“Động thủ! Không nên ham chiến!”
“Hiểu!”
Soạt! Soạt!
Còn chưa kịp hoàn hồn sau tình huống tận mắt nhìn thấy Tiêu Viêm bất ngờ bị bắt cóc ngay dưới mũi mình, Tiêu Thiên đã lại phải nhận tin dữ khác khi… Thanh Lân tiếp tục trở thành nạn nhân của một vụ bắt cóc khác, bởi hai kẻ lạ mặt khác.
Càng khiến hắn trở nên hoảng loạn tới mức run rẩy hơn nữa là từ tốc độ, tới áp lực mà hai kẻ toàn thân che kín trong trang phục bó màu đen này thể hiện ra ngoài khi bùng phát tốc độ lướt ngang qua trước mặt hắn, thì không khó để nhận ra đây chắc chắn phải là... một cặp siêu cường giả Đấu Hoàng không thể nghi ngờ.
Đúng vậy, không phải một người, mà là một cặp đấy!
Nói cách khác, nếu ngay bây giờ bọn họ đổi ý muốn nhắm vào chính Tiêu Thiên hắn để bắt đi, hoặc tệ hơn nữa là giết chết ngay tại chỗ, trong bối cảnh Mỹ Đỗ Toa vắng mặt do bận truy đuổi kẻ đã bắt cóc Tiêu Viêm chưa trở về, thì… chết chính là kết quả duy nhất a!
“Thả ta ra! Thả ta ra! Chủ nhân… chủ nhân… cứu mạnggggg…”
Tình huống xảy ra quá nhanh, quá nguy hiểm, đến tận khi Thanh Lân bị người ta ôm ngang eo và bay lên bầu trời sắp mất hút tới nơi rồi nhưng Tiêu Thiên vẫn còn đang bận… lo cho cái mạng của mình chưa có hết run rẩy đây.
Nhưng rồi những giãy dụa bất lực, những âm thanh la hét, những tiếng khóc thét vang vọng mà rất lâu rồi Thanh Lân mới lại phải phát ra chứng tỏ nàng đang vô cùng hoảng sợ và bất lực đã gọi hắn tỉnh hồn lại.
Ngay lập tức…
“Tiểu Tam, dùng Đệ Ngũ Đạn, nhắm vào Thanh Lân!”
“Vâng, chủ nhân.”
...mệnh lệnh được Tiêu Thiên đưa ra, và cũng gần như không có bất kỳ độ trễ nào, tiếng trả lời cùng hành động tương ứng được thực hiện.
Theo đó, dưới ánh mắt không thể tin nổi của những người vẫn còn đang có mặt tại hiện trường, một nữ nhân có màu da hơi tối, với mái tóc đen dài được buộc túm thành hai chiếc “đuôi” phía sau đầu, trên người là một bộ váy dài màu đỏ thẫm, viền đen đúng chuẩn Gothic Lolita bất thình lình bước ra từ giữa hư không với hai tay hai… khẩu súng một kíp, một hỏa mai trong tư thế nhắm thẳng về hai, chính xác hơn là ba người gồm hai kẻ bắt cóc và Thanh Lân đang bay nhanh trên bầu trời.
Và rồi…
“Khắc Khắc Đế/Zafkiel - Ngũ Chi Đạn/Hei”
Đoàng!
...hỏa hoa văng ra tung tóe từ đầu khẩu súng hỏa mai dài, cùng với đó là tiếng nổ lớn vang lên chát chúa chứng tỏ cô nàng thần bí kia đã ra tay làm gì đó. Nhưng thứ quan trọng nhất mà mọi người mong chờ là… hiệu quả thì lại chẳng thấy xuất hiện.
Trên bầu trời, hai bóng đen kia vẫn bay thẳng một đường và mất hút, không hề thấy họ lạng lách, nghiêng lật hay xoay vòng v.v. những hành động thể hiện việc cố gắng tránh né công kích, cũng chẳng xuất hiện bất kỳ máu me, rơi rụng v.v. các loại biểu hiện của trúng đòn gì cả.
Bắn hụt rồi à? Hay tầm không tới? Hay là tốc độ đạn theo không kịp tốc độ phi hành của đối phương? - Câu trả lời… chỉ Tiêu Thiên và “tiểu Tam” biết.
“Sự việc ngày hôm nay… ta nhớ rồi!” - Đảo mắt một vòng quanh quảng trường Vân Lam Tông, Tiêu Thiên hít sâu một hơi cố gắng giữ cho mình bình tĩnh, đồng thời trầm giọng lẩm bẩm: “Tiểu Mộc, tiểu Tam, chúng ta trở về thôi.”
×
— QUẢNG CÁO —
“Vâng, chủ nhân.”
Nhìn theo bóng lưng ba thành viên Tề Thiên Cung dắt díu nhau xuống núi, hơn một ngàn người vẫn còn đang có mặt tại hiện trường đều… ngổn ngang trong gió.
Ta nhớ rồi… là nhớ cái gì!? Nhớ kết quả của trận chiến à? Hay nhớ tên tuổi, mặt mũi tất cả chúng ta những kẻ đã không ra tay cứu người của ngươi sao? Hay là chỉ nhớ một mình Vân Lam Tông khi để người của ngươi gặp chuyện không may ngay trong sân nhà họ?
Không ai cho đám người đáp án cả, nhưng có một chuyện bọn họ đều biết chắc rằng, ngày mai… không, chỉ cần chiều nay thôi khi tin tức Tề Thiên Cung bị một đám người thần bí vuốt râu hùm ngay tại quảng trường Vân Lam Tông trên đỉnh Vân Lam Sơn truyền ra ngoài, thì cả Gia Mã Đế Quốc đều sẽ vì thế mà rung chuyển theo. Hay ít nhất là bọn họ đoán vậy.
...
Không lâu sau, trên tầng cao nhất của phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ tổng bộ.
“Rốt cuộc cũng trở về được an toàn.” - Vừa vào phòng, Tiêu Thiên đã nhịn không được thở phào một hơi.
Trải qua một ngày… chính xác là chỉ làm mới một buổi sáng trôi qua thôi mà đã gặp phải quá nhiều biến số nằm ngoài kế hoạch, trong bối cảnh “hộ hoa thiếp thân cao thủ” Mỹ Đỗ Toa không biết khi nào mới trở về, thì thiên địa rộng lớn cũng chỉ còn căn phòng được hắn hạ lệnh cho Mộc Ánh Tuyết giăng không ít bẫy rập bằng kịch độc từ sau thời điểm hay tin Hoàng Dung bị người ta bắt cóc này mới đủ để giúp Tiêu Thiên cảm thấy thực sự an toàn mà thôi.
“Cốt truyện càng lúc càng mất đi sự chính xác của nó, sau này cần phải cẩn thận hơn nữa mới được.”
Mặc dù trên thực tế thì vụ việc hôm nay đều là do hắn thần hồn át thần tính thôi, chứ chưa có nguy hiểm nào chân chính xảy ra cả, nhưng biết sao được, chết một lần rồi đâm ra sợ chết hơn hẳn người bình thường a.
“Thôi, để xem tình hình của Thanh Lân đã.” - Ngồi bật dậy trên giường, Tiêu Thiên nhìn sang cô nàng mặc váy Gothic Lolita khẽ gật đầu ra hiệu: “Cho ta xem đi, tiểu Tam.”
“Vâng, chủ nhân.”
Không chút chần chừ, cô nàng gọi tiểu Tam thò tay vào hư không, rút ra từ đó khẩu súng kíp ngắn, sau đó…
“Khắc Khắc Đế/Zafkiel - Ngũ Chi Đạn/Hei”
Đoàng!
...dùng đúng thủ đoạn trước đó đã bắn Thanh Lân trên bầu trời theo lệnh của Tiêu Thiên và… bắn thẳng vào đầu chủ nhân nàng, cũng theo lệnh của hắn.
Nếu có ai đó vô tình nhìn thấy cảnh tia lửa văng tung tóe cùng tiếng nổ đinh tai nhức óc đều phát ra từ khẩu súng kia trúng thẳng vào đầu Tiêu Thiên, có khi họ sẽ nhảy dựng lên vì tưởng là mình gặp phải một vụ mưu sát đấy. Đáng tiếc, không có vụ mưu sát nào xảy ra ở đây cả, bởi vì cũng giống như lúc đó khi “tiểu Tam” bắn Thanh Lân, Tiêu Thiên vẫn hoàn toàn ổn sau khi trúng đạn, hay ít nhất là từ bên ngoài nhìn vào thì như thế.
Chỉ có điều… trong đầu những người trúng Ngũ Chi Đạn/Hei có ổn không thì lại là một câu chuyện khác.
“...”
Thời gian trôi qua trong chậm rãi và tĩnh lặng.
Trên giường, Tiêu Thiên nhắm chặt hai mắt trong tư thế ngồi xếp bằng như lão tăng nhập định, lồng ngực vẫn phập phồng đều đặn chứng tỏ hắn còn sống tốt chứ chưa có vấn đề gì liên quan đến tính mạng.
Đến tận chiều cùng ngày khi Mỹ Đỗ Toa hậm hực trở về… tay trắng, Tiêu Thiên vẫn chưa có dấu hiệu gì là sẽ sớm tỉnh lại.×
— QUẢNG CÁO —
“Hắn bị làm sao thế? Mà ngươi là ai thế? Thanh Lân đâu?” - Một loạt câu hỏi được nữ vương bệ hạ đưa ra sau khi nhận ra tình huống trong phòng và sự có mặt của “tiểu Tam” lạ mặt, nhưng vẫn như thường lệ, không có bất kỳ câu trả lời nào được trả lại.
Vốn đã quen với việc bị đám người Tề Thiên Cung, trừ Thanh Lân, cho ăn bơ mỗi ngày nên Mỹ Đỗ Toa cũng không tức giận hay khó chịu. Ngược lại nàng cảm thấy hẳn là phải có chuyện quan trọng thì Vô đại nhân mới phải… giả chết như thế này, vì thế nữ vương đại nhân quyết định ngồi đây canh chừng luôn chứ không trở về phòng tìm Vũ Văn Quân đánh cờ vua nữa.
Và một chờ này chính là… đến tận sáng hôm sau!
“Ừm… thì ra là thế!” - Chậm rãi mở hai mắt ra, vẻ mặt Tiêu Thiên tràn đầy mệt mỏi và bất đắc dĩ: “Cứ tưởng ngày đó cho người hộ tống Thanh Lân về là đủ để tránh được chuyện này xảy ra, chờ có đủ tín nhiệm với nhau rồi sẽ từ từ tính đường đưa nàng trở lại. Ai ngờ… haiz! Lại nói, vận mệnh và luân hồi thật đúng là biết cách lái xe a.”
Đang lúc Tiêu Thiên vừa vươn vai đầy mệt mỏi, vừa âm thầm cảm thán cuộc đời sau những gì mình vừa “nhìn” thấy, thì…
“Này, ngươi lẩm bẩm gì thế? Thanh Lân đâu?”
...Mỹ Đỗ Toa không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt hắn, cả giọng nói lẫn ánh mắt đều thể hiện rõ sự khó chịu và bực bội đã tiến sát biên giới bạo phát.
“Chuyện gì… là ngươi a, làm ta hết cả hồn!”
Vẫn chưa hết thần hồn át thần tính từ vụ việc ngày hôm qua, Tiêu Thiên có chút giật mình trước tình huống tiếp cận có thể gọi là vô thanh vô tức từ Mỹ Đỗ Toa. Vẫn còn may là bởi vì hai người quen biết và ở chung nhà đến nay cũng được một thời gian rồi nên đối với khí tức của nhau có chút quen thuộc, chỉ cần bình tĩnh lại là nhận ra được ngay.
“Hết cái gì hồn, ta hỏi Thanh Lân đâu?” - Nữ vương đại nhân trợn mắt, cong môi, gằn giọng: “Mà ngươi làm gì ngủ không ngủ, tu luyện cũng không tu luyện, cứ thế ngồi im cả đêm như… người chết còn sống vậy hả?”
“Người chết còn sống!? Thiệt thòi ngươi nghĩ ra được!” - Bĩu môi, Tiêu Thiên hàm hồ qua loa: “Thanh Lân… không có gì nguy hiểm, ngược lại là đã đến được một nơi an toàn và thích hợp cho sự phát phát triển của nàng rồi.
Còn ngươi thì sao, đuổi theo tên kia không có vấn đề gì chứ?”
Đối với thái độ trả lời có như không từ Tiêu Thiên, Mỹ Đỗ Toa biểu lộ… dù sao cũng chẳng phải lần đầu, ta đã không còn quan trọng. Ngược lại nàng có vẻ để ý tới “tên kia” hơn.
“Ngươi biết hắn là ai, đúng không?”
"Tại sao ngươi lại nghĩ vậy?"
"Biểu hiện của ngươi hôm qua rõ ràng như thế còn hỏi!"
“Ta...” - Hết đường chối cãi, Tiêu Thiên đành phải gật đầu bất đắc dĩ: “Ừ, ta biết, nhưng cũng không biết.”
“Ý gì?”.
“Vốn ta đã từng biết hắn là ai, đến từ đâu, có mục đích gì, thực lực ra sao, thủ đoạn thế nào v.v. nhưng sự việc ngày hôm qua xảy ra đã khiến ta nhận ra là những tin tức đó… cũ rồi, tính chính xác vì thế cũng không còn cao nữa, cho nên… ta biết hắn là ai, nhưng đồng thời cũng không biết hắn là ai cả.”