Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần

Chương 197



“Thanh Lân… không có gì nguy hiểm. Ngươi thì sao, đuổi theo tên kia không có vấn đề gì chứ?”

“Ngươi biết hắn là ai?”

“Vốn đã từng biết hắn là ai, nhưng sau sự việc ngày hôm qua, ta không còn dám chắc mình biết hắn là ai nữa.”

Đối với cách giải thích rất thiếu trách nhiệm từ Tiêu Thiên, Mỹ Đỗ Toa cũng không tỏ ra quá ngạc nhiên, ngược lại còn gật gù tỏ vẻ hiểu rõ. Dù sao việc người ta thay đổi ít nhiều sau một thời gian không có tin tức là chuyện bình thường. Chẳng phải nói đâu xa, mới hôm qua thôi câu chuyện “phế vật Tiêu Gia” biến thành “Tiêu đại thiên tài” chỉ sau ba năm đi du học là ví dụ rõ ràng nhất rồi đấy.

Biết được Thanh Lân không có vấn đề, lại sẵn đang nhắc tới Tiêu Viêm, Mỹ Đỗ Toa tranh thủ lựa lời vắn tắt nhất kể lại những gì nàng và đám người Vân Vận đã trải qua khi cố gắng đuổi theo đám khói đen hôm qua, sau đó…

“Ta có cảm giác kẻ bắt tiểu tử Tiêu Gia kia hình như là… đại năng Đấu Tông thì phải. Không rõ vì lý do gì hắn chỉ một lòng muốn chạy, chứ nếu xảy ra đánh nhau, chưa chắc bốn người chúng ta đã địch lại một mình hắn đâu.”

...mới đưa ra một nhận xét khá đáng sợ như vậy.


Đấu Tông, đại cảnh tiếp theo sau khi tu luyện giả vượt qua được cánh cửa thập tinh Đấu Hoàng. Điểm mạnh nhất của những tu luyện giả đã đột phá tới Đấu Tông, so với những người thấp hơn họ, nằm ở khả năng điều khiển lực lượng không gian.

Đấu Vương được gọi là cường giả vì họ bước đầu đã có thể điều khiển được lực lượng không gian, đồng thời đem đấu khí hóa thành cánh để bay lượn trên bầu trời, hoàn thành ước mơ chung cực của nhân loại.

Cao cấp hơn là Đấu Hoàng, được biết đến là các siêu cường giả nhờ khả năng thao túng rất nhiều lực lượng không gian để dừng lại thời gian ngắn giữa hư không mà không cần tiêu hao đấu khí.

Về phần Đấu Tông, nếu cường giả Đấu Vương đạt 3/10 trên mảng không gian, và con số đó là 5/10 với siêu cường giả Đấu Hoàng, thì đại năng Đấu Tông thậm chí đã cao tới 7/10 khi họ đã hoàn toàn có thể thoải mái đứng trong hư không mà không tiêu hao bất kỳ một điểm năng lượng nào, đồng thời có thể dễ dàng phong tỏa một vùng không gian khi đối địch.

Một bên đã có thể tùy ý điều khiển không gian, trong khi đó bên còn lại vẫn còn phải mượn dùng một cách hạn chế và bị động, chênh lệch thoạt nghe thì tưởng không xa, nhưng trên thực tế lại xa không tưởng, bởi vì như đã nói, thời - không hai khái niệm này thế nhưng mà có thể nháy mắt biến một người sống thành người chết đấy.

Cho nên mới nói, không phải Mỹ Đỗ Toa khiêm tốn hay nhún nhường, nàng chỉ đơn giản là chấp nhận sự thật mà thôi.

“Là một Đấu Tông không sai, các ngươi đều trở về an toàn xem như may mắn rồi.” - Tiêu Thiên gật đầu thở dài: “Thôi, trước mắt cứ lo việc của mình đã, đừng suy nghĩ nhiều về tên đó nữa. Mà, xin lỗi vì hôm qua đã đẩy ngươi vào nguy hiểm nhé.”

“Kh-Không có gì!” - Tiêu Thiên bỗng nhiên đổi giọng “thân thiết và lo lắng” khiến Mỹ Đỗ Toa có chút không quen: “Ngươi ổn rồi thì ta trở về nghỉ ngơi trước, có gì cứ la lên, ta… ta sẽ đến ngay.”

Nói, nữ vương đại nhân quay đầu trườn nhanh ra cửa, để lại cho ba người trong phòng bóng lưng mảnh mai mà cô độc.

“Làm gì cứ như tsundere*, quan tâm hai câu đã đỏ mặt, ngập ngừng, quay đầu liền chạy vậy chứ.” - Tặc lưỡi trước biểu hiện có phần kỳ quặc từ Mỹ Đỗ Toa, nhưng rất nhanh Tiêu Thiên lại lắc đầu đem chúng gạt ra sau lưng để tập trung vào chính sự: “Các vụ việc xảy ra liên tiếp hôm qua đều được nhiều người nhìn thấy như vậy, muốn giấu là không có khả năng, chỉ có thể xuôi theo chiều gió mà thuận nước đẩy thuyền thôi. Đã như thế… tiếp theo cần phải tính toán thật kỹ mới được.”

Nghĩ, Tiêu Thiên một lần nữa nhắm chặt hai mắt trong tư thế ngồi xếp bằng. Không phải tu luyện, mà là hắn cần phải sắp xếp lại ký ức của bản thân đã bị xen lẫn bởi những gì nhìn thấy từ tương lai của Thanh Lân do Ngũ Chi Đạn/Hei ghi lại.

Thế thì… rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với Thanh Lân!? Tiêu Thiên nói hắn nhận ra thủ phạm bắt cóc Tiêu Viêm, vậy kẻ đó là ai, đến từ đâu, có mục đích gì? - Đáp án là…

Trước hết nói tới Thanh Lân.


Lần bị bắt cóc này của nàng… có thể gọi là mệnh trung chú định* khi thủ phạm ra tay tưởng là người lạ, nhưng mà lại là người quen. Bọn họ chính là “Xà Linh Giả” Lục Man và Bát Dực Hắc Xà Hoàng, một con ma thú họ Rắn cấp sáu, đều có xuất thân từ Thiên Xà Phủ thuộc Thiên Xà Đế Quốc.

Gọi việc Thanh Lân bị bắt cóc là mệnh trung chú định bởi vì trong nguyên tác vụ bắt cóc này cũng xảy ra, và rất không trùng hợp, thủ phạm cũng là hai người này. Chỉ khác biệt chút xíu là không biết bằng cách nào Bát Dực Hắc Xà Hoàng lại hóa thành hình người, cái này chỉ có thể giải thích là do Hiệu Ứng Cánh Bướm sau sự xuất hiện của Tiêu Thiên gây ra mà thôi.

Về phần tại sao “Xà Linh Giả” Lục Man và Bát Dực Hắc Xà Hoàng đuổi theo Thanh Lân hết từ bộ truyện này sang tới bộ truyện khác, thì tất cả đều là do… Bích Xà Tam Hoa Đồng mà người sau sở hữu.

Thiên Xà Phủ là một thế lực có liên quan mật thiết tới Rắn, mà Bích Xà Tam Hoa Đồng lại là đôi mắt khống chế được mọi loài Rắn, cho nên… chính là như vậy.

Quan trọng hơn là, nhờ vào việc lần theo tương lai làm Thánh Nữ của Thanh Lân tại Thiên Xà Phủ, Tiêu Thiên không chỉ biết cô nàng này nhân họa đắc phúc* khi “đã đến được một nơi an toàn và thích hợp cho sự phát phát triển của nàng” như cách hắn giải thích với Mỹ Đỗ Toa, mà Vô đại nhân nhà chúng ta còn đắc phúc cho riêng mình khi hắn thấy được… Hoàng Dung vậy mà cũng có mặt ở cái nơi xa lạ kia.

Đến đây, đầu cua tai nheo của mọi chuyện gần như đã sáng tỏ.

Hai siêu cường giả Đấu Hoàng của Thiên Xà Phủ tới Ô Thản Thành tìm Thanh Lân, khả năng cao là do Bát Dực Hắc Xà Hoàng cảm nhận được khí tức Bích Xà Tam Hoa Đồng người trước để lộ ra trong quá trình đột phá tại đây.

Đáng tiếc, bọn họ chậm chân vì người sau đã sớm theo Nhã Phi quay về Đế Đô hội họp với Tiêu Thiên và đồng bọn. Kết quả… Hoàng Dung lãnh đạn thay bởi vì sau khi nghe Tiểu Y Tiên kể lại rằng vị tỷ tỷ lạnh lùng này có quan hệ thân thiết với chủ nhân nàng, mỗi ngày Thanh Lân đều sẽ chạy qua qua Khu Ổ Chuột chơi nếu có thời gian rảnh rỗi.

Biết sao được, người khổ từ bé như nàng luôn tìm thấy sự đồng cảm rất cao với đám ăn mày, hiện tại cuộc sống tốt hơn liền muốn giúp người.

Nhưng mà tại sao hai người của Thiên Xà Phủ muốn bắt Hoàng Dung? - Biết được câu trả lời, Tiêu Thiên cũng chỉ biết lẩm bẩm “Vận mệnh a!” một cách đầy bất đắc dĩ.

Theo đó, lý do Bát Dực Hắc Xà Hoàng tóm lấy Hoàng Dung là bởi giác quan loài Rắn của hắn nhận ra Hoàng Dung… không phải người. Cụ thể “không phải người” như thế nào đến chính con Rắn hóa hình kia cũng không nói rõ được, nhưng bắt được thì cứ bắt xem sao.

Kiến biết trước trời mưa, động vật hoang dã dự đoán được động đất cũng cùng một nguyên lý thần kỳ như vậy.

Bảy ngày nhốt Hoàng Dung không ra được đáp án, đang lúc hai người định thả nàng về để tránh hậu quả nghiêm trọng không thể hòa giải với thế lực gọi Tề Thiên Cung đang nổi như cồn, thì… Tiêu Thiên đột phá, kéo theo Dung nhi nhà hắn cũng tăng cấp, trong bối cảnh nàng bị trói chặt, bị phong bế cả huyệt đạo lẫn kinh mạch, và quan trọng nhất là bị nhìn chằm chằm bởi hai siêu cường giả Đấu Hoàng. Và cứ như thế Hoàng Dung đáng thương lại bị nhốt tiếp.


Sau khi bắt hụt Thanh Lân tại Ô Thản Thành, hai người của Thiên Xà Phủ tiếp tục lần theo khí tức của nàng tới Đế Đô. Vấn đề là không như cái tiểu thành biên giới nghèo kia, thủ đô của Gia Mã Đế Quốc là một nơi Ngọa Hổ Tàng Long theo đúng nghĩa đen, cho nên hai người chỉ có thể âm thầm tìm kiếm.

Và rồi ngay tại thời điểm Thanh Lân dùng Tam Thập Tam Thiên Tụ Tinh Tán và liên tục đột phá ba tiểu cảnh trên Đại hội Luyện Dược Sư, thì khí tức Bích Xà Tam Hoa Đồng của nàng lại một lần nữa bại lộ rõ ràng dưới tầm cảm ứng của Bát Dực Hắc Xà Hoàng. Rốt cuộc tìm được mục tiêu, nhưng trong bối cảnh Mỹ Đỗ Toa vị sát tinh này ngày ngày kè kè bên cạnh Thanh Lân, hai người lại một lần nữa phải ăn gió nằm sương.

Sự kiên nhẫn này cuối cùng cũng được đền đáp trên đỉnh Vân Lam Sơn khi không chỉ một, mà là toàn bộ bốn Đấu Hoàng có mặt tại hiện trường đều đuổi theo đám khói đen xích Tiêu Viêm đi kia. Sau đó… chính là như vậy.

Trên đây là toàn bộ những gì xảy ra với Hoàng Dung cùng Thanh Lân suốt từ mười ngày trước tới nay và tương lai sau này nữa.

Về phần chuyện của Tiêu Viêm, tất cả chỉ gói gọn trong hai chữ… Hồn Điện!

Tsundere: một thuật ngữ tiếng Nhật mô tả những người ngoài lạnh - trong nóng, ngoài mạnh - trong yếu, ngoài ngại - trong khoái.

*Mệnh trung chú định: chắc chắn phải xảy ra một lần trong đời.

*Nhân họa đắc phúc: trong cái rủi, có cái may.






Bình Luận (0)
Comment