Tà Vương Triền Ái, Bách Biến Độc Phi

Chương 34

“Tiểu Nhứ, ta còn bao nhiêu bạc?” Liễu Y Nhiễm đang viết thông báo tuyển người cũng không ngẩng đầu lên hỏi.

“Trừ 5000 lượng mua tửu lâu, chúng ta còn lại 5000.”

“Xác nhận đủ rồi, ngày mai mang 5000 xuất môn, nửa tháng sau tửu điếm của ta sẽ chính thức khai trương.” Liễu Y Nhiễm khẽ ngẩng đầu nhìn nàng ta đếm ngân phiếu cười nói: “Trong nửa tháng này, muội cần phải học cho xong hết những gì ta dạy. Chờ sau khi ngươi thuần thục thì muội chính là chưởng quỹ.”

“Vâng, muội muội nhất định không làm nhục sứ mệnh.” Nha đầu kia đầu tiên là sửng sốt, sau đó viền mắt ươn ướt son sắt thề.

“Được, được, ngươi đi nghỉ trước đi, ta viết xong cũng đi ngủ, ngày mai còn phải đi sớm.” Liễu Y Nhiễm phất tay với nàng ta, bao nhiêu là chuyện mà còn ở đó khóc nữa.

Tiểu Nhứ gật đầu, kích động muốn nói nhưng lại không nói, nàng ta chỉ gạt gạt bấc đèn rồi nhẹ nhàng lui ra.

Liễu Y Nhiễm biết mặc dù nha đầu kia có việc gạt nàng nhưng nàng cũng biết nàng ta cũng không hai lòng, mà còn tương đối lo lắng cho an toàn của nàng. Như vậy thì còn phải lo gì chứ? Chỉ chờ nàng ta nói ra chuyện bí mật chỉ nàng ta biết, nàng hi vọng là sẽ không quá lâu. Có chuyện một mình gánh mệt chết đi được!

Sau đó nàng lại vẽ phác thảo bản vẽ trang trí trong điếm, kết cấu chỉnh thể ổn định, chỉ nghĩ thêm một chút ở vài chi tiết, lại vẽ mấy bản phác họa quần áo rồi ngừng bút.

Sáng sớm hôm sau, nàng đem theo cả Tiểu Đào, ba người ngồi xe ngựa đi thẳng đến “Nghênh Khách Lai”.

Ông chủ cũ và nhân viên cửa hàng quả nhiên đều đợi theo lời nàng, Liễu Y Nhiễm liếc nhìn qua, đầu bếp, đại thẩm rửa chén, tiểu nhị và người phụ trách nơi nghỉ chân ở hậu viện là vào khoảng mười người. Nộp nốt khoản cuối, cầm khế ước mua bán nhà,… những nhân viên cửa hàng này cũng lập tức gọi nàng là “Đương gia”.

Tiễn ông chủ cũ đi, Liễu Y Nhiễm mỉm cười ngồi xuống, nhìn mọi người đứng một bên, nàng mở miệng: “Các vị, mời ngồi, ta họ Liễu, từ hôm nay ta là chủ mới của các ngươi rồi.”

“Tỷ tỷ của ta bảo mọi người ngồi thì ngồi đi, đều là người một nhà không cần gò bó như vậy.” Một tiếng người nhà kia của Tiểu Nhứ làm cho một đám người đang bất an hai mặt nhìn nhau không khỏi khó nén được vẻ kích động sôi nổi ngồi xuống.

“Tiểu Đào, dán thông báo tuyển người này ở cửa trước đi.” Liễu Y Nhiễm lấy ra trang giấy đã viết xong đưa cho Tiểu Đào, nàng còn nói: “Mọi người tự giới thiệu về mình trước đi, ta hiểu rõ rồi mới phân việc cho các ngươi được.”

Nghe mọi người giới thiệu xong, Liễu Y Nhiễm cũng đã hiểu được đại khái: “Sau này tất cả mọi người đều tự xưng cho ta, mọi người không phải là tiểu nhân, việc buôn bán ở đây còn phải dựa vào các vị, đừng tự hạ giá bản thân mình, đã hiểu chưa?”

“Chúng tôi đã hiểu.” Sau chốc lát, đám người trăm miệng một lời đáp, Liễu Y Nhiễm thỏa mãn gật đầu.

“Không biết lương tháng của các vị là bao nhiêu?”

“Thưa Đương gia, hai người chúng tôi mỗi tháng mười lượng.” Đầu bếp Trương tầm bao mươi tuổi chỉ vào một nam nhân khác nói: “Bọn họ đều là năm lượng, ông chủ cũ đối xử rất tốt với chúng tôi, lương tháng này cũng coi như hậu hĩnh.”

Chuyện lương quan đến tiền lương tháng, Liễu Y Nhiễm đã từng hỏi qua Tiểu Đào, theo như lời nàng ấy nói thì nha hoàn ở những nhà lớn thường mỗi tháng được năm lượng bạc, gia đình vương công quý tộc có thể còn nhiều hơn chút, như vậy ông chủ kia quả thực đối xử với bọn họ khá tốt.

“Gọi đương gia đương gia ta nghe không được tự nhiên, ở đây là người trong nhà cứ gọi thẳng ta là cô nương được rồi. Sau này lương tháng của mọi người cao gấp đôi, mỗi tháng được bốn ngày nghỉ, ngày nghỉ lễ cũng giống vậy. Trong ngày thường nếu trong nhà có việc gấp thì báo sớm, có khó khăn có thể ứng trước lương, nhưng mà điều kiện tiên quyết là phải tận tâm tận lực làm tốt công việc của bản thân.” Lời này vừa nói ra, mọi người lập tức bùng nổ. sắc mặt mỗi người đều hiện vẻ vui mừng. Liễu Y Nhiễm hắng giọng, ra hiệu cho mọi người im lặng: “Dĩ nhiên nếu làm tốt thì tất nhiên ta sẽ không bạc đãi mọi người. Căn cứ vào thái độ phục vụ của mọi người và độ hài lòng của khách, cuối năm ta sẽ luận công mà phát thưởng. Có thưởng thì phải có phạt, nếu có sai xót gì cũng đừng trách ta không nể mặt.”

“Tất cả đều nghe theo sắp xếp của tiểu thư, chúng tôi nhất định sẽ dụng tâm làm việc.” Đãi ngộ tốt như vậy tìm đâu ra, làm gì có ai oán hận câu nào đâu?

“Nếu như vậy mọi người cùng chúng sức hợp tác xây dựng đệ nhất lầu thành Triều Dương, mọi người có tự tin không?”

“Có…”

“Tiểu Ngũ, tìm một thợ tay nghề tốt làm bảng hiệu theo cái này, mặt khác ngươi cũng nhanh đi tìm người lắp đặt thiết bị trong tiệm này.” Liễu Y Nhiễm vẫy vẫy ta với một người có tướng mạo lanh lợi, đưa bản phác thảo cho hắn để hắn làm theo lời nàng dặn dò.

“Được, ta lập tức đi làm ngay.”

“Trương thúc, Lý thúc, trong nửa tháng này hai vị phải vất vả phụ trách đồ ăn của tất cả mọi người rồi.”

“Ha ha, khổ cực gì đâu, đây là chỗ duy nhất chúng tôi có thể góp phần mà.” Hai người vò đầu cười hiền lành.

“Vương thẩm, ba người các ngươi thu dọn trước ba gian phòng hạng tốt, ngay mai chúng ta sẽ dọn vào ở. Còn nữa, phòng khách ở hậu viện không cần thiết phải dọn nhiều, nhưng phải đảm bảo mỗi ngày đều sạch sẽ ngăn nắp.”

“Tiểu thư cứ yên tâm, việc này cứ giao cho ta làm.” Vương thẩm cực kỳ khí phách vỗ ngực đảm bảo.

“Trần tẩu, người dân lấy thức ăn làm trời, trên mặt ăn uống này không thể làm qua loa được. Phần vệ sinh phòng bếp này ngươi phải cực kỳ chú ý, lúc rảnh rỗi thì giúp mấy người Trương thúc một tay, phòng bếp nhiều người thì hỗn tạp, cho nên cũng chỉ có thể vất vả cho hai người rồi.”

“Tiểu thư nói quá lời, đây là việc thuộc bổn phận của chúng tôi, nào có vất vả gì chứ.”

“Về phần hai người các ngươi, đợi ta tuyển thêm người thì sẽ có sắp xếp. Tiểu Mao ngươi đi ra xem một chút, có lẽ ở cửa có không ít người vây quanh.” Nàng đoán chừng cũng đã đến lúc, trên thông báo tuyển dụng đã viết rõ yêu cầu và đãi ngộ, cho nên hấp dẫn ánh mắt không ít người: “Bảo bọn họ xem cho kỹ, không phù hợp yêu cầu thì miễn vào.”

Tiểu Mao gật đầu, chạy nhanh đi ra ngoài.

Liễu Y Nhiễm ngồi ngay ngắn trên ghế, tay cầm một chén trà thơm, tiến hành ‘Khảo hạch’ đối với từng người tiến vào, cuối cùng tuyển ba tiểu tử thoạt nhìn lanh lợi và năm nha đầu khoảng mười lăm mười sáu tuổi khuôn mặt thanh tú.

Nàng liếc nhìn trời, bận bịu cũng đã nửa ngày, nàng đứng dậy sửa lại váy áo một chút rồi nói với nhân viên mới: “Từ hôm nay các ngươi là một thành viên trong tiệm này của ta, bây giờ các ngươi đi về trước đi, sáng sớm ngày mai quay lại, ta tự nhiên có giao phó.”

“Tiểu thư, cơm nước đều đã chuẩn bị xong.” Trần tẩu đi ra khỏi phòng bếp, chùi tay nói.

“Đi, mấy người đi ăn cơm trước đi.” Nàng quay đầu gọi bảy người mới đang muốn đi về: “Đều là người một nhà, cùng nhau ăn đi, mọi người cũng làm quen với nhau luôn.”

“Cái này…” Mọi người ngập ngừng đứng tại chỗ, liếc nhìn nhau vài lần, không dám dời bước.

“Đương gia đều đã lên tiếng, các ngươi còn lo lắng cái gì?” Tiểu Mao nhìn tình thế này lập tức hỏi, hắn ta mở miệng một câu đương gia, lúc này bọn họ mới sợ hãi tiến đến.

“Mặc dù nửa tháng lắp đặt thiết bị sẽ tạm không kinh doanh, nhưng trong thời gian này mọi người cũng không được rảnh rỗi, nên làm gì thì phải làm cho tốt, tiền công theo đó mà tính.” Nàng nói xong nhìn một vòng, mọi người đều mừng rỡ gật đầu liên tục, lúc này Liễu Y Nhiễm mới mỉm cười nâng đũa: “Ăn thôi.”

Dáng vẻ lúc ăn của Liễu Y Nhiễm cũng không thục nữ, những thiên kim tiểu thư kia đều là mở miệng nhỏ mà ăn, lúc nào cũng chú ý dáng vẻ của mình mà nàng lại không làm được, nhưng nàng cũng khá hiểu dáng vẻ của quý tộc trên bàn ăn. Kiếp trước thân là sát thủ, trừ đủ loại kỹ năng giết người, nàng còn phải học rất nhiều lĩnh vực liên quan. Ví dụ như phải học kỹ càng những lễ nghi của phương Tây và Trung Quốc, dù sao nhiều trường hợp sát thủ tham gia không hoàn toàn là đi sau người ta.

Liễu Y Nhiễm thường thở dài về sự tao nhã của hai người Long – Tiêu, mà nàng cũng không biết trong mắt mọi người, nàng cũng đại biểu cho phong cách quý phái. Giữa ánh mắt ngượng ngùng khi ngẩng đầu và nóng bỏng khi cúi đầu của mọi người bữa ‘Cơm gia đình’ đầu tiên cũng coi như kết thúc.

“Tiểu Đào, đi làm việc trước đó ta đã giao trước đi, sau đó đến ‘Nhất Phẩm hương’ tìm ta.” Thấy nàng ấy lên tiếng đi ra cửa, Liễu Y Nhiễm mới phất phất tay với mọi người: “Ai làm gì làm đi, ta còn có việc phải làm.”

“Tiểu thư đi thong thả…”
Bình Luận (0)
Comment