Lại nói, Long Thiên Dật và Tiêu Giác Tự tiếp thánh chỉ xong thì công việc cũng bận rộn lên, mặc dù là đồng bọn kết phường buôn bán ngang dọc bốn bể, mà mấy người nhỏ bé trên biển kia trong mắt hai người bọn họ căn bản không đáng để lo, đối phó với bọn họ cũng giống bóp chết một con kiến vậy, nhưng thánh chỉ này rõ ràng muốn Long Tường sơn trang của hắn ra sức, vậy cho dù thế nào thì công sức biểu hiện bên ngoài vẫn phải làm đủ.
Sức thì chắc chắn phải ra, nhưng lại không thể lộ ra sắc sảo quá độ mà đoạt công, vốn là muốn chiếm lợi ích của triều đình mà cam tâm tình nguyện làm việc cho Hoàng Thượng, có thế thì không phải người phía trên mới thư thái chứ? Thế là ngoài sáng thì điều người đi tìm hiểu tin tức rồi báo về từng việc. Mà tin tức này chẳng qua là những tin trước đây đã thu thập được, hiện tại đơn giản là cho đi ngang qua sân khấu, làm ra vẻ mà thôi.
Mà kế hoạch diệt phỉ tất nhiên là do Triệu đại nhân bố trí, hai người bọn họ chỉ kiến nghị vài ý kiến nho nhỏ râu ria thôi. Lính là lính triều đình, tất nhiên Long Tường sơn trang sẽ không ngốc đến mức tự đề cử mình mà chỉ cung cấp vật tư cần thiết và chiến thuyền. Cái gọi là chiến thuyền thật ra thuyền thương nhân có lắp thêm bộ phận phòng ngự, dẫn rắn ra khỏi hang đồng thời một lưới bắt hết kẻ địch. Nói đến nhân lực vậy thì sai vài tên thuyền trưởng cừ khôi, chỉ chờ làm đủ công tác chuẩn bị, Triệu đại nhân định ngày rồi nước chảy thành sông.
Lại nói về Liễu Y Nhiễm bên này, nàng đi ra từ chỗ Lục Tiểu Phụng thì trực tiếp trở về trang, nàng hỏi Trần bá biết hai người đang ở thư phòng lập tức đi qua tìm.
“Y Y ngươi đã đến rồi.” Long Thiên Dật ôn hòa lên tiếng chào hỏi, không lạnh lùng giống như thường ngày mà hơi lộ ra vẻ áy náy nói: “Đã nhiều ngày vì việc hải tặc mà thực sự bận rộn, chiêu đãi không chu toàn, mong Y Y thứ lỗi, có gì cần cứ nói với Trần bá.”
Mới nghe lời này sẽ chỉ cảm thấy đây là hắn lấy lý do thoái thác khách sáo với người ngoài. Nhưng những ngày này khi ở chung, tuy hắn ít khi nói cười, thậm chí là có phần lạnh lùng, tuyệt đối không nhìn nhiều một cái với người không liên quan, mà Liễu Y Nhiễm lại biết lời này hắn nói ra là xuất phát từ chân tâm, nàng lại nghĩ đến cảnh hai người ra tay giúp đỡ khi ở thanh lâu, trong lòng ấm áp.
“Thật ra hôm nay ta đến là có việc muốn nói với các ngươi.” Liễu Y Nhiễm ngồi ở một bên ghế đỏ khắc hoa, đưa mắt nghiêm túc nói: “Ta đã mua Nghênh Khách lai trong thành, chuẩn bị ngày mai dọn ra ngoài.”
“Ở trong trang không được thoải mái à?” Long Thiên Dật không quá kinh ngạc về chuyện nàng mua cửa hàng, ngược lại hắn cảm thấy bản thân mình sơ xuất, bàn tay đang múa bút cũng dừng lại, Tiêu Giác cũng mang vẻ mặt khó hiểu.
“Không phải, các ngươi nghĩ nhiều rồi, chỗ này ăn ngon ngủ kỹ, mọi người càng đỗi đãi long trọng rất tốt với ta, sao có thể không vừa lòng chứ?” Cái này còn không thoải mái thì cái gì mới là thoải mái chứ? Long Thiên Dật hỏi câu này cũng làm cho nàng thật xấu hổ mà, hóa ra từ chối lòng tốt của người khác cũng là một chuyện khó xử, chỉ là nàng không hề làm gì, yên tâm thoải mái làm sâu gạo trong phủ người ta thì thật không phải phong cách của nàng.
“Ta chỉ là muốn tính toán cho tương lai của bản thân thôi, tuy Y Y là một nữ lưu nhưng cũng muốn tay làm hàm nhai. Long đại ca, Tiêu Giác, lòng tốt của các ngươi, ta vẫn luôn ghi tạc trong lòng.” Liễu Y Nhiễm trịnh trọng nhìn hai người bọn họ, nàng lấy tay phủ lên chỗ trái tim của mình: “Nhưng ta tuyệt đối không thể lớn như này rồi mà ăn không ngồi rồi làm đại tiểu thư an nhàn ở đây được, ta muốn dựa vào đôi tay mình tạo lên một bờ bến thuộc về chính bản thân mình. Vốn dĩ hai ngày trước ta đã muốn nói tính toán này của ta với các ngươi nhưng vì mọi người đều bận quá. Bây giờ cửa hàng đã mua, theo lý cũng nên báo một tiếng.”
“Y Y, ta thật chưa từng thấy bậc nữ lưu nào như ngươi, nhưng ta thưởng thức loại người không giống người thường như ngươi, ý tưởng kinh hãi thế tục từ trong miệng ngươi nói ra lại tự nhiên như vậy, dường như nữ tử nên phải như vậy.” Tiêu Giác thu lại gương mặt tươi cười, thái độ nghiêm túc khác thường mở miệng: “Vậy ngươi chuẩn bị ở đâu?”
“Ta đã sai người dọn dẹp ba gian thượng phòng ở Nghênh Khách Lai…”
“Không được, cái này tuyệt đối không được.” Không đợi Liễu Y Nhiễm nói xong, Tiêu Giác đã bước lại lấy quạt gõ vào đầu nàng: “Nữ nhân này, trong đầu ngươi nghĩ cái gì vậy? Muốn mở cửa hàng không thành vấn đề, nhưng một cô nương mà còn muốn ở khách điếm một mình? Chỗ đó rồng rắn lẫn lộn quá không an toàn, ta thấy ngươi cứ ở lại đây, cửa hàng mở như bình thường, có gì khó khăn cũng tiện giải quyết.”
“Mùng năm tháng sau khai trương, thời gian cấp bách, còn rất nhiều chuyện cần ta tự mình giải quyết, nơi này cách cửa hàng khá xa, đi lại quá không tiện…” Điều Tiêu Giác nói không sai, nhưng nàng không muốn luôn ỷ lại người khác, nếu như vậy những việc nàng làm có ý nghĩa gì đâu? Nhưng là dưới cái nhìn chăm chú ‘Nóng bóng’ của hắn, sao lý do nàng nói ra lại không có uy lực chứ?
“Đúng là hơi xa.” Long Thiên Dật đột nhiên nói ra một câu, không đợi Liễu Y Nhiễm nói tiếp, hắn lại nói tiếp: “Ta thấy như vậy đi, Nghênh Khách Lai đúng không? ‘Nhã Viên’ kia của ta cách đó tương đối gần, tuy vẫn luôn để đó không có ai ở nhưng thật ra đều có người làm dọn dẹp, ngươi và Tiểu Nhứ dọn đến đó đi.”
“Cái này...” Rốt cuộc là vẫn phải dựa vào hắn à?
Dường như nhìn ra băn khoăn của Liễu Y Nhiễm, Long Thiên Dật tiếp tục mở miệng: “Không phải cho ngươi ở không, chờ ngươi có lợi nhuận thì phải nộp tiền thuê theo tháng, quanh năm ở trọ cuối cùng cũng không ổn, ngày sau ngươi luôn phải có một mái nhà để an cư lạc nghiệp.”
Không ngờ Long Thiên Dật thế mà cũng là một người chủ bá đạo, Liễu Y Nhiễm u oán liếc nhìn hai người bọn họ, thật làm cho người ta dở khóc dở cười. Nhưng mà hắn nói cũng đúng, chung quy nàng vẫn phải có một ngôi nhà của chính mình, hơn nữa hiển nhiên hắn đã biết nàng tâm cao khí ngạo sẽ không vô duyên nhận đồ người khác tặng nên mới có thể nhắc đến tiền thuê. Như thế thì không có lý do để nàng kiên trì không đi, tình này nàng nhận, người thật lòng đối xử tốt với nàng thì nàng sẽ chân thành đối đãi với họ.
Nàng lập tức thoải mái cười: “Vậy mùng năm tháng sau, ta chờ các ngươi đến khai trương.”
“Cho dù ngươi không nói thì chúng ta cũng sẽ đi.” Tiêu Giác phe phẩy quạt nhướn mày, Long Thiên Dật chỉ cười gật đầu, lại nghe thấy tiếng trêu ghẹo: “Sau này phải gọi ngươi là Liễu lão bản rồi.”
“Nếu ngươi không cảm thấy là ra vẻ thì ta cũng đồng ý.” Nàng lườm Tiêu Giác tiếp lời, lại vẫn không nhịn được khóe miệng co rút.
“Chậc chậc, quả thực có điệu bộ của lão bản nha, ha ha...”
“Ngươi cứ cười nữa đi, ta đi về chuẩn bị một chút.” Liễu Y Nhiễm bất đắc dĩ xoay người, còn ở đây có khi bị hắn cười đến nổi da gà mất.
“Dật, thế mà ngươi đưa Nhã Viên kia cho nàng ở!” Ở bên ngoài Nhã Viên chính là biệt trang của Long Thiên Dật không ai không biết, nhưng trên thực tế lại chính là tổ chức tình báo bí mật của Long Tường sơn trang, mỗi người làm nhìn như bình thường lại có thân thủ bất phàm. Sắp xếp như vậy khó trách khỏi làm Tiêu Giác kinh ngạc. Một khi nàng vào ở thì người ngoài ai dám động vào nàng chứ?
“Ngươi không cảm thấy nữ tử như nàng nên đặt bên người mới tốt à?” Long Thiên Dật chậm rãi mở miệng.
“Chẳng lẽ ngươi còn đề phòng nàng?”
“Không, chính vì tin nàng nên mới an bài như thế.” Long Thiên Dật dường như nhớ ra gì đó, hắn tìm một phần tài liệu trên bàn đưa cho Tiêu Giác: “Nhìn cái này xem.”
“Ồ, không nghĩ đến người lạnh lùng như ngươi cũng sẽ có lúc đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để suy nghĩ cho người ta, mà đối phương lại là nữ nhân mà ngươi vẫn khinh thường đó giờ. Không sẽ phiền phức lên người à?” Tiêu Giác mỉm cười nhận lấy đọc kỹ sau đó một lúc lâu cũng không nói ra lời: “Cái này… Thật không ngờ, cũng làm khó nàng ấy rồi.”
“Phiền toái? Cho dù không có nàng thì không phải phiền toái này sớm hay muộn cũng sẽ tìm đến cửa à?” Long Thiên Dật ném cho cái tên hay hỏi này một ánh mắt ý là nếu không thánh chỉ này sao lại hạ chứ: “Ta chỉ nghi hoặc cảm thấy phần tình báo này không khớp với nàng.”
Lúc Long Thiên Dật lần đầu đọc nội dung của phần tình báo này cũng nghi ngờ tính chân thật của nó, cũng không phải là hắn khinh thường mà là hệ thống tình báo của Long Tường Sơn Trang chưa từng xảy ra sai lầm, vậy rốt cuộc là hắn đã bỏ qua điều gì nhỉ?
“Ồ, vậy ta cũng muốn xem một chút xem lần này nàng ấy sẽ cho ta bất ngờ gì!” Lòng hiếu kỳ của Tiêu Giác đã bị khơi dậy, nữ tử làm buôn bán mà lại dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, không có bất cứ của cải gì, thậm chí còn không có thân nhân nào. Nhưng nhìn nàng lúc nào cũng biểu hiện ra cách suy nghĩ độc đáo và tự tin, thật làm cho người ta có ham muốn tìm tòi cực điểm.
“Đợi việc này chấm dứt, mỗi ngày ta sẽ lại viết thư cho Tam đệ, sau khi ngươi trở về cũng sẽ không còn nhẹ nhàng như này nữa đâu.”
“Ôi, số ta thật là vất vả mà, vẫn là loại không lên sân được.” Tiêu Giác hối tiếc thở dài một tiếng tự than: “Ngày mai ta còn phải đi theo Y Y, vậy ngươi đi chỗ Triệu đại nhân nhé, khó có lúc ta tranh thủ rảnh rỗi một ngày.”
“Chờ lên sân khấu đó chính là thời khắc quyết đấu, không nắm chắc trăm phần trăm sao có thể dễ dàng bại lộ.” Long Thiên Dật hít sâu một hơi, tựa lưng vào ghế thả lỏng cơ thể, nhưng lời nói ra lại vô cùng ngưng trọng.
Lúc Tiêu Giác thần thanh khí sảng(*), khuôn mặt như hoa đào xuất hiện ở trước mặt Liễu Y Nhiễm nói đưa nàng đi Nhã Viên thì nàng hiểu được hắn có quan hệ không cạn với nơi này. Chờ đến nơi rồi, hắn nghiễm nhiên làm ra tư thái chủ nhân càng xác nhận suy đoán của nàng, e là nơi này không đơn giản như mặt ngoài.
Ngược lại Tiểu Nhứ ngước nhìn đại môn, dáng vẻ trợn mắt há mồm. Vào phía trong nàng ấy càng là trạng trái mất hồn mặt dại ra, một lúc lâu sau mới nói: “Đây thật sự là nơi chúng ta ở?”
“Tiểu thư, Long Trang chủ đối đãi với người quá tốt!” Tiểu Đào nhìn bốn phía cảm thán.
Liễu Y Nhiễm nghe vậy khẽ cười nhưng cũng không đáp lại, thật đúng là một chỗ tốt nha.
“Y Y, ta đưa ngươi đi nhìn một vòng nhé?”
“Không được, sắp đồ xong ta còn muốn về tiệm sắp xếp các việc khác.” Liễu Y Nhiễm dịu dàng từ chối, bây giờ còn chưa phải lúc ngắm cảnh, không phải còn sống ở đây lâu dài à.
“Thu xếp đồ của tiểu thư cho thỏa đáng, chuẩn bị phòng cho tốt, sau này tiểu thư nói gì các ngươi đều phải nghe theo.” Tiêu Giác nghiêm túc phân phó.
“Vâng.” Nha đầu mặc đồ màu đỏ hành lễ đáp, nàng ta tiến lên nhận lấy tay nải trong tay Tiểu Nhứ, nàng ta chỉ liếc qua một cái rồi nhanh chóng lui xuống.
“Y Y, chúng ta đi thôi nào.”
Đối với việc Tiêu Giác quen tay quen việc, Liễu Y Nhiễm cười nhạt không nói, nàng thấy người làm trong đây đều rất có ánh mắt, đối với hắn càng cung kính có lễ, phân phó như vậy không còn nghi ngờ gì là đã coi nàng là người một nhà, nàng còn có thể nói cái gì nữa chứ? Chỉ là ân tình này thật sự quá lớn, nàng nên báo đáp sao đây…
Bốn người đi một lát là đến ‘Nghênh Khách Lai’.
Trong chính sảnh, thợ cả được mời đến đang tiến hành chỉnh sửa kết cấu dựa theo ‘Bản vẽ’ mà ngày đó Liễu Y Nhiễm đưa ra, người hôm qua mới tuyển cũng đều tụ tập ở sảnh đường cũng chịu khó bưng trà đưa nước.
Vương tẩu nói phòng ở đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ chờ người vào ở. Liễu Y Nhiễm cười xin lỗi nói nàng đã có nơi đặt chân, ba gian phòng kia cứ để đó trước, dù sao cũng sẽ có chỗ dùng, sau đó nàng gọi mười tên tiểu nhị đến hậu viện dạy bảo.
Nam nữ tổng là mười người, chia thành hai hàng. Vương tẩu đã pha trà xong, lại bày điểm tâm ở trên bàn đá. Tiêu Giác và Tiểu Nhứ ngồi xuống theo nàng, Tiểu Đào đứng ở bên nàng hầu hạ.
Nhìn hai hàng nam nữ đang chờ phân phó, Liễu Y Nhiễm hắng giọng nói: “Sau này mười người các ngươi chính là người phục vụ trong tiệm, mỉm cười phục vụ, lấy khách làm gốc. Không phân biệt nam, nữ, già, trẻ, người phú quý hay bá tánh bình dân, ngay cả là tên ăn mày vào cửa thì đều phải đối xử bình đẳng, lấy lễ đãi người. Chỉ cần bước vào cửa hàng của ta thì là khách, không được dùng mắt sắc nhìn người, điểm này nhất định phải làm được, các ngươi nghe rõ chưa?”
“Dạ tiểu thư, chúng tôi đã rõ.”
“Tốt lắm! Làm người phục vụ phải cố hết sức làm vừa lòng khách nhân. Đối với thức ăn trong viện, các ngươi có nghĩa vụ đề cử và giới thiệu, mọi người đều phải nhớ kỹ các món và cách ăn, mấy ngày nay ta sẽ nói cho các ngươi.” Thấy bọn họ gật đầu nàng lại nói: “Ở trong tiệm các ngươi phải mắt nhìn sáu phương tai nghe tám hướng, chỉ cần khách có yêu cầu thì phải theo tiếng gọi mà phục vụ, không được mở miệng oán giận, phải luôn nhớ kỹ dùng khuôn mặt tươi cười đón khách.”
“Vậy nếu khách cố tình gây khó dễ thì sao?”
“Đó là lúc khảo nghiệm các ngươi, có câu là đưa tay không đánh người mặt cười, nếu các ngươi thật sự làm tốt phận sự của mình thì ai có thể nhặt xương ra từ trứng? Nếu thật sự gặp phải người cố ý gây sự, nói nhẹ nhàng không giải quyết được thì các ngươi phải nhớ không được chống đối khách hàng, cho dù là mình chiếm lẽ phải cũng phải có trình độ đối đáp, cũng kịp thời báo lại với ta, lúc đó ta sẽ xử lý.”
“Chúng ta nhớ kỹ xin tuân theo tiểu thư dạy bảo.”
“Đây không phải là ta dạy bảo mà là điều cơ bản khi đối nhân xử thế.” Liễu Y Nhiễm khẽ miết chén một cái, nàng không muốn đơn thuần để bọn họ làm rập khuôn theo mệnh lệnh mà là người làm việc phát ra từ sự chân thành, nàng đưa mắt nói: “Ở chỗ của ta, mọi người đều được tự do ngôn luận, có bất kỳ ý kiến ý tưởng gì đều có thể nói với ta, không cần vì ta là chủ nhân mà không dám nói thẳng. Vì bổn tiệm cùng ích lợi lớn nhất của mọi người, cùng nhau tiến lùi, còn có câu hỏi gì không?”
Thấy mọi người không nói gì, chỉ âm thầm tự vấn lại lời nàng nói mà tâm tình lại là kích động khó nén, lúc này Liễu Y Nhiễm mới cười nói: “Nếu đều không còn vấn đề gì, vậy bắt đầu huấn luyện của ngày hôm nay… Bưng mâm…”
* Thần thanh khí sảng: Tinh thần thoải mái dễ chịu.