Tà Vương Triền Ái, Bách Biến Độc Phi

Chương 33

"Hôm nay bầu trời thật trong xanh. Nơi đâu cũng sáng ngời, lộng gió. Nơi đâu cũng sáng ngời… " Liễu Y Nhiễm khẽ ngân nga hát, đi ở  trên ngã tư đường tấp nập người đi người đến. Tâm tình của nàng hôm nay vô cùng tốt. Không ra khỏi cửa thì thôi, vừa ra khỏi cửa liền tiện tay cứu được đại "Boss", loại may mắn này không khiến người khác ghen tị cũng khó.

Ở thành Triều Dương này, tửu lâu có không ít, nhưng hình thức lại chỉ có một, chỉ là nơi khách đến rồi đi, cũng không có gì đa dạng, mới mẻ, nhưng có thể nhìn thấy việc kinh doanh vẫn rất thuận lợi. Xem ra mức sống ở đây cũng tương đối giàu có. Hơn nữa dân cư đi lại rất nhiều, nhìn đường phố tấp nập này là biết đây là một nơi kiếm tiền rất được.

Liễu Y Nhiễm vừa xem xét các khu đất, vừa nghe ngóng các tin tức chuyển nhượng. Đi quanh phố một lúc cũng mệt mỏi, nàng tìm đến một quán trà rất có danh tiếng. Quán trà tên là Nhất Phẩm Hương. Theo phố tìm đến, nàng liền thấy một người đang kể chuyện rất thú vị, nói chuyện trong nam ngoài bắc. Liễu Y Nhiễm nâng nên chén trà, chờ Tiểu Nhứ đến gặp mặt.

"Tiểu nhị." Liễu Y Nhiễm vẫy tay với tiểu nhị phía đối diện.

"Tiểu thư có gì phân phó sao?" Tiểu Nhị nhanh chóng tiến lên, cười hỏi.

“Thuyết thư tiên sinh của các vị trẻ thật đó." Liễu Y Nhiễm chỉ tay vào người tầm trên hai mươi tuổi, thần thái khác thường, đang không ngừng kể chuyện.

"Tiểu thư, thật ra đó là thiếu gia của quán trà này. Ngày thường ngài ấy thích nghe kể chuyện, cũng thích kể chuyện.” Tiểu nhị nói về thiếu gia với vẻ mặt  tự hào., Thấy thế thật khiến cho Liễu Y Nhiễm  hứng thú. Tiểu Nhị liền thao thao nói tiếp. "Đừng thấy thiếu gia trẻ như vậy mà xem nhẹ. Ngài ấy không chỉ là một tài tử khó tìm, việc buôn bán cũng không hề thua kém người khác. Ngày thường thiếu gia đều giúp lão gia chuyện quản lý gia nghiệp, vậy mà cũng không quên việc đến đây kể chuyện một lúc.”

"Thật không? Người có tài như vậy sao không đi cầu công danh? Cổ nhân không phải đều coi việc làm rạng rỡ tổ tông là quan trọng sao?”

"Tiểu thư không biết cái gọi là nhân các hữu chí sao? Thiếu gia yêu thích tự do, tính tình ngay thẳng, lại quang minh lỗi lạc. Quan trường phía trên chướng khí mù mịt, hắc ám thật sự. Nơi đó ai ai cũng dối trá được ngay, còn không bằng kế thừa gia nghiệp cho thư thái. Còn có thể làm chuyện mình thích, cùng người một nhà vui vẻ, so với cái gì cũng tốt."

"Nghe ngươi nói như vậy, thiếu gia nhà ngươi thật sự là người tiêu sái." Liễu Y Nhiễm hướng về người trên đài, tán thưởng nói. Sau đó nàng lại hỏi, "Tiểu nhị, ngươi có biết gần đây có nhà ai chuyển nhượng cửa hiệu không?"

"Chuyện này…” Tiểu nhị trầm ngâm một lát, đáp, "Nghe nói Nghênh Khách Lai phía trước sắp không tiếp tục kinh doanh, lão chủ quán muốn dọn nhà đến kinh thành. Nếu tiểu thư nếu có ý thì không ngại tiến đến nhìn xem.

"Đa tạ." Liễu Y Nhiễm lấy ra bạc vụn đang muốn đưa cho tiểu nhị. Không ngờ hắn thẹn thùng lắc đầu, xua tay không nhận. Hắn còn nói thẳng không được, vô công không thể nhận lộc. Cũng chỉ là là trả lời mấy vấn đề mà thôi, sao có thể lấy tiền. Điều này làm Liễu Y Nhiễm ngơ ngác một trận. Thực sự chưa thấy qua tiểu nhị không cần tiền thưởng. Nhưng chuyện này cũng làm thiện cảm của nàng với “Nhất Phẩm Hương” tăng lên vài phần.

"Tỷ tỷ, cuối cùng cũng gặp được tỷ." Tiểu Nhứ gào to một tiếng, ngồi xuống ghế, cầm lên ấm trà rót nhanh cho mình một chén.

"Khó tìm như vậy sao?" Liễu Y Nhiễm buồn cười nhìn thấy Tiểu Nhứ. Tiểu Nhứ còn chưa có hoàn toàn bình phục, Liễu Y Nhiễm đã hỏi tiếp. "Hỏi thăm thế nào rồi? Có tìm được cửa hàng thích hợp hay không?"

"Đừng nói nữa. Có tìm được một nhà. Nhưng là chủ quán kia lòng dạ rất hiểm độc. Mở miệng đã đòi tám ngàn hai. Hắn rõ ràng là chém giá. Hơn nữa, thấy muội là một nha đầu hỏi, còn lấy ánh mắt khinh thường nhìn muội, bảo muội còn không mau về nhà đi. Càng tức giận là, hắn dám nói tiểu nha đầu thì còn đòi mở cửa hàng cái gì, về nhà thêu hoa ôm hài tử mới là chính sự." Cái miệng nhỏ nhắn Tiểu Nhứ bĩu ra, căm giận nói.

"Thật không?" Liễu Y Nhiễm quơ quơ cái chén trong tay, nàng không tin nha đầu này liền chịu để người ta nói như vậy. Liễu Y Nhiễm nhàn nhã uống ngụm trà, thản nhiên mở miệng, "Muội muội của chúng ta mà cũng có người dám vô lễ như vậy?"

Nàng vừa nói lời ấy, quả nhiên Tiểu Nhứ thay đổi sắc mặt, đắc ý cười. Tiểu Nhứ tiến sát đến, thần sắc hơi có chút đắc ý nói: "Tỷ tỷ, muội nói cho tỷ nghe. Lập tức muội nói lại  câu ‘Mắt ngài đại lão bản cao hơn đỉnh đầu, khinh thường nữ nhân. Sao ngài không trở về trong bụng mẫu thân đi, đỡ phải bị nữ nhân khắp thiên hạ  này làm ảnh hưởng đến đôi mắt cao quý của ngài!’. Tỷ tỷ, ngươi không nhìn thấy được mặt hắn lúc đó đâu, có đủ mọi màu sắc."

"Sau đó muội liền trở về như vậy?" Nha đầu này cùng nàng lâu như vậy, một khi tiểu vũ trụ này bùng nổ, quả nhiên là càng không thể vãn hồi.

"Không trở về chẳng lẽ còn đợi người đánh sao? Muội thừa dịp hắn còn đang kiềm chế cảm xúc, nhanh chân bỏ chạy. Cho nên lúc tìm được đến đây mới đổ mồ hôi đầy người."

"Không có việc gì là được rồi. Nghỉ ngơi đi, ăn chút điểm tâm. Ta chờ đợi Nghênh Khách Lai."

"Tỷ tỷ, vì sao chúng ta phải tự mình mở cửa hàng?" Tiểu Nhứ ăn một khối điểm tâm, khó hiểu hỏi. Ở lại Long Tường sơn trang không phải là tốt rồi sao?

"Tự lực cánh sinh, cơm no áo ấm." Bất luận là người ở thời không nào, ở triều đại nào, bản thân mình mới là đáng tin nhất. "Tiểu Nhứ, Muội nhớ cho kĩ. Nữ nhân nhất định phải tự mình kiếm tiền!"

“Nghênh Khách Lai” cũng như tên của mình, không phú quý, trông giản dị lại ấm áp. Khi mở cửa buôn bán, mặc kệ là ai, chỉ cần vào cửa là sẽ thành khách. Cái gọi là cười đón khách thiên hạ càng thể hiện rõ đại khí. Không khỏi nghĩ đến câu Hải nạp bách xuyên [+]. Chủ quán này cũng thật có tâm ý.

Nhìn không giống như một tửu lâu nổi tiếng, nhưng tiếng người ồn ào, khách cũng không hề ít. Trang trí đơn giản, không quá xa hoa cũng không hề keo kiệt. Sạch sẽ, sáng sủa, rộng rãi. Cũng là kiến trúc hai tầng. Ghế lô, nhã gian đều đầy đủ. Tổng thể mang đến cảm giác vô cùng thoải mái.

Liễu Y Nhiễm chọn một nhã gian bên phải, chọn mấy món đồ ăn. Nàng muốn nếm thử tay nghề của đầu bếp ở đây trước. Nếu không tồi thì cũng không cần thuê người khác. Người này là người làm cũ, làm lâu luôn có cảm tình. Dù ngày sau có thay đổi chủ cũng có thể giữa lại những người không muốn đi. Tìm người làm mới không phải cũng tốn thời gian sao.

"Tỷ tỷ, gọi nhiều đồ ăn như vậy sao ăn hết được?" Tiểu Nhứ nhìn thấy năm món chính, một món canh trên bàn, líu lưỡi hỏi.

"Có từng này mà cũng kêu nhiều?" Đây chỉ là mấy món đặc sắc thôi. Không biết sau này nhìn thấy những món ăn nàng định tung ra, nha đầu này sẽ có biểu tình gì.

Liễu Y Nhiễm di chuyển chiếc đũa, chỉ vào mấy món đồ ăn, nói. "Nếm thử một chút."

Cảm quan không tồi. Sắc màu mê người, hương thơm ngào ngạt, làm cho người ta thèm ăn ngay lập tức. Chỉ cần hai điểm này đã là thành công. Về phần hương vị, thử qua liền biết.

Nàng thử một miếng sườn xào chua ngọt. Vị chua ngọt vừa đủ. Thịt có vị tươi mềm, ăn vừa miệng. Nhưng nước sốt hơi đặc một chút. Vịt bát bảo chế biến khá tinh tế. Số lượng vừa đủ, đầy đủ nguyên liệu, không hề lấn át vị thịt vịt mà còn làm nổi bật được món ăn. Vị thịt thơm ngon, độ mặn vừa phải, thật sự là mỹ vị. Ngô mật dẻo, còn nguyên miếng nguyên hạt, tươi mát ngon miệng. Chỉ có điều là hơi nhiều đường ít mật, làm thiếu đi vị ngọt lành. Cá vược hấp tươi ngon, vị nhẹ, nguyên liệu đi cùng không nhiều nhưng phải làm được món cá ngon quả thật không dễ. Thịt cá tươi, mềm mại, tinh tế, ăn rất ngon miệng. Liễu Y Nhiễm vừa lòng gật đầu. Móng giò heo hầm nấm đen béo mà không ngấy, ăn rất thơm ngon. Chỉ tiếc thiếu chút vị ngọt trong gia vị.

Cuối cùng là món súp tôm ngọc trai. Vị tôm nồng đậm, tươi ngon trơn mềm. Điều khiến nàng vô cùng hài lòng chính là vị thịt tôm rất tươi ngon, không hề bị mặn. Hơn nữa món ăn này thiên về thanh đạm, mà đây lại đúng khẩu vị của nàng. Một người đầu bếp chân chính sẽ không bao giờ lấy vị mặn là chính trong món canh. Hơn nữa nàng cũng khá kén ăn, cho nên sau khi nàng nếm những món ăn này, trong lòng cũng đã đưa ra quyết định.

"Tiểu nhị." Liễu Y Nhiễm gọi tiểu nhị phía bên ngoài.

"Cô nương, đồ ăn không hợp khẩu vị sao?" Tiểu nhị vào cửa thấy thức ăn trên bàn không như thể không hề được động đũa, lễ phép hỏi.

"Đồ ăn rất tốt." Liễu Y Nhiễm cười dịu dàng. Tiểu nhị này thái độ không tồi, cũng hiểu được việc xem mặt đoán ý. "Có thể mời ông chủ đi lên đây nói chuyện về cửa hàng một chút  không?”

"Cô nương muốn nói chuyện về việc chuyển nhượng cửa hiệu sao? Vậy ta liền đi mời ông chủ lại đây."

Chỉ chốc lát, một sáu ông lão hơn sáu mươi đi lên. Thấy đối phương là nữ tử cũng không kinh ngạc, dáng vẻ khiêm tốn hỏi: "Lão hủ họ Vương, là ông chủ khách điếm này. Cô nương muốn bàn bạc việc sang nhượng sao?"

"Vương lão bản mời ngồi!" Liễu Y Nhiễm vươn tay mời, gật đầu nói. "Nghe nói ngài sắp chuyển lên kinh thành, đang tìm người mua thích hợp. Vừa lúc ta có ý định mua cửa hàng, cho nên đặc biệt đến đây trao đổi với ngài."

Khi nói chuyện, tiểu nhị nhanh nhẹn dọn sẵn ba chén nước trà, sau đó liền lui sang một bên. Thấy cảnh này, Liễu Y Nhiễm lại cười, thật là thông minh.

"Không dối gạt cô nương, khách điếm này là tâm huyết suốt đời của lão hủ. Nếu không phải nhi tử thấy ta tuổi tác đã cao, không đành lòng nhìn ta vất vả, nên muốn ta đi đến kinh thành an hưởng lúc tuổi già. Ta nào bỏ được khách điếm này đem đi chuyển nhượng."

"Ha ha, nhi tử hiếu thuận như thế, ngài quả thật có phúc. Làm lụng vất vả cả đời, cùng con cháu an hưởng tuổi già cũng là chuyện thường tình. Ngài phải vui vẻ mới phải." Nhìn thấy ông chủ khi nói đến nhỉ tử của mình liền giấu không được tự hào, Liễu Y Nhiễm không khỏi hiểu ý, cười nói.

Nàng vuốt sợi tóc, nói. "Thấy tiểu nhị ở đây thông minh chịu khó, phục vụ chu đáo. Đầu bếp cũng là tay nghề bất phàm, lại là vật ngon giá rẻ, liền biết ngài đối người thiệt tình thực lòng, đối sự cẩn thận tỉ mỉ, thật sự là tấm gương cho người trẻ hiện nay. Đã là người ngài chọn được, tiểu nữ cũng bớt lo không ít."

"Cô nương tán thưởng thật ra có tâm. Ta thật là vì thế sự lo lắng... Tiểu nhị này tuy không phải thân nhân của ta, nhưng đều trung hậu thành thật. Họ làm việc cũng nhiều năm rồi, liền cũng như người một nhà vậy. Ta vừa đi, bọn họ lại là một phen bôn ba, khiến ta cũng không đành lòng. Những người đến  thương lượng trước đây cũng không được tinh tế như cô nương, cho nên ta mới trì hoãn đến tận bây giờ. Lúc nãy nghe cô nói vậy liền làm ta an tâm. Đây cũng là bọn họ có phúc.”

"Ngài nói quá lời, cái gọi là ở trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, sao ta có thể giữ lại người vô dụng? Kết quả là do tất cả lời nói và việc làm của ngài đều mẫu mực. Có ông chủ như ngài mới là bọn họ có phúc." Ông chủ lời nói thành thật, không giống những người khôn khéo đưa đẩy, làm người khác cũng thấy kính trọng. "Ngài nói giá đi, ta cũng cần sớm định ngày, ngài cũng có thể an tâm đến kinh thành hưởng phúc. Nếu sau này ngài muốn trở lại Triều Dương, đến lúc đó tiểu nữ sẽ đón ngài.”

"Cô nương thật sự là người sảng khoái, khách điếm này vào tay cô nương chắc chắn sẽ ngày càng phát đạt. Lão hủ thật sự an tâm." Ông chủ sang sảng cười, vươn một bàn tay nói, "Năm nghìn hai, không biết ý cô nương như thế nào?"

"Tiểu Nhứ." Liễu Y Nhiễm nói, tiếp nhận ngân phiếu nàng ta đưa tới, nói, "Nơi này là một ngàn hai tiền đặt cọc. Ngày mai ta sẽ quay lại lấy khế ước mua bán nhà, ngài thấy có được không? Ta không nghĩ hôm nay có thể gặp ngài, tiền mang theo cũng không nhiều lắm. Khiến ngài chê cười rồi."

"Vậy để ta đưa cô nương chứng từ, ngày mai liền không tiếp tục kinh doanh chờ cô nương đến." Ông ta cũng không nóng lòng nhận ngân phiếu, mà là gọi tiểu nhị mang lên giấy bút, viết chứng từ.

"Vậy làm phiền ngài chuyển lời cho tiểu nhị trong điếm. Ngày mai tuy không tiếp tục kinh doanh nhưng sáng sớm bọn họ vẫn nên đến, ta có lời muốn nói."

"Lời của cô nương ta nhất định sẽ chuyển."

"Đa tạ, vậy trước hết xin cáo từ." Liễu Y Nhiễm nhìn lại thức ăn trên bàn, nói với tiểu nhị ở bên. "Phiền toái tiểu nhị gói chỗ đồ ăn này lại để ta mang đi. Để bỏ đi rất đáng tiếc."

"Cô nương quả nhiên không giống người thường. Người đẹp lại thiện tâm, giản dị, đúng là khó được." Ông chủ nói đầy vẻ tán thưởng, làm Liễu Y Nhiễm liền thấy xấu hổ. Những món này đều tốn tiền mua, hơn nữa cũng chưa ăn được bao nhiêu. Có vẻ còn rất đúng khẩu vị của Tiểu Nhứ, tất nhiên là phải mang về. Lại nói trong nhà còn có lão thái giám, chỗ đồ ăn này để bữa tối nàng ăn ở trong phòng cho thỏa thích.

"Tỷ tỷ, việc này chúng ta có phải nói cùng Long trang chủ không?" Vừa ra khỏi khách điếm, Tiểu Nhứ liền hỏi.

"Tất nhiên là phải nói, việc này sao có thể giấu được bọn họ? Huống hồ ta mới tới, còn chưa quen thuộc với nơi này. Dù dân ở đây có vẻ có vẻ chất phác, nhưng cũng không thể không đề phòng được.” Lại nói sau này sẽ bận bịu, nhiều việc cũng tự tay làm. Ngày ngày ra ngoài tất nhiên sẽ bị hỏi, cũng không phải chuyện gì xấu xa, sao lại không thể nói chứ.

“Đúng vậy, với thanh danh của Long trang chủ, chúng ta cũng đỡ được không ít phiền phức.”

"Ồ, tiểu nha đầu đã học được cách tính kế người khác rồi."

"Chuyện này sao gọi là tính kế được. Có chỗ dựa vững chắc không dựa vào thì có mà là đồ ngốc à?"

"Được rồi, đừng nói nữa. Muội muội của chúng ta chính là thông minh, tỷ tỷ ta đúng là có được bảo bối." Liễu Y Nhiễm nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Nhứ, nhìn nha đầu kia nhe răng nhếch miệng đáng yêu lại là một trận cười to.

"Tỷ tỷ của ta, nơi này chính là đường cái. Hình tượng, hình tượng…"

"Biết rồi. Đi thôi, trở về lại nói." Thấy Tiểu Nhứ làm một bộ dở khóc dở cười, biểu tình Liễu Y Nhiễm thật sự là buồn cười.

[+]“Hải nạp bách xuyên, bao dung hàm tàng”, ý nói biển có thể dung nạp nước của hàng trăm ngàn con sông, dung nạp được tất cả. “Hải nạp bách xuyên” có nguồn gốc từ câu “Hình khí bất tồn, phương thốn hải nạp” trong “Tam quốc danh thần tự tán” của Viên Hoành, nhà Tấn
Bình Luận (0)
Comment