươi biết Hắc Bì hiện tại thế nào không?"
"Không rõ ràng lắm." Ngày hôm qua sau khi trở về, nàng liền không chú ý đến Hắc Bì nhiều.
Phương Tiểu Hinh cười hắc hắc, vẻ mặt rất là hả giận nói: "Ngày hôm qua Ngô bá thỉnh Lý đại phu cho hắn chữa bệnh, cuối cùng không trị được. Hôm nay mời tới đại phu trấn trên, đại phu nhìn một cái, nói thẳng vô phương cứu chữa, về sau chỉ có thể nằm liệt trên giường sống qua ngày."
Nàng tưởng tượng đến hôm qua Hắc Bì vô sỉ vu hãm trong sạch của Diệp Nhi, nàng trong lòng liền tức giận. Nếu là Diệp Nhi vô pháp chứng minh trong sạch, tên kia đã có thể muốn huỷ hoại cả đời Diệp Nhi.
Loại ác nhân này được đến như vậy kết quả, cũng thật xứng đáng.
Phương Tiểu Hinh nồng nhiệt nói: "Phía trước đánh mười mấy bản tử, hóa ra là đau giả vờ, thật là quá đáng giận. Mặt sau ngất qua đi, khi đó chúng ta còn tưởng rằng lại tiếp tục giả vờ kia, không nghĩ tới là thật sự. Ta nghe nói mấy người hành hình, nghe thấy Hắc Bì nằm liệt lúc sau, cũng đều hoảng sợ. Hắn có kết quả như vậy, ta thấy chính là xứng đáng."
"Ai nha, không nói đến hắn nữa. Giờ nói đến việc của dì ta. Ngươi biết ta......"
Lâm Diệp Nhi vẫn luôn không nói gì, an tĩnh nghe nàng chém gió, nha đầu này thực có thể nói, cho đến khi bắt đầu bữa com trưa mới ngừng lại.