“Chuyển hướng mười một giờ, chúng ta tăng tốc thôi, Mỹ Đỗ Toa!”
Bùng! Vù!
Một lần nữa hóa thân thành trạng thái Super Saiyan Blue dưới sự bao phủ của Thanh Liên Địa Tâm Hỏa, Tiêu Thiên cứ thế cõng theo Mộc Ánh Tuyết lao nhanh về phía trước và biến mất sau lớp “sương mù” màu vàng thẫm của Huyền Hoàng Chi Khí.
“Nói đi liền đi không thèm quan tâm người khác, đồ cái thứ… Này, đợi ta!”
Vù!
“...”
Quãng đường(S) ngắn lại còn một nửa, tốc độ(v) tăng lên gấp mười lần đương nhiên sẽ kéo theo hệ quả là thời gian(t) rút ngắn lại. Và một rút ngắn này chính là từ trên dưới một ngày đêm như tính toán trước đó, giảm xuống chỉ còn vẻn vẹn… một giờ.
“Dừng!”
Soạttttt…
Xẹttttt…
Vù! Vù!
Nương theo hiệu lệnh dừng lại và âm thanh vật nặng trượt trên mặt đất để lại hai vệt dài phía sau, Tiêu Thiên và Mỹ Đỗ Toa đồng loạt mỗi người nhảy sang một hướng khác nhau để cùng lúc tránh khỏi hai tiểu hỏa cầu bất thình lình xuất hiện từ sau lớp sương mù Huyền Hoàng Chi Khí nhắm thẳng vào đầu hai người.
Bị tấn công bất ngờ nhưng Mỹ Đỗ Toa và Tiêu Thiên đều không tức giận hay kinh ngạc, mà thay vào đó, là sự vui mừng hiện rõ trên nét mặt cả hai người. Bởi vì…
“Là Huyền Hoàng Viêm!”
“Cuối cùng cũng tìm được ngươi!”
...bọn họ tìm thấy thứ muốn tìm rồi.
Không sai! Thủ phạm ra tay đánh lén hai người chính là Huyền Hoàng Viêm, ngọn dị hỏa được sinh ra ngay bên trong cái bể Huyền Hoàng Chi Khí khổng lồ nằm ngay dưới lòng đất đại đảo ở trung tâm Cửu Sát Chi Địa.
Vấn đề là tìm được rồi, nhưng với trạng thái của bản thân hắn hiện tại thì dù có được Hệ Thống bảo kê Tiêu Thiên cũng không thể cứ thế đối cứng với một ngọn dị hỏa hoang dã được.
Cho nên…
“Ta làm mồi nhử, ngươi ở đằng sau công kích, chờ nó suy yếu ta tới thu phục, mỗi người mỗi việc, được không?”
“Thành giao!”
...cùng Mỹ Đỗ Toa họp bàn chiến thuật chiến lược cực nhanh, hai người nhanh chóng bắt tay vào lo phần công tác của chính mình.
“Kim Xà Bộ”
Xẹt! Xẹt! Xẹt!
Ầm! Ầm! Ầm!
Sử dụng đấu kỹ được [ Kế Thừa ] từ Medusa, Tiêu Thiên cứ thế di chuyển cực nhanh theo hình chữ Z, mỗi lần đều hiểm lại càng hiểm tránh né các tiểu hỏa cầu do Huyền Hoàng Viêm bắn về phía hắn.
Cùng lúc đó ở hướng ngược lại, Mỹ Đỗ Toa cũng chưa quên nhiệm vụ của mình.
“Đại Xà Thôn Phệ”
Gràooo!!!
Theo tiếng hét lớn từ nữ vương bệ hạ, một đầu đại xà cứ thế hiện lên trong hư không ngửa đầu gầm lên một tiếng, sau đó há rộng cái miệng khổng lồ của nó cắn mạnh về phía hỏa chủng đang lơ lửng trên không của Huyền Hoàng Viêm.
Ầm! Uỳnh! Uỳnh! Vù! Vù!
Va chạm xuất hiện khiến nổ lớn xảy ra, theo sau bởi rung chuyển và phong bạo dữ dội đến mức không gian trong hang động đều khẽ gãy vỡ ra những mảng đen loạn lưu, nhưng rất nhanh liền được chữa trị.
“Một chiêu này của ta đã dùng mười thành đấu khí nhưng đều không làm nó suy suyển mảy may. Xem ra lần này lại phải khổ chiến rồi.”
“Cũng không hẳn là không suy suyển đâu.” - Vừa cắm đầu cắm cổ chạy, Tiêu Thiên vừa la lớn đáp lời: “Ngươi cảm nhận kỹ dòng chảy của Huyền Hoàng Chi Khí đi!”
“Cảm nhận… thì ra là thế!” - Vừa được nhắc nhở, Mỹ Đỗ Toa lập tức hiểu được ngọn ngành.
Hóa ra không phải là Huyền Hoàng Viêm mạnh tới mức không thèm nhìn công kích toàn lực từ một Đấu Hoàng đỉnh phong, mà chính xác là… nó không cần nhìn, bởi vì mọi hao tổn nó phải gánh chịu đều sẽ gần như ngay lập tức được bù đầy bởi Huyền Hoàng Chi Khí xung quanh.
Đừng quên, Huyền Hoàng Viêm vốn chính là Huyền Hoàng Chi Khí trải qua ngàn năm lắng đọng ngưng tụ thành. Hay nói cách khác, dù hiện tại chúng đã có hai hình thái hoàn toàn khác nhau, nhưng về bản chất lại vẫn chỉ là một mà thôi.
“Nó như vậy rồi chúng ta đánh thế nào nữa!?”
Quân ta có lợi thế nhân số và trí khôn, nhưng đối phương lại… bất tử, theo một cách nào đó. Trong lúc nhất thời, Mỹ Đỗ Toa thực sự là nghĩ không ra cách có thể giúp nàng và Tiêu Thiên vươn lên chiếm thượng phong trong trận chiến này.
“Tạm thời vừa đánh vừa lui với nó để ta nghĩ cách.” - Tiêu Thiên cũng không có cách, cho nên hắn phải tìm người có cách để hỏi: “Hệ Thống, nhanh hộ giá!”
“Tích… nói lại bảo người ta nói nhiều, nhưng mà sự thật là riết rồi chuyện quái gì cũng phải đến tay bản Hệ Thống.”
“Ta…”
Đang lúc Tiêu Thiên muốn phản bác gì đó, thì…
Vù!
…“hắn” bỗng nhiên tăng nhanh tốc độ và lao thẳng về phía… Mỹ Đỗ Toa một cách vô cùng mất tự chủ.
Phải! Là Tiêu Thiên lao nhanh về phía Mỹ Đỗ Toa, nhưng bản thân hắn lại không rõ, không hiểu và hoàn toàn không muốn làm điều này đấy.
“Ngươi làm gì đó? Sao lại chạy về phía ta!?” - Không rõ lắm Tiêu Thiên muốn làm gì, nhưng xuất phát từ sự quen thuộc cùng tin tưởng giữa hai người với nhau nên Mỹ Đỗ Toa cũng không chạy hay đánh trả, chỉ liên tục lớn tiếng hỏi thăm ý định của hắn.
Và một hỏi này… trở thành khởi đầu cho vô vàn những rắc rối vừa bất đắc dĩ, nhưng cũng vừa ngọt ngào giữa hai người về sau khi “Tiêu Thiên” vậy mà…
“Này… A!”
...bất thình lình ôm chầm lấy Mỹ Đỗ Toa, sau đó tranh thủ người sau còn chưa kịp tỉnh hồn để… tới một nụ hôn nồng nàn, mặc dù không lãng mạn, nhưng có thừa ướt át bởi không chỉ răng môi, mà cả lưỡi và quỳnh tương ngọc dịch trong miệng cả hai đều đã hòa quyện vào nhau trong một sát na mà dường như thời - không cũng nhịn không được phải tạm dừng lại ấy.
Đáng tiếc…
Vù! Vù! Vù!
...đối với hai người trong cuộc thì không - thời gian có thể đã ngừng trôi, nhưng Huyền Hoàng Viêm lại không nghĩ như thế. Và dưới thôi thúc của ham muốn bản năng, một lần nữa nó lại tạo ra đại lượng tiểu hỏa cầu màu vàng thẫm từ hư không để ném về phía đôi “cẩu nam nữ” đang quấn quýt lấy nhau kia, đồng thời lao luôn cả bản thể vào một cách dữ tợn như muốn nuốt sống cả cặp luôn mới đủ.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Uỳnh! Uỳnh! Ruỳnh!
Cháy nổ triền miên, phong bạo không ngừng, rung chuyển dữ dội khiến cả cái hang động đều rung lắc thấy rõ, thậm chí lan lên cả trên bề mặt Cửu Sát Chi Địa. Sức công phá của Huyền Hoàng Viêm, trong bối cảnh xung quanh toàn là Huyền Hoàng Chi Khí sân nhà nó, chính là kinh khủng như vậy.
Nhưng mà đôi lúc không phải cứ thanh thế lớn, hỏa lực mạnh là sẽ thắng. Chiến thắng sẽ chỉ thực sự đến khi một trong hai bên ngã xuống, và có vẻ như công kích vừa rồi của Huyền Hoàng Viêm… vẫn còn thiếu một chút.
Phừng! Vù! Vù! Vù!
Chỉ thấy tại tâm của cuộc pháo kích dữ dội vừa rồi từ Huyền Hoàng Viêm bỗng nhiên nổi lên một trận gió bất thường đem tất cả những khói bụi thổi sang một bên, để lộ ra phía sau chúng hình ảnh Tiêu Thiên cõng lấy Mộc Ánh Tuyết… núp sau lưng Mỹ Đỗ Toa, người lúc này đang xòe rộng bàn tay ra phía trước mặt tạo thành một tấm chắn năng lượng lớn bảo vệ cả tiểu đội ba thành viên phía sau.
Không ai bị thương, hay nói cách khác, là hoàn hảo vô tổn!
Khoan hãy nói, trước hết phải hỏi lại là Mỹ Đỗ Toa thực sự mạnh đến mức ngạnh kháng một đòn toàn lực, bao gồm luôn cả bản thể của Huyền Hoàng Viêm tại sân nhà nó, mà vẫn có dư lực bảo vệ người khác hoàn hảo vô tổn sao!? - Đáp án là nữ vương bệ hạ có thể có, cũng có thể không, nhưng bằng vào tấm khiên đang… cháy hừng hực Cốt Linh Lãnh Hỏa trước mặt nàng, thì không gì là không thể cả!
“Sức mạnh này… thực sự là khác biệt a! Đáng tiếc, chỉ là nhất thời mà thôi.” - Siết lại bàn tay ngọc khiến tấm khiên trước mặt vỡ tan thành những điểm sáng nhỏ li ti, khóe miệng Mỹ Đỗ Toa bất giác cong lên nụ cười mê người, thậm chí lưỡi hồng thơm tho đều nhịn không được khẽ liếm môi, ánh mắt hiện lên vẻ hoang dại khi liếc về phía Tiêu Thiên: “Cái gì của mình cuối cùng rồi cũng sẽ là của mình, lần này bản vương… nhớ kỹ ngươi rồi!”
Soạt!
Chẳng thấy nàng có bất kỳ động tác gì, nhưng thân hình Mỹ Đỗ Toa cứ thế lắc lư rồi tan biến trong hư không, bởi vì đó chỉ là tàn ảnh nàng để lại. Còn bản thể…
“Chạy đi đâu!”
Vù! Vù! Vù!
...đang gần như xuyên qua thời không để đuổi theo hỏa chủng của Huyền Hoàng Viêm, kẻ lúc này đã… quay đầu chạy sau khi nhận ra đối thủ của nó biến thành người khác rồi.
“...”
Cả một vùng chiến trường đầy những hố to, hố nhỏ bỗng nhiên tĩnh lặng trở lại, chỉ còn Mộc Ánh Tuyết vẫn yên tâm ngủ ngon trên lưng chủ nhân nàng và một Tiêu Thiên… ngổn ngang trong gió.
Giây lát…
Bịch!
“Hố cha Hệ Thống, ngươi hại chết ta rồi!”
...ngã ngồi ra đất, Tiêu Thiên nhịn không được gào lên trong lòng.
Hắn vậy mà… cưỡng hôn Mỹ Đỗ Toa, dù sự thật là do Hệ Thống ra tay, nhưng cũng không thể phủ nhận “Tiêu Thiên” hắn chính là thủ phạm của cái hành vi tày đình kia a!
“Tích… chết hay không thì chưa chắc, chứ không làm thì chắc chắn là phải bị Huyền Hoàng Viêm bào chết á.”