Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần

Chương 167



“Yên Nhiên à, nghe lời gia gia, bất kể lần Ước hẹn ba năm này các ngươi ai thắng ai thua, ngươi cũng nên nói lời xin lỗi với Tiêu Viêm đi!”

“Xin lỗi!? Ta không làm gì sai, tại sao phải xin lỗi?” - Bỏ qua tất cả những vấn đề khác, thì chỉ riêng thân phận đệ tử của Vân Vận, Thiếu tông chủ của Vân Lam Tông thôi đã đủ để Nạp Lan Yên Nhiên quyết tâm không thể cúi đầu nhận sai trước người khác, đặc biệt là một kẻ từng trước mặt bao nhiêu người viết “hưu thư*” cho nàng rồi.

Đáng tiếc, trong mắt những người trưởng thành, cụ thể hơn là Nạp Lan Kiệt gia gia nàng, thì thứ mà trái tim và lý trí Nạp Lan Yên Nhiên luôn cho rằng là “sự kiêu ngạo” ấy lại chẳng khác gì sự bướng bỉnh của một đứa con nít biết mình sai rành rành, nhưng bởi vì hèn nhát không dám đối mặt với sự thật, nên cuối cùng mới tìm cớ để ngoan cố chống lại mà thôi.

“Ngươi rõ ràng có thể âm thầm đi vào Tiêu Gia, lựa lời nhẹ nhàng bàn chuyện từ hôn với một mình Tiêu Chiến, đến lúc đó được hay không được chuyện cũng sẽ chẳng trở nên rùm beng như bây giờ. Đáng tiếc, quyết định cuối cùng của ngươi lại là dùng thế lực của Vân Lam Tông đi ép buộc Tiêu Gia thối hôn, vẫn là bằng cái thái độ “ta bố thí các ngươi đan dược, đổi lại các ngươi trả ta sự tự do” như ngồi trên đầu, trên cổ người khác.

Ta biết bản thân ngươi cũng đã sớm hiểu rõ làm như vậy sẽ khiến danh dự của Tiêu Gia chịu nhiều tổn thương. Chỉ là bởi vì mấy năm nay thực lực ngươi ngày càng đi lên, kéo theo thân phận cũng thêm phần hiển hách, cho nên mới không muốn, cũng không nghĩ đến sẽ mở miệng nói xin lỗi người ta.

Nhưng mà Yên Nhiên à, ngươi càng như vậy sẽ chỉ càng đào sâu thêm khoảng cách giữa ngươi và Tiêu Viêm mà thôi.


Ước hẹn ba năm xong, cho dù ngươi thắng thì sao chứ? Người trong thiên hạ sẽ nghĩ ngươi là loại nữ nhân thực dụng, ham tiền, hám lợi, vì ham mê quyền lực mà bất cận nhân tình. Rồi dần dần vây quanh ngươi cũng chỉ toàn những kẻ như thế, bởi vì trên đời này tồn tại cái gọi là vật họp theo loài a.

Còn như ngươi thua, tấm hưu thư kia sẽ trở thành vết nhơ vĩnh viễn không thể nào rửa sạch được. Huống hồ, với thiên phú tu luyện đã trở lại và địa vị Luyện Dược Sư cao quý của Tiêu Viêm, sau này còn ai dám cùng người làm bạn, làm tri kỷ, làm phu thê nữa đây?”

Ngày đó tại hậu sơn Tiêu Gia, Tiêu Thiên đã từng phân tích thiệt - hơn của Ước hẹn ba năm với Tiêu Viêm, đáp án cuối cùng là thắng hay thua gì thì Tiêu Viêm cũng sẽ là người thua. Hiện tại Nạp Lan Kiệt cũng đang làm như thế với Nạp Lan Yên Nhiên, và rất không bất ngờ, kết quả chẳng khác chút nào cả.

Một trận chiến chưa diễn ra, nhưng định sẵn cả hai đều tham gia chắc chắn đều sẻ sắm vai kẻ thua cuộc, đúng như cái cách mà vợ chồng trong gia đình cãi vã vậy.

Đáng nói là, sự kiện “Ước hẹn ba năm” nói lớn có thể lớn tới mức ảnh hưởng sâu sắc và nghiêm trọng tới danh dự của hai gia tộc, thể diện của hai thiên tài, tương lai của hai cường giả đỉnh tiêm của Gia Mã Đế Quốc, nhưng nếu nói nhỏ cũng có thể chỉ bé bằng… trò trẻ con của hai đứa nhóc con chưa ráo máu đầu bởi vì ghét cái bản mặt nhau mà bày trò đánh nhau không hơn không kém.

Vấn đề ở chỗ Nạp Lan Yên Nhiên trẻ trâu thì cũng thôi đi, dù sao tại thời điểm đó nàng cũng chỉ một con nhóc mười lăm tuổi vắt mũi chưa sạch, suy nghĩ chưa chín chắn, trong bối cảnh từ bé đã sống giàu sang trong tung hô nên tâm tính có chút bành trướng mà thôi.

Còn Tiêu Viêm thì hoàn toàn ngược lại.

×

— QUẢNG CÁO —

Tổng số tuổi hai đời của hắn ít cũng phải phá “băm” a, vậy mà xử sự cứ như… chán chẳng buồn lói!

“Khoảng cách càng sâu lại làm sao!? Đời này ta và hắn đã định là không có khả năng, mà đã kém duyên vô phận rồi thì sâu thế chứ sâu nữa cũng chẳng hề gì cả.” - Nạp Lan Yên Nhiên cau mày, bàn tay giơ lên ngăn cản ý định tiếp tục khuyên răn của Nạp Lan Kiệt, ánh mắt quyết tuyệt: “Gia gia, chuyện của ta ngài đừng quản nữa. Dù sao Ước hẹn ba năm xong, bất kể là thắng hay thua, ta vĩnh viễn cũng sẽ không có ý định gặp lại hắn thêm lần nào trong đời nữa.

Về phần tương lai, cháu gái ngươi cũng đâu phải loại nữ nhân không ai muốn, việc gì cứ phải nhớ thương một kẻ xa lạ cho nhọc lòng? Mà kể cả sau này ta có chẳng may tìm không được trượng phu, đó cũng chuyện cuộc đời ta, cùng tên kia chẳng tồn tại bất kỳ liên quan nào cả.


Thôi, ta muốn xem thi đấu, không nói chuyện với gia gia ngài nữa.”

Dứt lời, Nạp Lan Yên Nhiên dùng đấu khí bịt kín hai tai, ánh mắt hướng lên trên sân thi đấu, rõ ràng là không muốn nghe Nạp Lan Kiệt cằn nhằn thêm.

Thái độ rất xấc xược và có thể gọi là hỗn hào của Nạp Lan Yên Nhiên đương nhiên là khiến Nạp Lan Kiệt tức giận, nhưng cuối cùng Sư Tâm Nguyên Soái cũng chẳng thể nào làm gì được nàng. Dù sao hiện tại đang là thời gian của Đại hội Luyện Dược Sư, vẫn là tại nơi công cộng a, cho nên… trừng mắt một cái rồi thôi chứ làm được gì nữa đâu.

Quay lại với đại hội.

Đã ba mươi phút trôi qua kể từ thời điểm tiếng chuông báo hiệu vòng thi đấu thứ ba bắt đầu.

Dưới sân thi đấu, một vài thí sinh có lượng dược liệu cần xử lý ít hơn những người khác đã sớm hoàn tất phần tinh luyện dược liệu của mình để chuẩn bị bước vào giai đoạn tiếp theo của quá trình luyện đan. Trong khi đó, Mộc Ánh Tuyết, Tiểu công chúa, Liễu Linh, Viêm Lợi v.v. những ứng cử viên sáng giá cho vị trí quán quân này vậy mà vẫn còn đang loay hoay với bước thứ nhất của mình chưa biết khi nào mới xong.

Nguyên nhân của sự chậm trễ này xuất phát từ… số lượng dược tài cần phải tinh luyện của họ đếm sơ sơ thôi cũng thấy là nhiều hơn gấp rưỡi, thậm chí gấp đôi những người khác!

Mặc dù số lượng dược liệu thành phần không hẳn là đại biểu cho độ cao, độ khó cũng như giá trị của đan dược thành phẩm, nhưng về tổng thể mà nói thì tương quan giữa số lượng đầu vào và chất lượng đầu ra vẫn sẽ luôn tồn tại. Đâu phải vô duyên vô cơ mà đan dược cấp cao lại luôn cần nhiều nguyên liệu và yêu cầu tính chính xác cũng như tỉ mỉ trong chế tác cao hơn cấp thấp đâu.

Và cũng trong nửa giờ này, hình ảnh những cột khói khi thì xanh, lúc thì đen xuất hiện sau những âm thanh trầm muộn khiến người ta buồn bực, thậm chí là tức giận đang trở nên càng lúc càng nhiều hơn. Mỗi lần như thế, lại có một thí sinh mang theo sắc mặt sa sút, tinh thần ảm đạm bước xuống đài, biến đại hội thành cái sàng lớn không ngừng sàng lọc một cách lạnh lùng và vô tình.

×

— QUẢNG CÁO —

Quan trọng hơn là, theo thời gian trôi qua, những gánh nặng tiêu hao cả về thể chất, lẫn tinh thần cũng đã bắt đầu hiện ra rõ rệt trên mặt các thí sinh. Liên tục phải tiêu hao đấu khí để duy trì ngọn lửa cháy không ngừng gây ra mệt mỏi lên thân thể và kinh mạch, trong bối cảnh áp lực vô hình từ quỹ thời gian đang giảm sút cùng thất của những người khác xung quanh cứ thế lớn dần lên.


Một sự khắc nghiệt kinh khủng mà ngay cả các khán giả, những người ngoài nghề có mặt chỉ để xem cuộc vui, cũng có thể dễ dàng cảm nhận được!

“Này, ngươi nhìn ra bọn họ luyện chế đan dược gì, phẩm giai ra sao không?” - Không nhịn được nhàm chán, Mỹ Đỗ Toa lại một lần nữa biến Tiêu Thiên thành tâm điểm của mọi ánh nhìn khi nghiêng đầu về phía hắn hỏi thăm.

“Bây giờ chưa đủ cơ sở chắc chắn.” - Tiêu Thiên lắc đầu đáp: “Ít nhất cũng phải chờ đến khi đan dược sắp được luyện thành, lúc đó các loại đan hương, rồi sóng linh khí, thậm chí dị tượng xuất hiện thì mới có đầy đủ điều kiện để xác định.”

Lời giải thích này của Tiêu Thiên vừa ra, không chỉ Mỹ Đỗ Toa cảm thấy hài lòng, mà những người khác trên khu vực khách quý cũng gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ.

Cho đến thời điểm hiện tại, thời gian để các thí sinh thực hiện phần thi của mình đã trôi một nửa. Dưới sân, không ít người đều đã bước vào những công đoạn cuối cùng của quá trình dung đan, chính là bước thứ hai trên tổng số ba bước luyện đan. Hay nói cách khác, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì rất nhanh thôi, người đầu tiên hoàn thành phần thi của mình sẽ xuất hiện, đến lúc luyện đan dược gì, tác dụng ra sao, phẩm cấp thế nào tất cả đều sẽ rõ ràng.

Và không ngoài dự đoán, giữa lúc vô số người đều đang nóng lòng chờ đợi sản phẩm đầu tiên của vòng thi thứ ba, cũng là vòng chung kết xếp hạng toàn Đại hội Luyện Dược Sư, chính thức ra lò, thì một mùi hương nhàn nhạt nhưng ngào ngạt bất ngờ chậm rãi tràn ngập ra xung quanh khiến gần như toàn bộ ánh mắt của tất cả mọi người đang có mặt tại quảng trường Hoàng Gia đều đổ dồn về phía Mộc Ánh Tuyết, cụ thể hơn là bên trong một dược đỉnh màu đỏ sẫm.

“B-Bốn... là đan dược cấp bốn a!?” - Giữa bầu không khí tĩnh lặng tới nghẹt thở, ai đó bất ngờ thốt lên một tiếng không lớn nhưng cực kỳ dễ nghe như thế.

Mà, là ai thì bây giờ điều đó cũng không còn quan trọng nữa, bởi vì người “có vẻ như” đã thành công luyện ra một viên đan dược cấp bốn, nhấn mạnh là “đầu tiên” của đại hội lần này, vậy mà lại là… “Tiểu công chúa” Nguyệt nhi!




Bình Luận (0)
Comment