“Phùùù… xem như tạm ổn! Nhưng mà về sau tốt nhất vẫn là nên hạn chế cái kiểu tự tra tấn mình này đi thì hơn.” - Tiêu Thiên chậm rãi mở ra hai mắt và thở dài một hơi, rốt cục thì khóe miệng đã cứng ngắc sau ba ngày liên tục nhập định của hắn cũng cong lên được một cười khó coi.
Phải! Chưa hết hoảng sợ sau khi trở về từ Vân Lam Tông đã vội vàng nhận đại lượng hình ảnh trong tương lai của Thanh Lân vào đầu, Tiêu Thiên với cái đẳng cấp nhất tinh Đấu Sư bèo hơn cứt mèo của hắn buộc phải tốn thêm hai ngày tĩnh tu nữa mới có thể hoàn toàn chỉnh sửa, sắp xếp và loại bỏ đi những thứ không quan trọng ra khỏi suy nghĩ, chỉ giữ lại những gì cần thiết.
“Còn may là ta có cái buff “Xuyên Việt Giả” ẩn tăng cường tinh thần lực, không thì chưa điên cũng đến mất trí với cái thủ đoạn nhồi nhét ký ức này của ngươi đấy, tiểu Tam.”
“Xin lỗi chủ nhân, là thuộc hạ vô dụng.”
“Ngươi a…” - Bật cười lắc đầu với phản ứng cứng nhắc mãi hắn chẳng thể quen nổi từ Kurumi sau câu nói đùa của mình, Tiêu Thiên lật người nằm sấp xuống giường, tay phất phất: “Tiểu Mộc, ngươi lại đây xoa bóp giúp chủ nhân thư giãn gân cốt một cái. Tiểu Tam, thuật lại cho ta nghe tình hình gần đây đi.”
Nếu còn khỏe mạnh, có khi Tiêu Thiên đã yêu cầu tiểu Tam nhà hắn bắn một súng để truyền đạt thông tin cho nhanh rồi đấy. Đáng tiếc, yếu quá nên phải dùng cách thủ công thôi.
“Vâng, chủ nhân.”
Một người làm việc tay chân, một người làm việc đầu óc, hai Nữ Thần cứ thế ngoan ngoãn thực hiện mệnh lệnh của chủ nhân các nàng.
“...”
Thời gian chậm rãi trôi qua trong tĩnh lặng.
Trên giường, Tiêu Thiên nằm sấp, đầu gục xuống hai tay được khoanh lại với nhau, cả người thả lỏng để Mộc Ánh Tuyết tùy ý dùng đôi tay nhỏ nhắn của nàng vừa bấm huyệt, vừa xoa bóp nhẹ nhàng.
Bên cạnh, Kurumi vẫn đang miệt mài tường thuật lại thông tin mà các phân thân ở khắp mọi nơi của nàng thu thập được.
Quang cảnh hai nữ phục vụ một nam nghe thì có vẻ hương diễm mà mờ ám, nhưng trên thực tế lại diễn ra trong nghiêm túc và hết sức chuyên nghiệp.
Trở lại với chính sự.
Thì không ngoài dự đoán của Tiêu Thiên, chưa đầy một ngày sau khi sự việc trên đỉnh Vân Lam Sơn xảy ra, tin tức hai vụ bắt cóc liên tiếp nhắm vào những người có quan hệ thân thiết với Tề Thiên Cung, xảy ra ngay trước mặt Vô đại nhân, giữa quảng trường Vân Lam Tông, đã nhanh chóng lan truyền ra khắp Gia Mã Đế Quốc, thậm chí các nước xung quanh đều nghe được phong thanh không nhỏ.
Đáng nói là, bởi vì sự rầm rộ quá mức của các tin tức liên quan đến Tề Thiên Cung mà dù được giật cái tiêu đề rất nóng là “Nạp Lan Yên Nhiên, Thiếu tông chủ Vân Lam Tông chiến bại trong sự kiện Ước hẹn ba năm trước công tử một tiểu gia tộc biên giới từng bị nàng chủ động từ hôn” vô cùng kình bạo, nhưng cuối cùng bài báo lá cải này vẫn bị dư luận lạnh lùng đạp sang một bên.
Như đã từng phân tích qua, thì dù Nạp Lan Yên Nhiên có thua đi chăng nữa, Vân Lam Tông vẫn không hề suy suyển, trong bối cảnh kẻ thắng họ còn chưa kịp ăn mừng đã bị người ta xích đi rồi thì ai rảnh quan tâm chuyện đó làm gì. Và cứ như thế, một tin tức lẽ ra phải nóng nảy, nên nóng nảy và cần nóng nảy cuối cùng lại bởi vì nhiều lý do mà phải ngậm ngùi chìm xuồng.
Mặt khác, Thiếu tông chủ nhà mình chiến bại nhưng dư luận lại chẳng buồn xát muối vào nỗi đau, Vân Lam Tông hẳn là nên vui mừng a. Đáng tiếc, cả Vân Vận nói riêng và toàn bộ Vân Lam Tông nói chung hiện tại lại đều đang luống cuống như kiến bò chảo nóng* đây.
Cũng giống như Mỹ Đỗ Toa ngày đó, Vân Vận và hai người khác đều trở về tay trắng dù đã rất nỗ lực đuổi theo cứu Tiêu Viêm. Khác biệt là người trước đủ thân và quen với Tiêu Thiên để trừng mắt, lạnh giọng chất vấn hắn chuyện của Thanh Lân, còn Vân tông chủ đáng thương lại ăn không ngon, ngủ không yên suốt mấy ngày nay sau khi nghe người bên dưới báo lên rằng hắn vậy mà…
“Vụ việc ngày hôm nay… ta nhớ rồi.”
...để lại một câu nói “đáng sợ” như vậy rồi mới quay người rời đi.
Trên thực tế, “nhớ” trong miệng Tiêu Thiên chỉ là hắn muốn nhắc bản thân rằng “cũng hiện trường đó, cũng những con người đó và sự kiện đó, nhưng bởi vì Hiệu Ứng Cánh Bướm chồng chất rồi nên đừng quá mức tin tưởng vào cốt truyện nữa” mà thôi, chứ chuyện xảy ra với người nhà mình là do bản thân bất lực, trách người khác tính là thứ gì.
Đáng tiếc, Vân Vận và những người khác chẳng cách nào biết được ý tứ cùng suy nghĩ của hắn khi nói những lời đó, trong bối cảnh danh tiếng cũng như thế lực Tề Thiên Cung đang nổi như cồn, thì một câu “ta nhớ rồi” thực sự là… sát thương chí mạng a.
Mà, vốn là một kẻ luôn tạo nên dư luận, nhưng lại chưa bao giờ quan tâm tới dư luận, nên đối với Tiêu Thiên mà nói, người ta suy diễn kiểu gì thì kệ họ, cứ việc mình mình làm thôi. Và việc đó chính là…
“Được rồi, cả hai chuẩn bị một chút đi, chúng ta… tái xuất!”
“Vâng, chủ nhân.”
...tương kế tựu kế mưu lợi từ những gì đã, cũng như đang diễn ra ngoài kia sau ba ngày bế quan trong im hơi lặng tiếng.
. . .
Chiều cùng ngày.
Đại sảnh trên tầng cao nhất của phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ tổng bộ, nơi từ lâu đã được xem như địa bàn của Tề Thiên Cung.
Lúc này ngoài Tiêu Thiên trên ghế chủ vị, Mộc Ánh Tuyết đứng thẳng sau lưng hắn và Mỹ Đỗ Toa ngồi bên phải tổng cộng ba người thuộc phe Tề Thiên Cung có mặt trong đại sảnh ra, thì người thứ tư là… Vân Vận cũng đang ngồi trên ghế khách nhân bên tay trái.
Về phần Kurumi, nàng có nhiệm vụ khác nên sẽ không xuất hiện trong cuộc gặp này.
“Cái kia… Vô…”
“Vân tông chủ đại giá quang lâm mà chỉ có trà nhạt thiết đãi, thật là có lỗi.” - Khẽ nhấp một ngụm trà, Tiêu Thiên lạnh nhạt mở miệng ngắt lời Vân Vận: “Mà, nghe bên dưới báo lại, nói mấy ngày nay ngươi và người của Vân Lam Tông đã đến tìm ta mấy lần. Không biết có chuyện gì quan trọng đến mức Vân tông chủ ngài phải tự mình cất công ngự giá thân chinh tới cái xó xỉnh này của ta thế?”
Thái độ “ngắt lời bằng câu xin lỗi”, trong bối cảnh hắn là chủ nhà từ Tiêu Thiên khiến Vân Vận bất đắc dĩ không thôi. Nàng là người yêu thích các vấn đề lễ nghi, văn hóa, phong tục nên hiểu rất rõ ý tứ trong hành động này của đối phương.
Rõ ràng là tức giận a!
“Vô đại nhân, chuyện xảy ra trên đỉnh Vân Lam Sơn mấy hôm trước mặc dù là không may, nhưng Vân Lam Tông chúng ta thân làm chủ nhà nhất định sẽ chịu trách nhiệm trước mất mát của khách nhân…”
“Nói hay lắm! Chịu trách nhiệm a, ngươi định chịu trách nhiệm như thế nào?” - Một lần nữa Tiêu Thiên lên tiếng lần nữa ngắt lời Vân Vận: “Năng lực và tiềm lực của Tiêu Viêm cao đến đâu, ngươi và Nạp Lan Yên Nhiên đệ tử ngươi rõ hơn ai hết. Bây giờ hắn vừa thắng trận liền bị một kẻ lạ mặt chạy ra từ hậu sơn nhà các ngươi xích đi, có trùng hợp như vậy sao?
Cứ xem như là trùng hợp đi, nhưng ngay sau khi Mỹ Đỗ Toa vừa rời khỏi lại có hai kẻ lạ mặt khác lao ra nhắm vào Thanh Lân, người vừa được ta cho sử dụng Tam Thập Tam Thiên Tụ Tinh Tán ít ngày trước là xảy ra chuyện gì? Ta nói Vân tông chủ, nếu đổi lại ngươi là ta, ta là ngươi và câu trả lời là trùng hợp, ngươi tin không?”
Vẫn là một chất giọng trầm thấp và từ tốn, nhưng không phải ba, mà là tận bốn câu hỏi liên tiếp được Tiêu Thiên đưa ra đã là quá đủ để Vân Vận hiểu rằng… rõ ràng là vô cùng tức giận á!
“Chúng ta đang cho người điều tra và truy tìm tung tích Tiêu Viêm, cũng như Thanh Lân cô nương. Với thế thực và thực lực của Vân Lam Tông, tin chắc… sẽ sớm có kết quả…”
Thấy Tiêu Thiên lần nữa nhướng mày rồi đặt ly trà xuống, Vân Vận cho rằng hắn lại chuẩn bị xắn quần nhảy vào họng mình nên có chút ngập ngừng. Thế nhưng chờ mãi không thấy đâu, nàng đành phải nói hết câu trong hoang mang.
“Tin chắc sẽ sớm có kết quả, câu này ta nghe quen lắm. Để ta nghĩ lại xem, hình như là… Đúng rồi! Chính là câu cửa miệng của đám thùng cơm vô dụng chuyên làm hỏng việc chứ ai!”
“Ngươi nói cái gì!?” - Vân Vận trầm mặt, giọng cao vút.
Thân là nhất tông chi chủ được người người ngưỡng mộ, vẫn là siêu cường giả Đấu Hoàng hùng bá một phương, lại lành tính nàng cũng không thể nhịn nổi người khác chỉ mặt nàng nhưng mắng cả Vân Lam Tông là “thùng cơm vô dụng” và “chuyên làm hỏng việc” a.
“Được rồi, không đùa với ngươi nữa!” - Đang lúc Vân Vận muốn bạo phát, Tiêu Thiên lại bật cười phất tay: “Vụ việc vừa rồi tại Vân Lam Tông hoàn toàn là bất ngờ và không may mà thôi, ta còn chưa vô duyên, vô dụng, vô lý tới mức đem sự bất lực của mình đi đổ lên đầu người khác đâu.”
“Ngươi… ngươi có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ! Ta không có lý do, cũng chẳng rảnh đi trách Vân Lam Tông các ngươi đâu, đừng lo lắng làm gì mất công. Còn nếu ngươi thật lòng muốn chịu trách nhiệm, thì… nhớ lại những lời ta từng nói với ngươi mà căng mắt ra nhìn thật kỹ từng ngõ ngách trong ngôi nhà của mình, xem thử ai vẫn là người, ai từ lâu đã là chuột bọ, ai còn là nhân loại, ai đã sớm tha hóa thành ma quỷ đi.”
Luống cuống như kiến bò chảo nóng: bó tay bó chân, bò đường nào cũng chết.