“Bưng mâm mà cũng phải luyện á?” Tiêu Giác nghe vậy thì ngạc nhiên bật thốt.
“Phương diện này phải học nhiều đấy!” Liễu Y Nhiễm nhướn mày cười, thấy ánh mắt hắn mang vẻ khó hiểu thì nàng ngoắc ngón tay với hắn: “Phải làm nhanh ổn, vội mà không loạn cũng không phải dễ đâu. Ngươi xem cửa hàng này của ta, tuy không được coi là quá lớn nhưng tuyệt đối không nhỏ, thử nghĩ chút xem, nếu ngồi đầy người mà bọn họ phải đi qua lại ở giữa thì sẽ khó tránh phải va đập đúng không. Nếu tư thế không đúng, chưa nói đến rơi mâm, mà ngón tay lại chạm vào trong đồ ăn thì ngươi sẽ vẫn ăn được à?”
“À… Điểm này thật là ta chưa nghĩ đến.” Tiêu Giác nghe nàng nói vậy tự ngẫm lại.
“Ngươi lại nhìn mấy nữ tử kia thế nào?” Liễu Y Nhiễm chỉ vào mấy bóng người đang đi lại huấn luyện giữa sân.
“Coi như thuận mắt.” Người có thể vào mắt hắn coi như không nhiều lắm, thuận mắt đã là không tồi rồi.
“Cái đó gọi là sắc đẹp thay cơm, ít ra nhìn các nàng xinh đẹp lung linh, có ấn tượng tốt trên mặt thị giác là cực kỳ quan trọng. Ta không cầu các nàng có bao nhiêu thướt tha muôn vẻ, nhưng nếu vẻ mặt các nàng õng ẹo gượng ép đưa thức ăn cho ngươi, hoặc là không để ý đến hình tượng mà đi phăm phăm, tùy ý ném đồ trước mặt ngươi thì ngươi có cảm tưởng thế nào?”
Nhìn khóe miệng Tiêu Giác từ từ cong lên, nàng biết hắn đã hiểu huyền cơ trong đó, nàng nâng chén trà lên uống một ngụm.
“Ta nói này Y Y, ngươi lại làm ta ngạc nhiên đó. Sao ngươi lại có thể nghĩ ra được những cái này nhỉ?” Tiêu Giác ghé sát vào người nàng, nói như lấy lòng: “Mấy ngày nay ta tới hỗ trợ được không?”
“Đừng đừng, ta không dám nhận. Coi như ngươi chừa cho ta một chút cảm giác thần bí có được không? Đến ngày khai trương lại đến khám phá có phải tốt không?” Hỗ trợ á? Đừng nói là cho nàng thêm phiền mà nhìn dáng vẻ thỉnh thoảng liếc trộm hắn của mấy nha đầu kia, nàng nào dám để hắn đến đây mỗi ngày.
“Y Y…”
“Người kia, chú ý tay của ngươi kìa, đều cho vào nước rồi!” Nàng quay đầu không để ý đến hắn lớn tiếng chỉ ra sai sót của người ở đây: “Còn ngươi nữa, tú hoa đâu? Bước chân lớn một chút, đừng bước quá nhỏ…”
“Nương tử nàng thật nhẫn tâm!” Tiêu Giác ai oán bĩu môi, nói như vậy muốn có bao nhiêu tủi thân thì có bấy nhiêu, đáng tiếc chiêu này không thể thực hiện được với Liễu Y Nhiễm.
“Tướng công, chàng có muốn mượn vài giọt nước mắt không? Trên bàn có nhiều nước lắm đấy!” Nàng chỉ chỉ phía trước hờ hững mở miệng, làm cho mọi người ở bên đó nghẹn cười đỏ cả mặt.
“Ôi… Nghĩ đến ta là một thế hệ mỹ nam ở Thiên Sóc hoàng triều, thế mà ở trước mặt ngươi hoàn toàn bị hủy, ngươi phải chịu trách nhiệm đó!”
“Ngươi có hình tượng à?” Liễu Y Nhiễm nghi ngờ đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lần, nàng thật không nhìn ra mà.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều cười ầm lên, nước trên mâm đều tràn ra ngoài.
“Năng lực thừa nhận của các ngươi còn quá kém, dễ bị bên ngoài tác động như vậy, sau này làm việc thế nào chứ? Chuyên tâm luyện tập cho ta!” Liễu Y Nhiễm híp mắt đảo qua giữa sân, mấy người vốn đang cười vui vẻ lập tức ngừng cười, vẻ mặt mọi người đau khổ mắt nhìn thẳng tiếp tục động tác trong tay.
“Cái này gọi là vui quá hóa buồn.” Tiêu Giác cong môi, hắn thoải mái dựa vào phía sau hờ hững thản nhiên rung quạt ngọc trong tay: “Huấn luyện như này thật sự cao minh.”
Mấy ngày sau đó quả nhiên Tiêu Giác không ồn ào nữa, Liễu Y Nhiễm cũng an tâm mà đi dạy mọi người cách phân biệt hải sản, cùng với đủ loại phương pháp ăn, hai vị đâu bếp kia tất nhiên lại được nàng truyền cho ‘Bí phương’ dinh dưỡng độc quyền.
Nếu nói lúc trước mọi người cung kính với Liễu Y Nhiễm vì nàng là chủ nhân cùng với đãi ngộ cực tốt, như vậy hiện tại là kính ý từ tận đáy lòng, thậm chí còn mang theo cuồng nhiệt và súng bái vô hạn. Tuy nàng có hơi ngạc nhiên với phản ứng khoa trương của mọi người nhưng kết quả này lại làm cho nàng vừa lòng.
Nàng ở nơi này khua chiêng gõ trống ra sức chuẩn bị mọi việc thì ít ngày nữa cũng khai hỏa chiến tranh trên biển, kết quả không cần nói cũng biết, dưới sự phối hợp đắc lực của Long Tường sơn trang, một lần hành động là có thể tiêu diệt đám tặc nhân kia, để thành Triều Dương được hưởng thái bình.
Ngày mùng năm là ngày hoàng đạo, mọi việc đều tốt, lại vừa hay gặp tin mừng chiến thắng, đám đông trên đường cái như thủy triều, ngay cả ông trời cũng đặc biệt nể mặt, ở trên mặt trời rực rỡ phía dưới là cảnh ca múa thái bình.
Liễu Y Nhiễm thay một bộ váy lụa đỏ tươi, khuôn mặt trang điểm nhẹ, phong hoa tuyệt đại xuất hiện trước mặt mọi người. Nhân viên sớm đã thay đồng phục màu xanh da trời, tuy mọi người đã sớm quen với vẻ đẹp tuyệt sắc của nàng nhưng giờ phút này hô hấp của họ không khỏi cứng lại, nhân viên nam càng là đỏ cả mặt.
Liễu Y Nhiễm cười vung bàn tay trắng nõn lên, đôi môi đỏ khẽ mở: “Giờ lành đã đến, chuẩn bị mở cửa hàng!”
Mười người lập tức lục tục ra ngoài cửa, đánh chiêng đánh trống, một loạt người đứng như vậy muốn không thu hút ánh mắt của mọi người là điều rất khó. Hơn nữa trải qua tuyên truyền trước đó, trước cửa lâu đã bị vây đến chật như nêm cối. Một thân lửa đỏ kia trong đám người càng rực rỡ lóa mắt, âm thanh kinh ngạc cảm thán không ngừng nổi lên bốn phía.
Lục Tiểu Phụng dẫn đầu mấy đương gia đi đầu bưng hạ lễ tiến vào.
“Lần này Y Y làm khí phái hơn so với lúc tiểu điếm kia của ta khai trương nhiều, riêng mỹ nhân đứng như vậy cũng làm ta cảm thấy chuyến này đi là đúng đắn.” Trong mắt của hắn ta mang theo kinh diễm lên tiếng tán thưởng.
“Một lúc nữa còn xin Lục đại lão bản cắt băng nơi này cho ta.” Liễu Y Nhiễm mỉm cười tiếp lời, nàng chỉ vài vị nữ tử bưng lụa màu ở trước mặt.
“Cắt băng?” Hắn ta nhìn kéo nhỏ trên bàn, tuy hơi khó hiểu, nhưng sau đó nhìn kỹ thì lập tức hiểu ra, vui vẻ đáp ứng: “Rất vinh hạnh!”
Liễu Thiếu Khanh kia cũng đến đúng giờ, một thân đồ trắng như cũ, trong sáng sảng khoái tiến lên chúc mừng.
Giữa lúc đó mọi người tự giác nhường ra một con đường, thỉnh thoảng có thể nghe thấy vài tiếng kinh hộ. Long Thiên Dật và Tiêu Giác mang theo đội vũ sư đồ sộ phách lối biểu hiện thái độ.
“Ngay cả Long trang chủ cũng đến, nữ tử này không phải dạng bình thường nha…”
“Còn không phải à? Cứ nhìn vào việc hai đại trang chủ cùng quan phủ bắt tay diệt giặc, mà người bên cạnh Long trang chủ chính là thiếu trang chủ tiếng tăm lẫy lừng của Phi Ưng sơn trang đúng không? Quả nhiên nghe danh không bằng gặp mặt…”
“Chắc chắn đúng rồi, các ngươi lại nhìn ông chủ Lục ở kia cũng không phải người đơn giản đâu! Mới hơn một tháng ngắn ngủi mà hắn ta đã ôm hết toàn bộ tuyến đường vận chuyển buôn bán trên biển, chính là đồng bọn hợp tác với Long trang chủ đấy!”
“Các ngươi xem kìa, ngay cả Thiếu Đông của ‘Nhất Phẩm Hương’ không bao giờ tham gia mấy loại này cũng đến, thật là có mặt mũi lớn!”
“Cửa hàng này khai trương cũng thật đủ long trọng, thoáng cái đã thấy nhiều nhân vật lớn thế này đúng là có phúc ba đời đó!”
“Chúc mừng Liễu lão bản khai trương đại cát, Long mỗ chưa kịp chuẩn bị lễ vật, chỉ mang theo đội vũ sư này đến trợ hứng, xin lượng thứ.” Long Thiên Dật mở miệng gọi nàng một tiếng ‘Liễu lão bản’, không nghi ngờ gì nữa hắn đã công khai biểu thị địa vị của nàng, lại nhìn đội biểu diễn chuyên nghiệp này, mấy loại xã giao kia sao có thể so sánh chứ?
“Long trang chủ đại giá quang lâm là vinh hạnh của Y Y.” Liễu Y Nhiễm cũng không nhiều lời, hắn cho nàng đủ mặt mũi làm nàng vô cùng cảm kích, trong lòng ghi nhớ là được rồi, biểu hiện trên mặt nàng hào phóng cũng hợp ý của hắn.
Tiếng chiêng trống, đội vũ sư đã dừng lại, Liễu Y Nhiễm đi đầu, mấy người bọn hắn chia làm hai bên trái phải, dưới sự ra hiệu nhẹ nhàng của nàng đồng loạt cắt đứt dải lụa.
“Kết thúc buổi lễ!” Dưới một tiếng hô to của người làm, Liễu Y Nhiễm kéo tấm lụa đỏ phủ trên bảng hiệu cửa hàng ra, ba chữ to ‘Thủy Tinh Cung’ xanh lục trong suốt xuất hiện trước mắt mọi người. Nói đến những chữ trên bảng hiệu này chính là nàng đã tốn tâm tư vào đó. Hiện giờ màu xanh lục trong suốt, vừa đến buổi tối không có ánh sáng cũng tự sáng lên, dĩ nhiên là không thiếu được phải dùng bột huỳnh quang.
“Thủy Tinh Cung chính thức khai trương! Trong ba ngày này, tất cả đồ ăn của tiệm ta sẽ giảm nửa giá, hoan nghênh mọi người lui đến!” Mọi người ở phía dưới ồ lên, hành động này làm mọi người kinh ngạc, trên mặt mỗi người đều mang vẻ vui mừng: “Các vị, mời vào, đầu tiên xin mời Liễu thiếu đông gia mang đến cho mọi người một đoạn ‘Na Tra Náo Hải’.”
“Thế mà nàng còn mời cả người kể chuyện đến nơi này? Không thể tưởng tượng được, thật không thể tưởng tượng được, chủ nhân nơi này có năng lực thật lớn…”
Theo từng tiếng nghị luận, mọi người lục tục đi vào tiệm, trong lúc nhất thời toàn bộ thính đường đã không còn chỗ ngồi.
Ở giữa thính đường có một đài nhỏ hình vòng cung, phía trên đặt một cái bàn, trên bàn có trà nước điểm tâm đầy đủ, chỗ này dĩ nhiên là nơi Liễu Thiếu Khanh kể chuyện.
Chỗ chính diện dựa vào tường là một bàn dài giống quầy rượu, trên toàn bộ bàn dài phân ra từng đĩa lớn đĩa nhỏ, đây là khu tự chọn, khách hàng căn cứ sở thích của bản thân mà chọn lấy các loại thức ăn.
Phía vòng ngoài dựa vào tường đều là loại bàn nhỏ cỡ hai ba người một bàn. Bên trái là một loạt bài dài lớn, để cho người đi lẻ tùy ý ngồi, phía trên đó là khu riêng cho đầu bếp Lý nướng đồ, khách vừa ăn vừa xem đầu bếp làm. Trên đại đường là bàn tròn, bàn vuông sắp theo thứ tự, phục vụ những người đến kết giao bạn bè.
Lầu trên lầu dưới có ba phòng cỡ lớn, trong phòng thuê riêng có thể cung cấp bàn tròn riêng cỡ chừng mười người ngồi, cho dù là tụ họp thân bằng cố hữu hay là văn nhân nhã sĩ ngâm thơ đối từ, hoặc thương nhân nghị sự đều có thể tận hứng; còn có năm nhã gian nhỏ, cái gọi là nhỏ là phòng nhỏ chỉ chứa được tầm hai đến ba người, cũng không thiếu sắp xếp tình thú.
Tóm lại một câu, không có việc làm không được, chỉ có ngươi không tưởng tượng ra thôi.
Những khách hàng đó bị câu chuyện Liễu thiếu khanh bắt đầu kể hấp dẫn, cũng không vội gọi đồ ăn mà chỉ uống trà, làm người nghe nồng nhiệt.
“Muốn biết phần sau ra sao, xin nghe vào lần sau!” Theo giọng nói thánh thót của Liễu Thiếu Khanh kết thúc, mọi người còn chưa đã thèm liên tục trầm trồ khen ngợi, lại không ầm ĩ không làm khó mà điều chỉnh cảm xúc, nghe ‘Người phục vụ’ giới thiệu làm lòng tò mò của mọi người tăng lên nhiều. Liễu Y Nhiễm cũng thức thời mời Liễu Thiếu Khanh lên lầu ngồi chung với mấy người Long Thiên Dật.
“Khách quan, ngài chọn món nào? Đây là thực đơn của cửa hàng chúng tôi, lấy hải sản làm chủ, đầy đủ các loại cháo hải sản, tất cả xem ngài thích loại nào. Đồ ăn chính có tôm hùm hấp, cua biển hấp cay, bào ngư sốt vân vân…; nếu ngài ăn nhiều cay thì chúng tôi có ngao xào cay, ngao hai cồi hấp xả ớt, ốc móng tay, còn có mẻ hàu tươi béo ngon miệng, có nói cũng nói không hết, nơi này của chúng tôi cần gì đều có…”
“Ngài lại xem khu tự chọn ở bên kia, tất cả đều là đồ tráng miệng, ăn sống ăn chín tùy sở thích của ngài; còn khu nướng kia nữa, ngài xem muốn ăn cái gì thì có thể bảo đầu bếp làm rồi ta bưng đến cho ngài, đảm bảo mới mẻ nhanh chóng. Làm ngài vừa lòng chính là tấm lòng của tiệm chúng tôi, đây là tôn chỉ của bổn tiệm.”
“Y Y, quả nhiên ngươi cho chúng ta một sự kinh hỉ lớn nha.” Tiêu Giác mắt mở to nhìn bố cục trong này, lại nhìn nhân viên vội vàng giới thiệu với khách hàng: “Ngươi huấn luyện thủ hạ rất khá.”
“Kinh hỉ không chỉ có một cái này đâu.” Liễu Y Nhiễm cười đứng dậy, nhấn một cái ở cạnh bàn, ở giữa bàn tròn lập tức hiện lên huyền cơ, một khối sắt hình tròn nhỏ đi vào tầm mắt mọi người: “Các vị đại gia đã quen được người khác phục vụ, không ngại chính mình động tay chiêm nghiệm lạc thú tự tay làm chứ?”
Nói xong nàng đặt con mực tươi lên tấm ván sắt rồi rưới gia vị bí mật lên, ván sắt lập tức vang lên những tiếng xèo xèo, mùi thơm tỏa ra bốn phía. Liễu Y Nhiễm vừa nhanh tay lật mực vừa giải thích công năng của cái bàn: “Bàn có hai tác dụng, tùy theo ý thích của khách, ấn xuống nút bấm màu đỏ ở chỗ này là dùng được.”
“Cái này mới nha.” Lục Tiểu Phụng cũng đầy hứng thú, dưới sự ngạc nhiên hắn cũng tự tay nướng đồ.
“Tiểu Nhứ, đại tiệc có thể lên rồi, ta thấy mọi người đều vội, ngươi và Tiểu Đào đi một chuyến đi.” Mấy vật nhỏ này chỉ làm tăng thêm thú vị, đại tiệc chân chính mới là trọng yếu, trên bàn này có người nào không phải nhân vật lớn có uy tín danh tiếng, sao có thể chậm trễ chứ.
“Được, ta lập tức đi ngay.”
“Y Y có suy nghĩ thật độc đáo, nơi này muốn buôn bán không tốt cũng khó đấy.” Liễu Thiếu Khanh nhìn nơi này cảm thán một câu.
“Ở Thủy Tinh Cung của ta, rượu cũng không thể thiếu, mọi người rót đầy nào.” Vừa nói nàng vừa lấy nữ nhi hồng lâu năm đã sớm chuẩn bị chu đáo rót cho bọn họ: “Được các vị yêu quý đến đây cổ vũ, Y Y xin cạn chén trước kính mọi người.”
“Liễu cô nương thật sự là nữ trung hào kiệt.” Theo giọng nói ồm ồm của Đại Hồ Tử, mọi người cũng cười uống hết chén rượu trong tay, lại nghe hắn ta nói tiếp: “Hôm nay là ngày vui lớn của cô nương, ta còn đang chờ không say không về đây, chén nhỏ này không đủ cho ta uống, đổi chén lớn đến đây!”
Khi nói chuyện, đồ ăn đã được bày lên đầy bàn, Liễu Y Nhiễm giới thiệu cho bọn họ từng món, trong đó tất nhiên không thể thiếu vài món thực dưỡng, dưới sự dẫn dắt của nàng, mọi người cũng sôi nổi động đũa, ăn thử đến món nàng nói đều thấy nguyên sắc nguyên hương thật là mỹ vị.
“Không nghĩ đến những đồ ăn sống này vậy mà lại tươi ngon ngoài dự đoán của mọi người.” Tiêu Giác bị mù tạt làm cho sặc đến mức chảy cả nước mắt nhưng vẫn mở miệng khen ngợi: “Thứ này ăn cay đến sộc vào mũi, nhưng mà thật sự rất sảng khoái đó, ha ha… Y Y, ta thật muốn mở đầu ngươi ra để nhìn xem bên trong có những ý tưởng lạ lùng cổ quái nào đó.”
“Nếu cảm thấy đủ vị như vậy thì không ngại ăn nhiều một chút.” Liễu Y Nhiễm gắp một miếng cá hồi dính một lượng lớn mù tạt nhét vào miệng hắn ta, nàng nhướn mày cười nói rất có ý uy hiếp.
“Người ta đều nói dùng đồ của mỹ nhân là khó nhất, ôi nhưng mà ta rất vui!” Nói xong hắn nuốt xuống miếng cá Liễu Y Nhiễm đút cho, không ngoài dự đoán mà nước mắt như mưa, thật có tính giải trí rất cao.
Trận vui đùa này làm mọi người đều vui vẻ, trong nhất thời mọi người đều nâng cốc, hòa thuận vui vẻ, bầu không khí cũng thả lỏng, ngay cả Long Thiên Dật ngồi một bên trầm tĩnh không nói cũng bị lây nhiễm không khí này, thỉnh thoảng hắn cũng nói với mọi người vài câu.
Buổi khai trương hôm nay kết thúc hoàn mỹ như trong dự đoán…